• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"À không phải bạn trai, giống tình một đêm hơn..."

Thẩm Quyền: Tình một đêm???

Lượng thông tin này hơi quá tải, hắn cần thời gian để tiêu hoá. Đúng là hắn đã đọc ra đường tình duyên của Tạ Hưng trước đây rất trắc trở nhưng còn từng yêu người nổi tiếng thì hắn không ngờ tới, còn lăn lộn với người ta rồi.

Trong đầu hắn bỗng bật ra mấy cảnh thần tượng lén lút yêu đương, ca sĩ lắm tài lắm tật, bạn giường xếp thành trung đoàn. Vì sợ dư luận, thần tượng khốn nạn sẵn sàng rời xa người tình, một tên bội bạc đúng nghĩa. Người tình ôm thương nhớ mãi không quên.

Thẩm Quyền càng nghĩ càng thấy ảo.

Như đọc được suy nghĩ hắn, Tạ Hưng lúng túng đáp:

"Lúc em thích cậu ấy, cậu ấy chưa phải người nổi tiếng."

"Vậy sao. Còn bây giờ, cậu còn thích người đó không?"

"Không..." Tạ Hưng bỗng trầm giọng, hàng mi rủ xuống. Cậu lại nốc một ngụm bia lớn.

Thẩm Quyền không chắc thứ còn xót lại bên trong cậu có còn là tình yêu hay không.

[ "Tôi chọn kết thúc, tìm một con đường mới, cuộc đời mới, rũ bỏ những bi thương trong quá khứ, xin lỗi."]

Nếu cậu nói cậu đã rũ bỏ được hoàn toàn thì nghĩa là cậu đang nói dối. Tạ Hưng cười trước mặt hai người họ nhưng điều đó không có nghĩa là cậu thực sự thanh thản khi tha lỗi cho họ. Câu hỏi của Nguyễn Trường Nhất, Tạ Hưng đã có đáp án từ lâu. Cậu không ngu mà còn lưu luyến Cao Phúc Minh, thứ còn lại sau 7 năm dài đằng đẵng ấy không phải là tình yêu mà vết thương vẫn còn đau âm ỉ.

Những đêm đông giật mình tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại ướt nhẹp lưng áo. Trong giấc mơ, hàng ngàn ánh mắt như mũi dao chĩa về phía cậu. Hành lang dài đằng đẵng, chạy từ chân phòng vệ sinh tới vô tận. Xung quanh lúc nào cũng có tiếng ồn, Tạ Hưng không nghe rõ họ nói gì, không hiểu họ bàn tán cái gì nhưng cậu rất sợ. Đôi mắt trợn trừng từ những người được gọi là giáo viên, khuôn mặt thất vọng của cha mẹ và cả ánh mắt bất lực từ bạn bè. Bồn rửa tay loang lổ máu tươi, thấm ướt cả áo sơ mi trắng.

"Tôi không quan tâm đâu." Thẩm Quyền bỗng cắt ngang, nói bằng giọng trịnh trọng: "Cậu có bao nhiêu bạn trai trước đây tôi vẫn thích cậu, tôi sẽ không từ bỏ."

Tạ Hưng bỗng cảm thấy hơi buồn cười.

"Anh thậm chí còn không biết bản chất của tôi là xấu hay tốt, không biết về những gì cậu đã làm trong quá khứ."

Rằng tôi từng là một đứa nhu nhược ngu dốt, chỉ tổ thêm gánh nặng cho người khác.

"Vậy còn cậu, cậu biết gì về tôi?" Thẩm Quyền bỗng nhổm người dậy, ép cậu lên thành ghế. Hai tay hắn chống hai bên, cúi đầu nhìn Tạ Hưng, lồng ngực gần tới mức người kia có thể nghe thấp nhịp tim đều đều của hắn. Tạ Hưng nín thở, lấy tay đẩy hắn ra.

"Tôi thích cậu, cậu cũng thấy tôi cố chấp như vậy mà vẫn không hề phòng bị gì sao? Tôi khỏe hơn cậu rất nhiều, cậu không nghĩ tới chuyện tôi sẽ làm gì cậu bởi vì cậu nghĩ tôi là người tốt." Thẩm Quyền bóp má cậu, ép người kia nhìn thẳng vào mắt mình: "Tôi không phải người tốt nhưng tôi sẽ không làm trò của súc vật vậy nên tôi không quan tâm cậu trước đây ra sao, cậu có chắc mình xấu hơn tôi không?"

Tạ Hưng cứng họng. Chẳng biết là do bia hay là do kìm nén lâu ngày, Tạ Hưng không cười nữa mà làm mặt phụng phịu như không phục trước những lời hắn nói, với tay lấy chai bia rồi lại uống hết một ngụm lớn.

Trông cứ như một con hamster đang phồng má vậy.

Thẩm Quyền bỗng bật cười, nhéo nhéo má cậu. Hắn thu người lại, không ép sát Tạ Hưng như ban nãy. Đĩa mực trên bàn đã nguội ngắt, chương trình âm nhạc cũng đã chuyển sang các bộ phim truyền hình từ bao giờ.

Được một lúc, Thẩm Quyền đứng dậy, nói là ra nhận hàng. Khi trở lại, Tạ Hưng đã dựa lên thành ghế sô pha mà ngủ.

Mái tóc đen nhánh rủ xuống, ôm lấy gò má trắng nõn. Cặp kính đen trễ xuống trên sống mũi tay ảnh tắp. Cậu co người thành một cái bọc, nép mình trên cái ghế mềm mại. Hàng mi cong chốc chốc lại giật nhẹ một cái, cứ thế ngủ mà không hề phòng bị.

Cứng đầu thật đấy.

Thẩm Quyền mỉm cười, dọn dẹp đống bát đĩa và vỏ lon trên bàn về phòng bếp, lại đi vứt hết vỏ tương ớt và túi rác xuống chân khu tập thể, đợi xe rác đi qua. Xong xuôi, Thẩm Quyền trở về phòng, Tạ Hưng vẫn chưa tỉnh lại.

"Này. Cậu dậy đi."

Thẩm Quyền vỗ nhẹ má cậu mấy cái thì thấy hàng lông mày cậu hơi nhíu chặt rồi lại dãn ra, ngủ tiếp như chưa có chuyện gì.

"Cậu không về nhà sao?"

Người kia không đáp lại.

Thẩm Quyền trùng gối, luồn tay qua gáy cậu. Hắn lấy hơi, bế thốc người kia lên rồi ôm vào phòng ngủ. Người cậu rất ấm, cứ như cái lò sưởi đi động vậy, ai ôm cũng thấy thích. Tóc đen cọ qua má hắn, Thẩm Quyền bỗng thấy mình cần phải vào viện tim gấp. Hắn để cậu nằm trên giường của mình, cúi xuống tháo tất cho người kia. Xong xuôi, Thẩm Quyền xoay người đi tắm.

Tửu lượng của Tạ Hưng rất tốt, cậu ngủ li bì không phải vì say mà là vì mệt, mệt mỏi với lượng công việc mới, với những biến cố và tai họa năm xưa.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Khi Tạ Hưng kể cho hắn nghe những chuyện trong quá khứ thì đó mới là lúc cậu chấp nhận Thẩm Quyền, nóng vội chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.

Tiếng nước chảy vụt tắt, Thẩm Quyền đã mặc trên mình chiếc áo phông đen yêu thích. Nhà tắm nằm đối diện giường hắn ngủ, vừa bước ra là đã thấy một cậu trai đang nằm trên giường mình ngủ ngon lành. Thẩm Quyền tiến lại gần cậu, hàng lông mày bỗng nhíu chăt

Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?

Sắc mặt Tạ Hưng rất xấu ngay cả khi ngủ, lúc nào cũng trong trạng thái khó chịu không thôi. Thẩm Quyền vươn tay xoa trán cậu, lòng bàn tay bị dính một lớp mồ hôi ướt át. Từ ga giường tới gối nằm đều bị bẩn nhưng đường như người đang nằm trên giường lại không hề hay biết.

Thẩm Quyền giặt khăn mặt lau trán giúp cậu. Nước lạnh giúp Tạ Hưng dịu đi một chút nhưng ngay sau đó, đôi lông mày cậu lại nhíu lại.

Bị đắm mình trong cơn ác mộng không hồi kết suốt 7 năm, mở miệng là nôn ra máu tươi, xung quanh không nơi nào là không nghe thấy tiếng người ta bàn tán.

Thẩm Quyền lại lau mồ hôi giúp cậu, vươn tay xoa trán người kia, nhẹ nhàng nói:

"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, không gặp ác mộng nữa."

Tạ Hưng không đáp lại, Thẩm Quyền bèn đổi sang câu khác:

"Con ơi đừng sợ, con ngủ cho ngoan, có mẹ ở đây rồi, không ai làm hại được con cả. À í à ời, con cò mày đi ăn đêm..."

Hàng lông mày của người kia bỗng dãn ra.

Nó có tác dụng này!

Chỉ cần làm Tạ Bưng phân tâm khỏi cơn ác mộng bằng cánh đọc hoặc hát mấy thứ linh tinh là được. Thẩm Quyền ngồi cạnh cậu, ga giường trắng lún xuống một bên.

"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu. Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18. Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu."

Sắc mặt Tạ Hưng lại đen xì.

"Mối tình đầu" là từ nhạy cảm hả? Thẩm Quyền nghêu ngao xong lại chuyển sang đọc thuộc:

"Tư bản không thể xuất hiện từ lưu động và cũng không thể xuất hiện từ bên ngoài lưu thông. Nó phải xuất hiện trong lưu thông và đồng thời không phải trong lưu thông."

"Sổ xố kiến thiết mùa 3, gọi cho tôi, tôi đánh phát là trúng, ẵm ngay 36 tỉ về tay. Kết quả Vietlott hôm nay, con số 72-09-56-62-93-16, nhận quà liền tay, nhận quà liền tay."

"Đại ca ơi, sư phụ bị bắt đi rồi. Cái gì?! Các ngươi có mỗi việc trông sư phụ cũng không xong! Sư phụ nói là thấy ánh sáng nên tới xem, bảo ta với sư đệ trông ngựa, ta có biết gì đâu. Con lợn ngu ngốc này! Để lão Tôn đi xem thử! Các ngươi ở lại trông Bạch Mã. Rõ sư huynh!"

Khuôn mặt đang ngủ của cậu bỗng lộ ra vẻ khó hiểu.

Má, cậu ta dễ thương không chịu nổi!

Thẩm Quyền cố nhịn cười, ngồi cạnh cậu cho tới khi người kia không đổ mồ hôi nữa thì mới đứng dậy. Bàn tay thô ráp nâng gáy cậu nhẹ nhàng, thay vào đó là một cái gối mới sạch tinh tươm. Hắn rút vỏ gối rồi ném vào chậu, chuẩn bị mai mang đi giặt.

"Ngủ ngon nhé."

Thẩm Quyền nói nhỏ, vươn tay tắt đèn ngủ. Hắn để Tạ Hưng nằm trên giường còn mình thì ra sô pha ngủ, trước khi nằm còn không quên kiểm tra cửa, khoá cửa sổ lại.

Tạ Hưng vẫn chưa thực sự tin hắn có thể nhìn ra bản chất của mỗi người, chỉ thiếu điều đọc sưu nghĩ của họ thôi. Thẩm Quyền nhìn ra cậu là người tốt nhưng Tạ Hưng không thể nhìn ra hắn là người tốt hay xấu. Cũng giống như Tạ Hưng, dù hắn hiện tại đang thích cậu nhưng có những thứ nếu nói ngay bây giờ sẽ chỉ gây thiệt chứ không khiến cậu nghĩ hắn là người cởi mở.

Đợi thêm một chút nữa.

Thẩm Quyền ngả lưng xuống ghế sô pha, trên người đắp bừa một cái chăn mỏng lôi từ trong tủ. Bố mẹ hắn không hay ngủ lại vì biết phòng ngủ nhà hắn chỉ có một, nếu họ tới thì Thẩm Quyền xuống đất mà nằm, thành ra trong nhạc hắn không bao giờ có đệm hay chăn thừa. Triêu Thiên Chương cũng không ngủ lại nhà hắn, trước đây hai người họ thường xuyên ở trọ cùng nhau chứ chưa bao giờ cậu ta ngủ lại nhà hắn.

Thẩm Quyền gối đầu lên tay, trước khi đi ngủ còn phải nằm đọc báo với lướt Facebook một hồi.

"Cao Phúc Minh, là người này sao?"

Hắn tra tên cậu ca sĩ đó trên mạng thì thấy khuôn mặt này có hơi quen quen, hình như hắn đã thấy ở đâu đó rồi. Quả nhiên là vậy, trong tấm ảnh bìa từ 8 năm trước, Tạ Hưng chụp cùng với 3 người bạn, một trong số đó chính là Cao Phúc Minh.

Nhưng phải công nhận cậu ta đẹp trai thật, đàn ông nhìn còn thấy ngỡ ngàng nhưng hát hơi yếu, không thể hiện được hết chất giọng thực của mình.

Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại phủ lên khuôn mặt điển trai, trên gò má cao. Một tay Thẩm Quyền đặt sau đầu, tay còn lại lướt lướt điện thoại, chẳng biết là có đọc được chữ nào hay không.

Sang đến bức ảnh năm lớp 11, Cao Phúc Minh đã biến mất khỏi khung hình.

Quá rõ ràng rồi nhỉ?

Thẩm Quyền bỗng nhớ tới lời cậu từng nói. Hắn trầm ngâm một hồi, quyết định tắt điện thoại đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK