Tôi quay lại, thấy Tiểu Hân ngại ngùng cười bảo: “Đĩa này lần trước chị quay giúp bạn chị tại một vườn trẻ.”
“Hả?” Tôi thắc mắc: “Vậy cái đĩa của Tiểu Huy đâu?”
Tiểu Hân kể: “Lúc chị đến được chỗ Tiểu Huy không biết cậu ta đã bỏ đi đâu, chỉ để lại một bức thư xin lỗi nói cậu ta rất sợ đám xã hội đen này báo thù nên quyết định cao chạy xa bay. Còn nói là Lý Dương luôn quan tâm chăm sóc cậu ta chu đáo nên cậu ta không muốn tuyệt tình.”
Tôi thấy mồ hôi rịn ra khắp lưng.
Tần Hạo Vĩ nói: “Bọn anh vào đây một lần rồi nhưng thấy tình hình chỗ em nguy kịch quá nên Tiểu Hân đã nghĩ ra cách này, cuối cùng đã thành công.”
Tôi có cảm giác như mình đang tê liệt đi. Nếu Lý Dương ngoan cố them một phút, để Tiểu Hân mở đĩa ra thì rất có khả năng tôi chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này vài bơpcs sẽ bị một đám người từ đâu tiến đến đánh chết tươi.
Tôi gần như kiệt sức hỏi lại Tiểu Hân: “Sao chị biết Tiểu Huy và Lý Dương có quan hệ với nhau?”
Tiểu Hân kể: “Lần trước em kể cho chị nghe là Tiểu Huy thường được đưa về nhà trên một chiếc BMW màu trắng, vừa nãy ở cửa chị thấy xe Lý Dương chính là xe BMW trắng, mà trong thư Tiểu Huy có viết Lý Dương chăm sóc cậu ta rất chu đáo.”
Mặt tôi tái xanh lại, tôi hỏi: “Chị dựa vào hai điều đó mà suy luận về mối quan hệ giữa Tiểu Huy và Lý Dương, sau đó dựng nên câu chuyện khi nãy?”
Tiểu Hân gật đầu: “Tình hình nguy cấp quá nên chị cứ liều thử xem.”
Tôi run rẩy: “Chị đóng kịch giống quá, lần sau lúc nói dối nhờ chị nháy mắt một cái cho em nhờ, khi nãy em xông lên định bật đĩa, giờ nghĩ lại mà run.”
Tiểu Hân thành thật: “Vừa rồi chị cũng ngạc nhiên lắm, không hiểu sao lại có thể nói dối trơn tru thế. Từ bé đến giờ chị chưa từng nói dối, mà bố mẹ chị cũng là những người thật thà chưa một lần dối trá.”
Tôi thầm trả lời khúc mắc của chị: Bố mẹ chị và cả em trai chị đều không phải những người thật thà, chị cũng là một thiên tặc.
Xem ra thắng lợi đến bất ngờ quá, Lý Dương và Trưởng phòng Tần cứ thế tố giác nhau trước mặt bao nhiêu người nên đã vạch trần mọi hành vi phi pháp của cả hai. Các đồng nghiệp của Lưu Dĩnh sau khi nắm rõ được chứng cứ bắt đầu phát lệnh truy nã Tiểu Huy và người trong hội Tam Hòa. Tôi đã tìm lại được cảm giác an toàn ở thành phố này.
Tiểu Hân sắp cưới, tôi đã nhiều lần hỏi mẹ có muốn đến dự đám cưới chị cùng tôi không nhưng mẹ luôn lắc đầu. Thật ra khoảng cách giữa chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ có thể xóa được.
Thỉnh thoảng Lưu Dĩnh đến tìm tôi cũng chỉ vì công việc, vì trong vụ án của Lý Dương tôi là người khá tỏ tường.
Mỗi lần Lưu Dĩnh đến, tôi lại định nói với chị ấy điều gì đó, nhưng rồi chưa bao giờ tôi nói ra cả.
Chúng tôi vốn dĩ là những kẻ thù không đội trời chung, giờ lại trở thành những người bạn thân, còn đòi hỏi gì hơn được nữa?
Tôi lại ẩn hiện khắp thành phố. Có lẽ không lâu trong tương lại tôi sẽ đi tìm một công việc mới để sinh tồn ở cái thành phố này.
Ngày mai là đến hôn lễ của Tiểu Hân. Đêm đã khuya lắm rồi, tôi trằn trọc không ngủ được, có quá nhiều tâm sự trong lòng. Tôi bước đi lững thững vô định trên phố, đường phố hiếm có lúc tĩnh mịch thế này. Tôi lang thang khắp các con đường, đêm mùa đông khá lạnh, tôi thở nhẹ một hơi, dưới ánh điện mờ nhạt có thể nhìn thấy làn khói trắng rõ rệt. Hình như tôi lại trở thành kẻ không xu dính túi rồi thì phải, tôi bật cười ngốc nghếch. Bất giác tay vỗ vỗ trên người, trong túi hình như có vật gì cưng cứng, thò tay vào lôi ra được đồng xu một tệ, hóa ra tôi vẫn còn tài sản trị giá một tệ cơ đấy!
Trong thành phố phồn hoa này, khách bộ hành trên phố không ít, chỉ có điều ai nất đêỳ lầm lũi rảo bước. Tôi ngó quanh thấy dưới ánh đèn điện yếu ớt có một người bán khoai lang nướng, anh ta đang xoa xoa tay đứng trước bếp lò, miệng không ngớt mời chào khách qua đường. Trên lò của anh ta gần như chẳng có gì để bán, thấy tôi đi đến anh ta lại cất tiếng rao khe khẽ: “Khoai nướng đây, khoai nướng đây, một tệ một củ.” Tôi ngó vào bếp lò, hóa ra còn duy nhất một củ khoai nhỏ đang nằm chỏng chơ. Người bán khoai nhìn tôi chờ đợi, tôi nghĩ anh ta muốn cố gắng lần cuối để xử lí nốt củ khoai tí teo này để được dọn hàng về nhà.
Tôi móc toàn bộ tài sản của mình đưa cho anh ta. Người bán khoai nhìn tôi rạng rỡ nhưng lại có đôi chút ngượng ngùng nói: “Người anh em, đây là củ cuối cùng đấy, tuy có hơi nhỏ một chút.”
Tôi ủ củ khoai ấy trong tay, thấy bàn tay mình ấm áp lên nhiều, tôi cười bảo: “Em không đói, củ nhỏ này là vừa rồi.”
Anh bán khoai cười bảo: “Mai nhé, mai cậu rảnh thì đến đây, tớ sẽ phần cậu củ to nhất.”
Chúng tôi nhìn nhau cười. Tôi dùng một tệ mua được một củ khoai lang nhỏ xíu và hai khuôn mặt rạng rỡ, ai bảo tôi không biết tính toán nào?
Tôi quay bước, hai tay khẽ bóc vỏ koai rồi nhai ngấu nghiến, hình như nó đã hơi cháy nhưng vẫn cực kỳ thơm.