Bên ngoài có tiếng người ồn ào, tôi cố nghểnh tai nghe ngóng, giọng một phụ nữ cất lên: “Thế nào rồi?”
Giọng nói rất quen thuộc nhưng mới chỉ nghe được một câu nên tôi vẫn chưa nghe ra đó là ai.
Gã thanh niên lôi tôi khi nãy trả lời: “Con oắt chạy mất rồi, tóm được thằng oắt.”
Người phụ nữ giọng thất vọng nói: “Cần thằng con trai làm gì chứ? Tao cần b8a1t đứa con gái cơ mà.”
Nghe giọng có vẻ đứng tuổi, tôi bỗng bừng tỉnh: Người này chính là bà Lý. Bà ta bắt tôi và Tiểu Thuý làm gì nhỉ?
Bà Lý lại nói: “Thôi bỏ qua đi, ta đã cho người theo dõi con bé đó lâu rồi, địa chỉ cũng có đủ cả, lát nữa chúng mày tìm thêm mấy anh em đi bắt nó về đây.”
Một gã khác hỏi bà ta: “Nhưng khi nãy rượt đuổi gấp quá tụi tôi chưa kịp nhìn rõ mặt mũi con bé đó.”
Bà Lý đáp: “Cái đó khỏi lo, ta đã cho Tiểu Lực đi theo chụp trộm mấy tấm ảnh của nó, lát chúng mày đến chỗ Tiểu Lực mà lấy, lần này đừng để nó chạy thêm lần nữa, chúng mày thật đúng là lũ vô tích sự!”
Đám thanh niên cum cúp tuân lệnh, tôi lại nghe thấy một giọng phụ nữ khác cất lên: “Làm việc cho kín lẽ vào, đừng để lại vết tích gì nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Lại một lần nữa tôi giật nẩy người, người này chính là Lý Dương! Bao nhiêu chuyện trước kia tôi nghĩ không ra lần này đã tỏ tường cả: Mụ Lý Dương ấy ra ngoài gọi điện thoại có lẽ không phải gọi người đem tiền đến cho chúng tôi mà là gọi bà Lý đến tóm hai đứa. Lý Dương rất coi trọng lần đấu thầu này, còn tôi và Tiểu Thuý lại quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng trả lại tiền cho bà ta xong là sẽ được an toàn. Ngờ đâu bà ta là kẻ bặm trợn, bất chấp mọi thủ đoạn lừa lọc để thắng thầu. Mà hội Tam Hoà lại theo dõi tôi và Tiểu Thuý từ lâu rồi, chỉ có điều bọn tôi chẳng biết gì cả. Nhưng thật ra những điều thắc mắc của tôi vẫn còn rất nhiều: Gói thầu gì mà phải thắng bằng mọi giá, kể cả bắt cóc như vậy? Nó có lợi gì đối với Lý Dương mà bà ta phải mạo hiểm đến thế? Cho dù dùng thủ đoạn mà trúng thầu, lỡ có người tố cáo thì bà ta có cầm được tiền dễ dàng không? Bà ta có thể bất chấp cả cơ sở sự nghiệp đã bao năm gây dựng ở thành phố này ư? Bà ta phái bao nhiêu người đi theo dõi điều tra, vậy tại sao không để ý rằng tôi và Tiểu Thuý thật ra chỉ là hàng giả.
Tôi càng nghĩ càng rối, tại sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp thế này? Tôi bắt đầu thấy lo cho Tứ Mao và Tiểu Thuý, đợi đến khi bọn chúng bắt được Tiểu Thuý rồi, bọn chúng sẽ phát hiện ra thứ hàng nhái như bọn tôi không có tác dụng gì cho việc trúng thầu của chúng, khi đó liệu bọn chúng có nổi trận lôi đình mà đòi mạng chúng tôi không? Hy vọng là Tứ Mao sẽ bảo vệ được Tiểu Thuý để kéo dài thêm thời gian, đó là cơ hội duy nhất của chúng tôi. Nhưng người của hội Tam Hoà luôn ngấm ngầm theo dõi, Tiểu Thuý và Tứ Mao ngay cả tâm lý phòng bị cũng không có.
Tôi bị người ta lôi ra giữa căn phòng rồi lôi ra khỏi cái bao tải, Lý Dương và bà Lý vẫn không nhìn thấy nạn nhân vì tôi bị bốn gã kia vây quanh, một gả trong số đó tay cầm cây gậy sắt to uỳnh nói với tôi: “Thằng oắt, tốt nhất này nên thành thật với tao, nếu không tao…”
Tôi hét lên: “Đại ca, đại ca cần hỏi gì? Em xin khai tất ạ.”
Hắn nhìn tôi có veEm xin khai tất ạ.”
Hắn nhìn tôi có vẻ hơi ngạc nhiên, bèn đạp tôi một cái và nói: “Sao mày chẳng cứng đầu tẹo nào vậy? Sao lại hợp tác nhanh thế? Gì thì gì cũng phải đợi tụi tao quật cho vài nghìn roi, đánh cho mày nát da nhừ thịt, sao đó tao sẽ hỏi mày “mày có nói không”, rồi mày trả lời tao “tôi không nói”; sau đó tao lại cho mày một trận vài nghìn roi nữa, lúc đó mày không thể chịu đựng hơn được và nghe lời tụi tao răm rắp.”
Tôi cười mếu máo nói: “Đại ca, em không phải đảng viên, xin đừng yêu cầu đối với em quá cao như thế!”
Một gã khác nói: “Thằng oắt này không có giá trị gì, đợi bắt được đứa kia rồi hỏi sau vậy.”
Hả? Không có giá trị? Tốt quá, tôi nở mày nở mặt thương lượng với gã đàn ông kia: “Đại ca, dù sao cũng chẳng có giá trị gì, chi bằng đại ca thả em ra, coi như đại ca làm được một việc tốt đi! Ơn này tiểu đệ xin khắc cốt ghi tâm!”
Gã này cười ha hả nói: “Không phải mày hoàn toàn vô dụng, Vượng Tài nhà ta rất thích ăn nhất tim phổi loại còn non nớt thế này, đợi mọi việc xong xuôi tao sẽ băm mày ra nuôi nó.”
Tôi khiếp hãi, rồi bất giác nước mắt như mưa: “Làm thế sao được, sao có thể lấy tim em nuôi chó? Lương tâm em bốc mùi từ lâu rồi, nếu đem cho Vượng Tài cưng ăn thế nào cũng bị Tào Tháo đuổi.”
Bọn chúng chẳng thèm để ý đến tôi, mỗi kẻ tản đi một hướng, chân tay tôi vẫn bị trói chặt. Tôi nhìn khắp căn phòng, hình như là một nhà kho, cửa sổ trên cao tít, nhìn ra ngoài tôi cũng chỉ thấy được bầu trời mà thôi.
Tôi ngồi thừ trên đất, không thể hành động gì được, không còn một người nào ở lại trong phòng này, chẳng có kẻ nào để tôi giở trò lừa phỉnh. Đến tối, mấy gã thanh niên lại xách một cái bao tải vào ném ngay cạnh tôi, gã bảo đem tôi ra nuôi chó nói: “Một nửa của mày đây, con oắt này có gan hơn mày nhiều, ít ra nó cũng biết giằng co hồi lâu chứ không ẻo như mày.”
Tôi thấy xót xa quá, Tiểu Thuý đáng thương đã bị bắt nhanh như vậy sao? Mấy gã thanh niên quay ra khỏi cửa, có lẽ chờ Lý Dương đến tra hỏi chúng tôi.
Tôi gọi với vào trong bao tải: “Tiểu Thuý, Tiểu Thuý, em sao rồi?”
Tiểu Thuý nhúc nhích trong bao, tôi cũng thấy yên tâm phần nào, ít nhất Tiểu Thuý vẫn còn sống, tôi chạy đến bên bao tải, dùng răng lôi sợi dây thừng buộc miệng túi ra. Tiểu Thuý vẫn cựa quậy làm sợi dây thừng buộc miệng bao cứ tuột khỏi miệng tôi mấy lần.
Tôi nói vào trong bao: “Tiểu Thuý, đừng động đậy, để anh cởi dây giúp em.”
Nó cũng không giẫy đạp nữa, tôi cố gắng mọi cách cuối cùng cũng mở được cái miệng bao ra, nó nhô đầu lên, tôi ngỡ ngàng suýt bật lên thành tiếng, người trong bao không phải là Tiểu Thuý mà là Lưu Dĩnh.