Mục lục
Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trước mặt bao nhiêu người, ông Trình Thiên Thành tức giận quay sang chất vấn Dương Tuấn Phong thay cho con gái:
“Làm sao để chứng minh? Sao cậu chắc chắn người xuất hiện ở khách sạn đêm đó là con gái tôi?”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy cơ thể của cô ấy.” Hắn đáp lời không chút ngượng ngùng.
Ngay khi Dương Tuấn Phong trả lời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Trình Diệu Vi.

Họ bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, chờ đợi một câu trả lời rõ ràng.

Nếu hắn đã nói như vậy, chắc chắn giữa hai người đã có tồn tại một mối quan hệ nào đó.
“Cậu!” Trình Thiên Thành chỉ thẳng mặt hắn rồi hầm hừ: “Cậu có dám chịu trách nhiệm với lời mình nói không?”
Những gì hắn thốt ra đều rất nhạy cảm, ảnh hưởng đến thanh danh của một người con gái đã có chồng.

Hơn nữa, nhà họ Tư vốn là danh gia vọng tộc, không dễ gì chịu đựng sự sỉ nhục này.
“Tôi đã nói thì đương nhiên dám chịu trách nhiệm.” Dương Tuấn Phong nghiêm nghị gật đầu, ánh mắt hướng về phía Trình Diệu Lan như để phô trương thanh thế.
Trong lúc này, khi nghe tin vợ mình có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông khác, đáng lý phải nổi giận nhưng Tư Tử Phàm lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, thầm lặng quan sát.


Bởi vì anh đã đoán được mục đích cô vẽ nốt ruồi lên xương quai xanh của mình, sau đó dẫn dụ cho Dương Tuấn Phong xem.

Bằng cách này, Trình Diệu Vi có thể lật ngược tình thế, giành phần thắng về cho chính mình.
Người phụ nữ bản lĩnh, thông mình và sáng suốt là những mĩ từ mà Tư Tử Phàm có thể dành tặng cho Trình Diệu Vi ngay lúc này.

Đặc biệt là cô đã khiến anh cảm động khi muốn loại bỏ đối thủ trong kinh doanh cho nhà họ Tư.

Một người vợ luôn nghĩ cho chồng thì luôn đáng được yêu thương và trân trọng.
Không để cho Dương Tuấn Phong được đắc ý lâu, Trình Diệu Vi tiến lại gần, đối diện với hắn hỏi: “Anh còn nhớ em nói gì không?”
“Nói gì cơ?”
“Chuyện đặt cược giữa chúng ta.”
Dương Tuấn Phong sững sờ một lúc rồi mỉm cười.

Hắn đã đánh cược lớn như thế, đương nhiên không thể để bại trận trong tay cô được.
“Có rất nhiều người ở đây có thể làm chứng và em cũng đã ghi lại lời hứa của anh.” Trình Diệu Vi không cho Dương Tuấn Phong cơ hội phản bác lại.
“Bây giờ đã quá muộn rồi, anh không thể quay đầu lại được nữa.

Nếu anh không thể chứng minh người qua đêm với anh là em, làm ơn hãy cút khỏi tập đoàn Dương thị.”
Việc này tương đương với việc cô đã loại bỏ sự xuất hiện của nam thứ trong cuộc đời nữ chính.
“Không thành vấn đề.” Dương Tuấn Phong cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, buộc phải thừa nhận một lần nữa.
Sau đó, hắn dõng dạc nói với mọi người: “Trình Diệu Vi, anh đã thấy cơ thể của em rồi.

Ở dưới xương quai xanh bên trái của em có một nuốt ruồi to bằng hạt đậu đúng không?”
Nốt ruồi? Lúc này mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô như thể để xác minh lời hắn nói.
Hiện tại Trình Diệu Vi đang mặc chiếu áo sơ mi của Tư Tử Phàm, cô áo được gài nút cẩn thận, hoàn toàn không thể xác minh được lời hắn nói.


Trong tình huống này, cần Trình Diệu Vi phải chủ động chứng minh bản thân mình trong sạch.
Còn một cách khác nữa để chứng minh, đó chính là hỏi Tư Tử Phàm.

Trình Diệu Vi là vợ anh, đương nhiên Tử Phàm biết trên cổ cô có nốt ruồi đó hay không.

Quay sang nhìn con trai, bà Cố Tuệ Nhàn hỏi:
“Bên trái xương quai xanh của Trình Diệu Vi có nốt ruồi không con?”
Ngay khi bà lên tiếng hỏi, anh đã không nhịn được mà bật cười.

Có thể khiến mọi người tò mò về mình như vậy, Trình Diệu Vi quả là có bản lĩnh.
“Lúc này mà con vẫn con cười được sao?”
Anh im lặng, chỉ nở một nụ cười bí ẩn.

Do đó, phản ứng của Tư Tử Phàm khiến bà Cố Tuệ Nhàn cũng hoang mang theo, câu hỏi về nốt ruồi lại trở thành một bí ẩn chưa thể giải bày.
Lo lắng cho danh tiếng của Trình Diệu Vi bị ảnh hưởng, Trình Thiên Thành hối thúc cô:
“Con gái, con mau nói cho mọi người biết đi, rốt cuộc trên cổ con có nốt ruồi đó hay là không?”
Thấy cô im lặng, bà Lâm Thu Hiền được dịp châm chọc, cất giọng nói: “Cậu Phong đã nói rõ ràng rồi, vị trí cũng rất cụ thể, làm sao có thể sai được? Hay là… mày có tật giật mình, không dám để mọi người nhìn thấy?”

Đặt tay lên cổ, Trình Diệu Vi dõng dạc tuyên bố: “Nếu trên cổ tôi không có nốt ruồi như anh nói, xin mời anh Dương Tuấn Phong và cô Trình Diệu Lan thực hiện lới hứa của mình, lập tức rời khỏi đây.”
“Để xem, ai mới là người là cúi mặt mà bước ra khỏi đây.”
Trình Diệu Lan đắc ý nói.

Đến lúc này cô ta vẫn nghĩ là mình đúng, chưa hề có một sư lung lay nào.

Ngay cả Dương Tuấn Phong cũng vậy, anh không ngừng châm chọc Trình Diệu Vi:
“Em đừng kéo dài thời gian nữa, không thay đổi được gì đâu.

Yên tâm đi, dù có chuyện gì xảy ra thi anh vẫn luôn yêu em mà.”
“Được.” Cô chầm chậm mở cúc áo sơ mi, để lộ bờ vai có xương quai xanh thu hút của mình.

Ngay lúc đó, Dươn Tuấn Phong và mọi người đều mở to mắt ngạc nhiên, đứng hình trong vài giây..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK