Lí do Nguyễn Công Vinh muốn Thẩm Quyền gia nhập là bởi gã không muốn những đứa lạnh lợi như thế cản đường mà muốn họ phục tùng gã, phần còn lại là vì gã cảm thấy đám đàn em của mình quá bận rộn nên không có thời gian phục vụ gã, nói trắng ra là gã cần thêm chân sai vặt.
Đám học sinh này rất giống một bang phái thu nhỏ, ma cũ bắt nạt ma mới, thủ lĩnh nhắm mắt làm ngơ như một cách để dạy cho đám đàn em biết cách nể sợ và tôn trọng đàn anh của mình, hơn nữa bọn họ còn lớn hơn hắn một tuổi, tất nhiên là bọn họ sẽ muốn làm dáng cho hắn xem.
Chúng sẽ sai Thẩm Quyền làm mấy việc lặt vặt như mua nước, mua đồ ăn, chui vào nhà vệ sinh nữ lắp camera, trực nhật thay, giặt quần áo, chỉ có thực hiện cuộc giao dịch là chưa làm. Nguyễn Công Vinh không tin tưởng hắn và hắn hiểu gã nghĩ gì, Thẩm Quyền không cần chúng tin mình, hắn đang chờ thời cơ.
Khi chúng mất cảnh giác.
Bởi vậy nên dù bọn nó có ném rác lên người Thẩm Quyền bao nhiêu lần, hắn sẽ diễn vẻ mặt cam chịu uất ức đi thu dọn. Trong số 8 tên đàn em, cô gái kia là hách dịch nhất. Thẩm Quyền chưa bao giờ gặp người nào xấu tính đến vậy, hắn không ghét cô ả nhưng hắn cảm thấy bất ngờ bởi trên đời thật sự tồn tại một người thể hiện hết tất cả mặt xấu của mình cho thiên hạ xem mà không buồn che giấu.
Cô ả luôn nhìn hắn bằng ánh mắt trịch trượng và tỏ ra bề trên, cô ta sẽ nắm tóc Thẩm Quyền ngay cả khi hắn làm đúng ý ả, cô ta ném rác một cách tuỳ tiện và to tiếng với người qua đường, cô ta sẵn sàng dùng guốc đánh thẳng vào đầu đám đàn em của Nguyễn Công Vinh và những kẻ khiến cô ta khó chịu, hắn không phải ngoại lệ.
Thẩm Quyền đoán được những cô gái bị đột nhập vào nhà và quay lén 9 phần 10 là do ả chọn. Cô nữ sinh hôm nọ nhờ hắn về cùng là một ví dụ, cô và ả cùng trong câu lạc bộ nhiếp ảnh. Mới 26 tháng 3 gần đây, nhà trường tổ chức một buổi lễ và cần các học sinh trong câu lạc bộ chọn ra một nữ một nam làm đại diện cho đoạn phim giới thiệu về ngôi trường. Ả ta đã không được chọn, bất cứ ai từng tiếp xúc với ả đều ghét ả.
Không ăn được thì đạp đổ.
Cô ả cằn nhằn với Nguyễn Công Vinh, gã vui vẻ chấp thuận và cô gái xấu số kia trở thành đối tượng bị nhắm đến. Hết người này đến người khác, cô ta như một vị thánh có quyền định đoạt số phận của một con người.
Vậy mà vẫn có người yêu cô ả.
Thẩm Quyền biết đó không phải tình yêu. Hắn tìm thấy bản thân mình trên Nguyễn Công Vinh, một phần nào đó và hắn biết tình cảm của hai người họ chỉ là sự dựa dẫm, lợi dụng lẫn nhau. Nguyễn Công Vinh cần một đối tượng để quay lén, gã lạc lối giữa vô vàn học sinh khác, có quá nhiều sự lựa chọn. Ả ta chỉ đường cho Nguyễn Công Vinh, gã cũng lợi dụng ả vì ả có thể dễ dàng ra vào nhà vệ sinh nữ, đổi lại, gã sẽ giúp ả làm nhục những người ả ghét. Một công đôi việc, cả hai đều hài lòng, bận gì mà không đến với nhau?
Loại người như Nguyễn Công Vinh không bao giờ thật lòng với ai, dường như gã có thể nhìn thấy điểm tốt điểm xấu của người khác và điều đó khiến gã dễ dàng lấy lòng mọi người. Bởi vậy, gã luôn là người tỉnh táo nhất trong mọi hoàn cảnh, không bị tình cảm che mờ lý trí cũng không hề biết nương tay.
Tự tôn của loại người này rất cao, còn hơi có xu hướng yêu bản thân thái quá, không biết ghen tị bởi luôn tự cho mình là nhất, xem thường người khác không vì lí do gì.
Sáng thứ 7, sương mù chờn vờn quanh con ngõ nhỏ. Thẩm Quyền gửi xe đạp bên cửa hàng tiện lợi, chen người qua bụi cây. Có 4-5 người đang đợi hắn, 4 nam và 1 nữ. Nguyễn Công Vinh không mặc đồng phục như thường ngày mà thay vào đó là một chiếc áo khoác đen trắng, đầu đội mũ lưỡi chai, trùm khẩu trang đen kín mít. Đám còn lại ăn mặc phong phanh, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo bó sát như để phô trương thanh thế.
Xung quanh im ắng không một bóng người. Tầm giờ này mới là 5 giờ sáng, ánh đèn đường đã tắt hẳn, chào đón mặt trời nhô lên từ dãy núi phía xa.
Khoảng thời gian này bà ngoại hắn bị bệnh, bố mẹ thay nhau vào chăm nên không có thời gian quan tâm đến Thẩm Quyền. Hắn có nhiều thời gian hành động hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Quyền thấy giao dịch đen ngoài đời. Tình tiết này hắn mới chỉ thấy trong tiểu thuyết, không nghĩ rằng có một ngày mình được trải nghiệm trực tiếp, còn trở thành đàn em của một tay buôn lậu.
Nhiệm vụ của Thẩm Quyền là bảo vệ Nguyễn Công Vinh trong trường hợp đối tác của gã đột nhiên nổi khùng lên đòi cướp hàng, tuy rằng trước kia chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Hắn đứng nép một góc tường, ngay bên cạnh cô bạn gái của gã.
Cô ả khoác một chiếc áo lông trắng của mẹ, phấn mắt lem cả sang thái dương, đôi môi đỏ chót như quả chery, mi mắt đen nhánh cong vút. Thẩm Quyền đánh mắt nhìn ả, mở miệng nói chuyện phiếm:
"Chị không cảm thấy gì sao? Ý tôi là, chị và những cô gái ấy đều là phụ nữ, có sự đồng cảm nhất định với những người cùng giới tính. Chị trả thù họ nhưng chị có nghĩ đến một ngày nào đó mình cũng bị lộ ảnh ra như họ không?"
"Không đến lượt mày dạy tao môn giáo dục công dân." Cô ả trừng mắt: "Tao không giống mấy con đĩ đó."
Thẩm Quyền híp mắt, cười đầy châm biếm:
"Mang thù riêng ra thành việc chung chưa bao giờ là một điều có ý nghĩa tốt. Đừng nghĩ rằng phụ nữ trên đời ai cũng giống mẹ chị."
Mẹ cô ta là một con điếm, vì trước đây không chịu học hành cẩn thận nên bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, 17 tuổi làm gãi ngành, thường xuyên đi mời gọi ở đầu đường, sau khi sinh cô ả thì vẫn không hề có sự định bỏ nghề. Cô ta ghét mẹ mình, ghét những lần bà ta đưa đàn ông về nhà, ghét khi người khác biết rằng mình có mẹ làm gái trong quán, ghét thái độ lạnh lùng như người dưng của bà, ghét việc phải thừa nhận ả đã học tất cả những tính xấu của mẹ còn Mậu tốt thì chẳng thấy đâu.
Mỗi lần ả nghe đám học sinh trong trường bàn tán về người phụ nữ đứng ở đầu đương, ả cảm thấy nhục nhã tới mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Ả từng nghĩ tại sao mẹ không chết quách đi nhưng ả nhanh chóng bị miếng cơm trước mắt làm quên mất suy nghĩ ấy.
Những người ở đây đều có một lí do nào đó để liều mạng như vậy, không chỉ vì bọn chúng khâm phục Nguyễn Công Vinh. Thẩm Quyền dám chắc không ai trong số 8 tên còn lại thật sự tôn trọng gã, tất cả là do gã tự ảo tưởng mà ra.
Ví dụ như bạn gái của gã ta đến với gã vì tiền.
Mẹ cô ả vì thiếu tiền, bần cùng quá mới đi làm hái. Sau khi đẻ xong không có tiền mua bỉm sữa cho con lại chẳng xin được việc nên chỉ còn con đường tiếp tục bán dâm. Cô ta cũng thiếu tiền, ả ao ước được mặc những bộ đồng phục được là phẳng phiu, cầm trên tay chiếc túi hàng hiệu và vứt bỏ đống mĩ phẩm rẻ tiền.
Cô ta tin rằng nếu cô ta có tiền, ả sẽ không bước lên vết xe đổ của mẹ mình.
7 tên còn lại 9 phần 10 là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt nên mới liều lĩnh như vậy, không ngờ dính phải ma tuý. Chúng như những con hổ bị bỏ đói hàng tháng trời trong rừng, bụng sôi lên đòi kiếm ăn. Cơn nghiện khiến chúng mù quáng, và khi bọn họ không còn quay đầu được nữa, bọn họ chọn đi theo Nguyễn Công Vinh.
Cô ả nổi khùng lên, nắm tóc Thẩm Quyền lôi xuống. Hắn như một con búp bê khổng lồ để người ta điều khiển tuỳ ý, cả cái đầu hắn cũng lao theo. Thẩm Quyền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt giận dữ của ả, chẳng tỏ ra thỏa mãn hay thích thú gì.
"Làm sao mày biết được?"
"Người ta đồn đầy trong trường. Tôi không biết mẹ chị là người như thế nào nhưng tôi chắc chắn chị đã khiến bà ta thất vọng."
Ả nắm đầu Thẩm Quyền, giật qua giật lại, mạnh tới mức hắn cảm giác mấy sợi tóc của mình sắp đứt tới nơi, da đầu tên rân rân. Cô ta cúi người, trừng mắt lên và hằn giọng:
"Tao cấm mày mở mồm ra phun về chuyện gia đình tao một lần nữa. Mày đừng tưởng mày không phải đàn bà mà tao không tung ảnh nóng của mày lên được, không ít người muốn nhìn thấy cơ thể trần truồng của nam sinh đâu."
"Đừng nói nữa, khách hàng đến rồi."
Nguyễn Công Vinh ra hiệu cho hai người họ im lặng. Cô ả thả tay ra, nép mình sau bức tường chắn giữa ngã rẽ của con ngõ.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen cao cổ bỗng xuất hiện. Ông ta đội mũ lưỡi chai, đeo một cái kính râm dày cộp khiến hắn không nhìn rõ mặt, khẩu trang xanh bịt kín mít, thoạt nhìn không khác gì người đi ngoài đường thông thường. Ông cao hơn Nguyễn Công Vinh một chút, bờ vai rộng tựa núi Thái Sơn, bàn chân to như chân gấu.
Nguyễn Công Vinh không hề sợ hãi, gã đưa một bọc giấy được chuẩn bị sẵn tới trước mặt ông ta, ông ta mở ra xem rồi gật đầu tốt vẻ hài lòng. Ngay sau đó, ông lôi từ trong túi ra một bpcj giấy khác và một túi ni lông nhỏ màu đen. Nguyễn Công Vinh nhận lấy, ngoảnh đầu đi mất mà không thèm nhìn lại.
Cả cuộc giao dịch còn chưa tới 1 phút, hai bên đã nhanh chóng tản ra như chưa từng quen biết. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Thẩm Quyền nhìn thấy giao dịch đen ngoài đời là lần này.
Nguyễn Công Vinh vươn vai, tươi cười nói:
"Xong việc rồi. Hôm nay chúng ta đi ăn!"
"Lần này đi đâu?"
"Tới quán lẩu nhà chú Phát đi."
Đám đàn em của gã dường như không hề ngạc nhiên với lời mời này, như thể bọn họ đã quen từ lâu. Nguyễn Công Vinh vui vẻ đồng ý, mang theo cọc tiền rời khỏi con ngõ.