“Vậy cô muốn thế nào? Không phải mục đích của cô là ngăn cản tôi quay trở lại công ty làm việc sao?”
“Mọi chuyện không đơn giản như thế đâu.” Trình Diệu Vi cười lạnh rồi lên giọng với kẻ thua cuộc ở đầu dây bên kia: “Tôi sẽ lật tẩy bộ mặt giả dối của cô trước mặt mọi người.”
Bị Trình Diệu Vi lớn tiếng hăm dọa, Trình Diệu Vi lo sợ nên vội cúp máy.
Rất nhanh chóng, Trần Khôi ở viện nghiên cứu đã nhận được số mảnh vỡ do Tư Tử Phàm gửi tới.
Mấy ngày qua, các thành viên trong đội điều tra đã làm việc cật lực nên về nhà nghỉ ngơi, chỉ mỗi anh ở lại đây.
Do đó, công cuộc truy tìm dấu vân tay vẫn cần thêm chút thời gian nữa.
Sắp xếp lại các mảnh vỡ một cách cẩn thận, Trần Khôi chuẩn bị làm xét nghiệm thì điện thoại rung lên, có tin nhắn mới gửi tới.
Ban đầu, anh nghĩ đó là Tư Tử Phàm nhưng không phải, tin nhắn Trần Khôi nhận được là của bạn gái cũ: “Chúng ta chia tay đi.”
Trần Khôi ném điện thoại sang một bên, không thèm ngó ngàng tới.
Anh không biết đây là lần thứ bao nhiêu bạn gái đòi chia tay rồi.
Biết rằng chỉ là chiêu trò của cô ấy, Trần Khôn mới ngó lơ.
Không nhận được tin nhắn hồi âm, Linh Đan gọi điện thoại tới: “Sao anh không tới rạp xem phim cùng em?”
“Anh đang làm việc.”
“Anh là người máy à? Sao không có thời gian nghỉ ngơi vậy?” Linh Đan khó chịu chất vấn.
“Ngoan ngoãn một chút đi, làm xong việc anh sẽ đi xem phim với em.” Trần Khôn an ủi.
Linh Đan không chịu, một lời dứt khoát bảo: “Anh cứ làm việc đi, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.
Từ nay, chúng ta chẳng liên quan gì tới nhau hết.”
Dứt lời, Linh Đan cúp máy.
***
Trình Diệu Vi đi chung xe với Tư Tử Phàm trở về ngôi biệt thự.
Từ bãi rác chạy về trung tâm thành phố là một quãng đường tương đối xa, ngày mới cũng vừa sang.
[Chào mừng bạn đến với một nhiệm vụ mới.
Xin bạn đặc biệt lưu ý, đây là một nhiệm vụ dài hạn, thời gian kéo dài trong vòng một tháng.
Chỉ cần bạn đáp ứng được yêu cầu của hệ thống, nhiệm vụ sẽ được tính là thành công.]
Không giới hạn thời gian trong vòng 24 giờ nữa, hệ thống đã cho cô một nhiệm vụ mới, thoải mái để hoàn thành.
Nghĩ tới việc cả tháng chỉ làm một nhiệm vụ, Trình Diệu Vi vô cùng phấn khích.
Tuy nhiên, cô vẫn muốn xác nhận lại với hệ thống:
“Trong trường hợp tôi thất bại, thời gian sẽ quay trở về một tháng trước để tôi hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
[Đúng vậy!]
Trình Diệu Vi đã hiểu rõ, khẽ gật đầu.
Ngồi trong xe của Tư Tử Phàm, cô hướng tầm mắt về phía cửa sổ, bắt đầu nghĩ ngợi.
Chợt nhận ra mình vẫn chưa biết nhiệm vụ mới, Trình Diệu Vi quay sang hỏi hệ thống: “Nhiệm vụ đó là gì?”
[Tình địch của bạn không có cơ hội trở lại tập đoàn nhà họ Tư, do đó, nam chính đang cần một trợ lý.
Nhiệm vụ của bạn là trở thành trợ lý cho nam chính trong vòng một tháng, tuyệt đối không được phạm sai lầm gì để bị sa thải.]
Tóm lại, Trình Diệu Vi phải trở thành người hỗ trợ cho Tư Tử Phàm trong công việc, không bị anh ta sa thải.
Trình Diệu Vi chỉ mới phụ giúp Tư Tử Phàm làm phiên dịch cho Chủ tịch Park trong vòng ba tiếng, cô chưa có thời gian đủ nhiều để làm quen với công việc của công ty.
Nhìn qua tưởng công việc có vẻ dễ thực hiện nhưng nếu cô bị sa thải thì coi như thất bại.
Trình Diệu Vi nhìn Tư Tử Phàm, thấy anh đang nhắm nghiền mắt lại.
Có lẽ anh đang mệt, cần được nghỉ ngơi.
Lúc này, Trình Diệu Vi bắt đầu cân nhắc đến hai chiếc túi gấm mà mình có, nghiêng đầu tính toán.
Sau đó, cô ngủ quên lúc nào không hay, gục trên vai Tư Tử Phàm.
Với tốc độ làm việc cao của Trần Khôn, dấu vân tay đã tìm thấy ngay sau đó.
Trên cổ chai rượu, Trình Diệu Vi và Trình Diệu Lan đều có dấu vân tay ở đó.
Ngoài ra, trên mảnh vỡ có dính máu của chai rượu, chỉ tìm thấy ADN và dấu vân tay của một mình Trình Diệu Lan.
Điều đó có nghĩa là vết thương trên mu bàn tay kia không liên quan đến Trình Diệu Vi, do một tay Trình Diệu Lan dàn dựng.
Sau khi kiểm tra xong, Trần Khôn làm một bản báo cáo rồi gửi qua mail cho Tư Tử Phàm.
Gần bốn giờ sáng, anh vươn vai rồi ngả lưng xuống giường định chợp mắt.
Không ngờ rằng, điện thoại lại đổ chuông đúng lúc này: “Alo! Sao em còn chưa ngủ?”
“Tôi là bạn của Linh Đan.
Cô ấy uống nhiều quá nên say rồi, anh có thể tới đón cô ấy không?”
Trần Khôn thở dài một hơi, tay day day hai bên thái dương vì đau đầu.
Tuy vậy, anh vẫn cố gắng lết người dậy để đi đón bạn gái.
Về đến biệt thự nhà họ Tư, Trình Diệu Vi xuống xe một mình, không dám đánh thức Tư Tử Phàm.
Cô biết anh rất mệt, cần được nghỉ ngơi nên chủ động lặng lẽ trở về về phòng.
Trình Diệu Vi tắm rửa thay đồ xong cũng đã ba giờ sáng.
Nằm trên giường, cô lại lấy ảnh của em gái ra xem:
“Em có khỏe không?”.
Danh Sách Chương: