“Đúng như mình nghĩ, tình tiết máu chó luôn xuất hiện trong tất cả các cuốn tiểu thuyết.
Ngay cả tiểu thuyết về CEO đẹp trai như Tư Tử Phàm cũng không thoát khỏi bàn tay nhào nặn mâu thuẫn, hiểu lầm của tác giả.”
Trình Diệu Vi ngồi trong xe taxi, ngẩn ngơ suy nghĩ về tâm lý của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà cô đang xuyên.
Chưa kịp tìm ra phương án giải quyết, chiếc xe đã dừng lại trước nhà cô.
Do sự mất trí nhớ của nhân vật chính, Trình Diệu Vi không nhớ nhà mình ở đâu, cô chỉ đến đây theo lộ trình được thiết lập sẵn.
Cô vừa bước qua cánh cửa, đám người hầu đã nhìn cô không chớp mắt, như thể đề phòng trộm cướp.
“Phải về phòng trước mới được.
Ở đó chắc chắn sẽ có dấu vết để lại.”
Ngay lập tức, cô đi thẳng lên tầng hai, phớt lờ sau lưng sự soi mói của tất cả mọi người trong gia đình này.
Đầu tiên, cô mở tủ và truy tìm bộ quần áo mà người mạo nhận cô đã mặc trong đoạn video đó.
“Nếu mình nhớ không lầm thì chính là chiếc váy màu be và túi đeo chéo màu neon.” Quả nhiên không tốn quá nhiều thời gian, cô cùng tìm thấy nó.
Từ những gì cô quan sát được, cô hiểu rõ Trình Diệu Lan là người như thế nào.
Cô ta nhất định sẽ lấy trang phục từ tủ quần áo của cô để thay, sau khi dựng hiện trường giả xong sẽ gửi bộ áo quần đó về vị trí cũ.
Nở một nụ cười lạnh, Trình Diệu Vi lấy bộ quần áo đó gói lại rồi cho vào túi đựng đồ.
“Không biết còn bao nhiêu tiếng nữa nhỉ?” Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ sáng.
Trong khoảng thời gian eo hẹp còn lại, cô phải tìm được người phụ nữ đã làm thế thân của mình rồi sắp xếp tiệc vào buổi tối.
Tất cả mọi thứ phải chính xác, không được xảy ra một chút sai sót nào.
Ngẫm nghĩ một chút, cô hỏi hệ thống:
“Trong sách tôi có người bạn tốt nào không?”
Một mình cô không thể xoay sở kịp, cô cần đồng mình.
[Không.] Hệ thống phũ phàng trả lời.
Kể từ thời trung học, lúc mới biết yêu cho đến tận bây giờ, thế giới của cô chỉ có Tư Tử Phàm mà thôi, không có chỗ trống để chứa thêm một ai nữa.
“Ngay cả một người bạn cũng không có sao? Tôi thật bất hạnh.”
Trình Diệu Vi thở dài ngao ngán, cầm túi đồ lên định rời đi thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, màn hình phản chiếu thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt như thúc giục người nghe phải bắt máy.
Người gọi đến chính là Tư Tử Phàm.
Anh ta gọi đến làm gì không biết?
“Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà của tôi.” Trình Diệu Vi lạnh lùng đáp.
“Trở về biệt thự đi.
Tôi không cho phép cô rời khỏi đó.” Anh ta nói như ra lệnh.
Nói gì thì nói, Tư Tử Phàm cũng chỉ là người chồng trên danh nghĩa của cô mà thôi.
Anh ta có quyền gì mà giam cầm cô như một chú chim sơn ca bị nhốt trong lồng.
Vớ vẩn.
Không dừng lại ở đó, anh ta nói thêm: “Chúng ta còn chưa ly hôn, cô vẫn là tiểu thư của nhà họ Tư.”
Đối với một người thích khám phá thế giới bên ngoài như Trình Diệu Vi, nhốt cô một chỗ chẳng khác nào cầm tù.
Chưa kể, nhiệm vụ tử thần của cô còn chưa hoàn thành.
“Tôi sẽ không quay lại đó.
Anh quên rồi sao, tối nay tôi phải chứng minh mình trong sạch trước tất cả mọi người của hai bên dòng họ.”
“Cô là vợ tôi, cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.” Sự kiên nhẫn của anh ta có giới hạn, trong đầu lại bắt đầu hoang tưởng mình bị cắm sừng:
“Cô và Dương Tuấn Phong đang ở cùng nhau đúng không?”
Máu nóng dồn lên mặt, anh ta không đợi cô trả lời, tự mình quyết định tất cả.
Mỗi lần nhắc tới Dương Tuấn Phong, ký ức không mấy tốt đẹp của Trình Diệu Vi vào khách sạn lại hiện lên trong đầu anh ta.
Tư Tử Phàm thấy mình chịu đựng đủ rồi, cần dứt khoát kết thúc tất cả.
“Cô đến đây ngay lập tức cho tôi.
Chúng ta sẽ ký thỏa thuận ly hôn.”
Trình Diệu Vi khó hiểu đáp lời: “Tư Tử Phàm, anh bị điên rồi à?”
“Ba mươi phút sau, hẹn gặp cô ở Tòa án.” Bỏ ngoài tai những ức chế mà Trình Diệu Vi đang phải nhẫn nhịn, anh ta tuyên bố thời gian và địa điểm rõ ràng.
Có lẽ… mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.
Cô còn chưa kịp ư hử gì, anh ta đã cúp điện thoại trước.
Đúng là đồ khốn nạn, cô thầm chửi.
Trình Diệu Vi dẹp điện thoại sang một bên, hỏi hệ thống:
“Anh ta bị làm sao vậy? Lên cơn điên à?”
[Nếu anh ta bình thường thì câu chuyện chẳng phải rất nhạt sao?]
Hệ thống đáp lại cô bằng một câu hỏi, Trình Diệu Vi chỉ biết cắn môi cam chịu.
Trình Diệu Vi dõng dạc tuyên bố: “Nếu muốn ly hôn, anh ta tự mình tới đó đi.
Tôi không đi.
Không đời nào!”
Không ngờ khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa thì đã có hai vệ sĩ oai vệ đang đứng chờ cô xuất hiện.
“Cô Trình, chủ tịch Tư nhờ tôi đến đón cô tới Toà án.”
Bị dồn vào đường cùng, tình thế tiến thoái lưỡng nan, Trình Diệu Vi chỉ biết buông tiếng thở dài, ngoan ngoãn đi theo họ..
Danh Sách Chương: