Tất cả các cô gái đều báo không thấy gì, không có camera, không có cảm giác bị theo dõi. Điều này có nghĩa là, bọn chúng đang chuẩn bị cho đối tượng tiếp theo.
Thẩm Quyền không có ý định giấu các cô bèn nói ra suy nghĩ của mình.
12 giờ đêm mà phòng chat vẫn sôi nổi như ban chiều, không phải là bởi vì bọn họ cùng chung sở thích mà là bởi bọn họ có cùng chung một nỗi sợ. Bọn họ đều là nạn nhân, những cô gái vô tội không hề hay biết hình ảnh của mình đang bị đem ra buôn bán như một món hàng một cách không tình nguyện.
Vào thời khắc yếu đuối nhất, người ở bên an ủi và giúp đỡ bọn họ chính là người khiến bọn họ dễ dàng tin tưởng và dựa dẫm vô điều kiện.
["Trước tiên mọi người đừng vội báo cảnh sát. Lực lượng sau lưng anh ta có quyền và anh ta đã được bao che nên mới ngang ngược tự do như thế. Tôi không biết bọn họ là ai và mọi người cũng vậy, bất cứ ai đều có thể là khách hàng của anh ta, ngay cả cảnh sát, giáo viên, bác sĩ, bộ đội, bất cứ ngành nghề nào. Vậy nên mọi người hãy bình tĩnh trước, nghe tôi nói đã."]
["Đừng nên báo cảnh sát."]
["Tôi không phải tòng phạm của anh ta, đàn em của anh ta từng đánh tôi và tôi có thể cho mọi người bằng chứng. Trong trường hợp cảnh sát không phải tòng phạm, hoặc là họ sẽ bị nhà trường và kẻ đứng sau màn tém đi, hoặc là họ điều tra ra và công bố kết quả với báo chí. Khi đó, những bức ảnh nhạy cảm của mọi người cũng không giữ được, cộng đồng mạng sẽ thông cảm với các chị nhưng họ cũng cười cợt trên nỗi đau ấy, rồi họ đòi xin ảnh, ùn ùn kéo nhau lên trang web đen để xem. Khi đó, thanh danh và cuộc sống riêng tư của mọi người không thể giữ được nữa."]
["Các chị có sẵn sàng đánh đổi không?"]
Không ai trả lời Thẩm Quyền ngay lập tức.
Bọn họ đều đang do dự. Khi bọn họ biết bọn họ bị chụp trộm, họ sợ hãi, lo lắng và xấu hổ. Ngay cả khi Thẩm Quyền không nhắc tới, các cô cũng biết Thẩm Quyền đã nhìn thấy hết cơ thể các cô rồi, chỉ là cậu con trai này rất tử tế, từng câu từng chữ đều có ý nói rằng cậu ta cũng chẳng ưa gì hành động bệnh hoạn của Nguyễn Công Vinh. Để cảnh sát công bố kết quả điều tra cũng đồng nghĩa với công khai những chuyện đáng xấu hổ ấy, rồi một ngày kia hàng loạt những kẻ có tư tưởng đổ lỗi cho nạn nhân hoặc chỉ đến để xin link, hóng chuyện sẽ mọc lên như nấm, và các cô không còn khả năng chống cự nữa. Bọn họ không hề sai khi đồng ý công khai nhưng họ cũng biết, họ có thể không chết vì bị biến thái bám theo thì cũng chết vì áp lực dư luận, bởi con người thường chú ý tới một câu chê bai hơn trăm câu khen ngợi.
Cuộc sống của bọn họ đều bị đảo lộn, Thẩm Quyền đang hỏi các cô rằng liệu các cô có sẵn sàng đánh đổi sự cân bằng ấy không?
Họ không dám. Đó là lí do có rất nhiều gia đình chọn im lặng. Nhưng sự im lặng ấy cũng sẽ giết chết họ từng ngày, chỉ khi bọn họ tìm ra cách khả thi hơn, họ mới nên giữ im lặng.
["Chúng ta làm thế nào bây giờ?"]
["Trước hết, mọi người có quan hệ thế nào với Đinh Ngọc Thư?"]
Đinh Ngọc Thư là tên cô ả bạn gái Nguyễn Công Vinh, cũng là người chọn ra cô gái xấu số để cả bọn nhắm vào. Cô ta không có hứng thú với người cùng giới và cũng không có ý định bán những bức ảnh ấy, đơn giản là cô ta chỉ muốn làm nhục họ mà thôi. Nó xuất phát từ lòng đố kị và chắc chắn cô ta ít nhiều cũng phải biết những người này.
Các cô gái trong phòng chat nhao nhao lên hỏi tội ả, Thẩm Quyền kiên nhẫn giải thích từng chút một. Lúc này, cô nữ sinh nhờ Thẩm Quyền đưa về hồi trước mới mở lời:
["Tớ với chị ta ở cùng câu lạc bộ."]
["Trước đây bả là bạn cùng cấp 2 của chị."]
["Chị học cùng lớp với bả."]
["Hồi trước, lúc nó chưa chuyển sang lớp kế bên, chị học cùng lớp với nó."]
["Tớ không biết cô ấy."]
["Em nhớ hồi trước chị ấy tranh làm trưởng nhóm trong câu lạc bộ với em, còn mắng em vô duyên, bẩn tính."]
["Chị từng mắng mẹ nó là con điếm lúc nó gạt hết sách vở của chị xuống mặt đất."]
["Chị cũng thế, chị với bà vừa nói học cùng lớp."]
8 người thì tới 7 người có thù oán riêng với Đinh Ngọc Thư. Thẩm Quyền lại hỏi bọn họ thêm vài câu mới biết những người này từng lời qua tiếng lại với cô ả, riêng bạn nữ thứ 5 chắc hẳn là không quen biết gì, thường xuyên xuất hiện trên sân khấu hoặc bảng điểm của trường nên bị ghét. Nhưng những điều đó đều không quan trọng bằng hiện tại. Bọn họ đều không đáng để bị mất quyền riêng tư và nhục mạ như thế.
Tiếng báo tin nhắn điện thoại vang lên liên hồi, đôi mắt hắn phản chiếu màn hình lạnh lẽo từ điện thoại. 1 giờ đêm, cả thị trấn như chim dưới đáy biển khơi, tĩnh lặng vô bờ.
["Tôi có cách để khiến cảnh sát vừa bắt được bọn gã vừa không làm lộ ảnh của các chị."]
["Nhưng tôi có một điều kiện. Tới thời cơ, tôi cần mọi người làm theo tôi vô điều kiện và giữ bí mật với tất cả mọi người."]
Dùng thù chung để thanh toán thù riêng rồi phủi tay như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trước tiên, hắn phải làm quen với người đó đã.
Phương Hằng gặp lại hắn tại bãi đỗ xe phía sau trường học vào buổi trưa hè, sau vài ngày, cô ngạc nhiên khi thấy hai quầng thâm đen xì xuất hiện trên mặt cậu con trai luôn chú ý tới diện mạo của mình và cả kiểu tóc kì lạ kia. Ánh nắng chói chang phút lên khuôn mặt hắn một lớp sơn rực rỡ, khiến màu mắt đen cũng trở nên ánh vàng.
"Em mới cắt tóc hả?"
"Đúng vậy?" Thẩm Quyền mân mê lọc tóc ngắn, lại vắt chiếc áo đen trắng lên vai, hỏi cô: "Trông dị lắm hả?"
Phương Hằng đảo mắt nhìn mấy đứa con gái đang lén lút trông Thẩm Quyền, đáp:
"Không, trông đẹp lắm."
"Vậy là tốt rồi."
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Tiến triển rất tốt."
"Ý em là sao khi nói mọi thứ "tiến triển rất tốt"?"
"Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát." Thẩm Quyền híp mắt cười: "Không có người vô tội nào bị cuốn thêm vào vụ này."
"May quá, vậy là em đã khiến chúng dừng việc bán những bức ảnh đó rồi?"
"Em nói là không có thêm người vô tội nào bị dính vào vụ này, không phải dừng lại."
Phương Hằng nhíu mày:
"Em..."
"Trước tiên, em cần chị làm điều này. Trên thực tế là chị vẫn luôn làm điều đó suốt thời gian qua, chỉ là chị không biết mục đích là gì mà thôi."
Thẩm Quyền cúi người xuống để ngang bằng cô, hắn ghé miệng bên tai người kia, thì thầm câu gì đó khiến người khác chỉ nghĩ rằng hai người hơn là một đôi yêu đương. Nhóm chữ sinh đứng phía xa tỏ vẻ thất vọng, xoay người rời đi. Sắc mặt Phươg Hằng hơi tái đi, chau mày hỏi hắn:
"Nếu thằng Vinh phát hiện ra thì sao?"
"Em cần anh ta phát hiện, nhưng không phải bây giờ. Chỉ một lúc thôi."
"Cô gái kia..."
"Yên tâm, thứ đó không phải em làm, chỉ cần anh ta đủ kiên nhẫn và cảnh giác thì sẽ phát hiện ra ngay. Chị đã từng hỏi câu này rồi, ảnh cô ấy sẽ không vụn mang lên bêu rếu trên mạng xã hội đâu."
Tuy rằng hắn không cần chọn cách rườm rà như thế, đằng nào kết quả cũng chỉ có một nhưng tiêu chuẩn đạo đức của Thẩm Quyền không cho phép hắn để yên cho đời tư của cô gái kia bị xúc phạm. Hắn có thể chọn không nói với cô và để Nguyễn Công Vinh làm những gì gã muốn khi hắn đã nắm chắc rằng dù đi 2 con đường khác nhau vẫn về tới một vạch đích duy nhất nhưng hắn đã không làm thế. Những người càng gần gũi với Thẩm Quyền càng khó để tiếp nhận và lợi dụng họ khi giữa bản thân hắn và họ có sự liên kết đặc biệt nào đó. Hắn không muốn lợi dụng Phương Hằng, người đó chỉ còn lưu luyến một mình cô ấy mà thôi.
"Còn em thì thế nào?"
Thẩm Quyền cười:
"Đó không phải chuyện chị nên hỏi. Mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp, chị đừng bận tâm nữa."
Người cuối cùng hắn cần nói chuyện với chính là tên hacker đã lục điện thoại của hắn dưới chỉ thị của Nguyễn Công Vinh. Những loại người như thế trên trang mạng đen có rất nhiều, hầu hết bọn họ hơn đều không phục tùng người ra lệnh cho hơn mà họ cần tiền, danh vọng, sự thỏa mãn khi đạt được một điều gì đó. Đôi lúc, họ còn quay lại khinh thường chính người đã thuê mướn mình.
Bọn họ có tài năng, có hoài bão, họ có thể cứu thế giới hoặc đưa chúng sụp đổ, họ chống lại lẫn nhau, dựng lên những tượng đài đắp từ trang báo hằng ngày và làm nên lịch sử. Người Nguyễn Công Vinh thuê chính là một ví dụ. Thẩm Quyền chưa nhìn thấy mặt tên đó nhưng hắn có thể đoán được dựa vào những con số, bất cứ con số nào, ngay cả mã định danh trên trang mạng đen cũng là sự sắp đặt của vũ trụ, tần số của chúng giải mã, phản ánh và ảnh hưởng một phần tính cách của chủ nhân, chúng không phải những con số ngẫu nhiên và vô dụng.
Khát vọng có thể là con dao hai lưỡi, đạt được nó là họ sẽ có tất cả nhưng bị chi phối bởi nó, họ sẽ phải hối hận cả đời. Những gì Thẩm Quyền làm từ trước tới giờ, với Trương Bình An hay Tố Anh Đức đều bắt nguồn từ ham muốn bản ngã của bọn chúng, ao ước được chú ý, ao ước được công nhận. Khi chúng đứng trên đỉnh cao là lúc chúng hạnh phúc nhất, cũng là lúc lơ là cảnh giác. Rồi chúng bị đá xuống vực thẳm, đau tới mức không đứng lên nổi. Chúng nhận ra chúng chẳng đặc biệt như chúng đã nghĩ, những chuyện xui rủi liên tục ập tới, chỉ bởi vì những hành động nhỏ nhặt tưởng như vô tình và chẳng có cơ sở để kết luận của Thẩm Quyền.
Để đạt được thoả thuận với kẻ Nguyễn Công Vinh thuê rất đơn giản, chỉ cần cho gã lợi ích cao hơn và giúp gã đạt được mong muốn là xong.
Năng lực của Thẩm Quyền cũng là một con dao hai lưỡi. Nó trừng phạt Thẩm Quyền rằng hắn phải trơ mắt nhìn những người xung quanh chết mà không làm được gì cả trăm lần nhưng đồng thời nó đã vào tay của một kẻ hợp tới mức tận dụng triệt để năng lực ấy để hại người khác.