Nhuế Nhất Hòa cảm thấy một lực lượng vô hình đánh thẳng vào tinh thần cô rồi nhanh chóng biến mất.
Vừa rồi có phải là một cuộc tấn công tinh thần không? Tả Luân Nhãn dường như rất am hiểu việc sử dụng huyễn thuật.
Tuy nhiên, trạng thái ‘trường tồn hữu nghị’ đặc biệt của Nhuế Nhất Hòa có thể bảo vệ cô khỏi việc bị thôi miên và các cuộc tấn công tâm thần thấp hơn cấp độ ■■.
Nhuế Nhất Hòa không biết cấp ■■ sẽ có mức dộ như thế nào.
Nếu đã phải đánh mờ thì chắc hẳn là rất mạnh.
Nó có thể giúp cô thành công vượt qua cấp độ thôi miên trong cuộc kiểm tra của đội hộ vệ thì đương nhiên cũng có thể đối phó với một Tả Luân Nhãn song câu ngọc nho nhỏ.
Nếu là kính vạn hoa, kính vạn hoa vĩnh hằng hoặc là Luân Hồi Nhãn thì có lẽ cô còn hơi sợ.
“Tổng đội trưởng, hình như mắt ông ta có vấn đề.” Nhuế Nhất Hòa nói, rồi dùng cơ thể chặn tầm nhìn của Jack.
Khi thuốc mê phát huy tác dụng thì đôi mắt đỏ đó dần trở nên đờ đẫn vô thần.
Cô chỉ lùi lại một chút để Jack có thể nhìn thấy ánh mắt của Vương Dương Phàm.
Jack nói đùa: "Chắc là do đau mắt đỏ.
Lát nữa đi về cô nhớ sát trùng kẻo bị lây." Anh ta còng tay Vương Dương Phàm: "Tôi về tổng bộ đây, việc còn lại giao cho cô.”
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, đứng tại chỗ đợi cảnh sát đến.
Lý do Jack bắt giữ Vương Dương Phàm nghe có vẻ khá buồn cười và khó tin.
Giáo sư Đại học Âm nhạc Vương Dương Phàm có tâm lý biếи ŧɦái, nhân cách chống đối xã hội, sử dụng phương pháp thôi miên để gieo rắc những ám chỉ tâm lý ác ý vào các cô gái trẻ và thực hiện các vụ gϊếŧ người hàng loạt.
Như vậy thì đều có lời giải thích hợp lý cho sự ‘biến mất’ của cặp sinh đôi trai gái, thậm chí là việc đội hộ vệ mang đi những thiếu nam thiếu nữ trong ba vụ việc kia.
Bởi vì sự ám chỉ tâm lý chưa được giả trù nên họ phải đến Lục Châu để chữa bệnh.
Những người trong đồn cảnh sát rất lịch sự với Nhuế Nhất Hòa, mặc kệ là họ có tin vào lý do thoái thác nhảm nhí hay không thì bề ngoài dường như họ đã bị thuyết phục không hề nghi ngờ.
Sau khi bàn giao công việc cô quay trở lại văn phòng trong Cao ốc Thorn Bird.
Tiểu Khải Lạp đang sắp xếp tài liệu ở quầy lễ tân lầu một, nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa bước vào thì vội hỏi: "Cô đã ăn cơm trưa chưa?"
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu.
“Không ăn đúng giờ đã trở thành truyền thống của đội hộ vệ rồi.
Chờ lát nữa tôi sẽ gọi đồ ăn cho cô ngay.” Tiểu Khải Lạp mất hứng liếc mắt rồi hỏi cô muốn ăn gì.
"Như nào cũng được."
Mặc dù thời gian ở trong nhà Russell rất ngắn, nhưng Nhuế Nhất Hòa cũng có thể thấy rằng Russell là một cô gái không mấy chú ý đến vấn đề ăn uống.
Hầu hết các gia đình bình thường đều ăn cháo ngũ cốc rất giàu chất dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn.
Khi Nhuế Nhất Hòa mới trở thành Russell, chỉ từng ăn một bát, rất nhạt nhẽo vô vị, nhưng ăn một bát là đã đầy bụng.
Mười phút sau, một món ăn ngon đầy màu sắc hương vị được đưa đến quầy lễ tân.
"Ăn đi, đừng lo lắng về tiền ảo.
Phúc lợi của đội hộ vệ rất tốt, được bao trọn ba bữa cơm." Tiểu Khải Lạp vẫy tay với cô: "Đã hơn ba giờ rồi, chắc cô cũng đói rồi nhỉ."
Jack ở bên kia máy truyền tin nói: "Tôi cứ bận rộn là quên ăn cơm.
Mau đi đi! Nếu không Tiểu Khải Lạp sẽ tức giận đấy.
Sau này những người liên quan đến ba vụ gϊếŧ người kia sau này sẽ được đưa đến công ty.
Cô đưa họ đi về cùng đi.”
"Được!" Nhuế Nhất Hòa ngắt liên lạc với Jack, sau đó nhanh chóng xử lý xong bữa trưa của mình.
Nửa giờ sau, một thành viên đội hộ vệ lạ mặt hộ tống người đến công ty Thorn Bird.
Một cậu bé mười bốn tuổi và một cô bé mười lăm tuổi.
Còn có một người vì mức độ suy sụp vượt quá 80 nên đã bị xử tử.
Trạng thái tinh thần của hai người này rõ ràng là không bình thường.
Họ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không hề phản ứng với thế giới bên ngoài.
Sau khi những người lạ mặt của đội hộ vệ rời đi Nhuế Nhất Hòa nói với Tiểu Khải Lạp: "Tôi muốn ở riêng với họ một lúc."
Tiểu Khải Lạp dẫn cô vào căn phòng nằm sâu trong hành lang lầu một: "Yên tâm đi! Trước sáu giờ sẽ không có ai quấy rầy cô."
"Cảm ơn."
Tiểu Khải Lạp cười nói: "Không cần cảm ơn, đây là công việc của tôi."
Nhuế Nhất Hòa phát hiện ra rằng nhân viên quản lý vật phẩm cũng trông không đáng tin cậy như đội trưởng thật ra lại rất nhiều ưu điểm.
Chỉ là việc không hóng chuyện, không hỏi nhiều nhưng lại có nhiều người không thể làm được.
Tiểu Khải Lạp rất biết cách tự bảo vệ mình, cô ấy không hề nhìn hay đụng chạm vào hai người này.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, Nhuế Nhất Hòa lập tức sử dụng Vu thuật trắng ‘trấn an’ trên người cô gái, nhẹ nhàng hỏi: "Em tên là gì?"
Sau khi hỏi hai lần liên tiếp cô gái mới có một ít phản ứng.
Vẻ mặt ngơ ngẩn của cô bé chuyển sang phía Nhuế Nhất Hòa, trong mắt toát ra sự sợ hãi.
"Đừng sợ, ở đây rất an toàn.
Nói cho chị biết, em tên gì?"
Đôi môi nứt nẻ của cô gái khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen nhìn Nhuế Nhất Hòa, gằn từng chữ: "Người, ngoài, hành, tinh."
Người ngoài hành tinh à? Nhuế Nhất Hòa nhờ Tiểu Khải Lạp ở bên ngoài rót hộ hai chén nước.
Cô không thể rời mắt khỏi hai thiếu niên thiếu nữ đang trong tình trạng bất thường này.
Tiểu Khải Lạp mang đến hai ly nước trái cây, Nhuế Nhất Hòa đưa ly cho hai người rồi quan sát phản ứng của họ.
Cả hai đưa tay nhận cốc, cầm cốc uống nước với tư thế tương tự nhau.
Nhưng cậu bé thiếu niên nuốt không kịp tốc độ của nước chảy vào miệng nên nước liền trào ra từ khóe miệng, vương vãi khắp nơi.
Vẻ mặt ngơ ngẩn này khiến Nhuế Nhất Hòa nhớ đến cô bé ngốc Hoa Hoa mình từng gặp trong phó bản ‘Tặng quan tài’.
Những trò đùa hại chết người rất đáng sợ, nhưng chúng cũng sẽ không khiến những thiếu niên đã mười bốn, mười lăm tuổi bị dọa cho thành kẻ ngốc.
Một đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi, một người ngoài hành tinh, có được năng lực Tả Luân Nhãn và nhiệm vụ phá hủy Khối Rubik...!Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ rằng Vương Dương Phàm đang tìm kiếm sự thật của thế giới Rubik.
Trong quá trình này, ông ta phát hiện ra rằng trẻ em biết nhiều hơn người lớn.
Sau khi cô gái uống nước trái cây xong Nhuế Nhất Hòa liền đặt cốc sang một bên.
Cô lại sử dụng thuật vu thuật trắng ‘trấn an’ lên người cô bé một lần nữa, sau đó hỏi: "Em đã bao giờ nhìn thấy một người ngoài hành tinh nào chưa?"
Cô gái gật đầu.
Trên internet có tư liệu về người ngoài hành tinh, mọi người đều có thể tìm kiếm và cũng không phải chuyện bí mật.
Công ty Dreammaker Lục Châu cũng đã phát triển một trò chơi bắn súng có tên ‘Kill the Alien’.
Trong những năm qua, độ phổ biến của trò này vẫn không hề giảm sút, liên tục đứng ở top 10 trong bảng xếp hạng trò chơi.
Người ngoài hành tinh chỉ đơn giản là tập hợp trí tưởng tượng của con người, là giới hạn của bộ não.
Có thể là do sinh sống lâu dài trong môi trường không có ánh sáng quanh năm nên chúng cực kỳ kỳ dị.
Có những con quái vật bạch tuộc mọc ra sừng côn trùng, những con quái vật khổng lồ với đôi mắt chiếm một nửa khuôn mặt, những con chim kỳ lạ với đôi mắt trên lưng, v.v…
Nhuế Nhất Hòa được phép xem các video về những trận chiến quý giá giữa con người và các sinh vật ngoài hành tinh.
Cơ thể máu thịt của con người gần như không thể tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho các loại sinh vật biến chủng.
May mà khoa học kỹ thuật phát triển, nếu không thì làm sao con người có thể xua đuổi được những giống loài ngoại lai này chứ?
Trừ những thiếu niên không còn trí nhớ về tuổi thơ, tất cả mọi người đều từng nhìn thấy người ngoài hành tinh, không ít người sẽ gặp ác mộng cảnh mình bị người ngoài hành tinh truy đuổi.
Nhuế Nhất Hòa ấn vào một bức ảnh về loài sinh vật ngoài hành tinh không có vẻ đáng sợ lắm, sau đó cho cô gái nhìn thử.
Kết quả là cô gái không hề có phản ứng gì, cũng không tỏ ra sợ hãi.
Nhuế Nhất Hòa đành phải mở những bức ảnh đáng sợ hơn, có một số bức cô nhìn thấy còn muốn nôn, nhưng cô gái kia lại hoàn toàn không cảm thấy gì.
Điều này khiến cô nghi ngờ rằng sinh vật ngoài hành tinh mà cô bé này nói là chỉ một giống loài đặc biệt nào đó.
Sinh vật dị chủng có rất nhiều loại, theo số liệu thống kê chính thức thì có đến hàng triệu loài.
Trạng thái tinh thần của cô gái đã tốt hơn rất nhiều sau nhiều lần sử dụng vu thuật ‘trấn an’.
Nhuế Nhất Hòa đã từ bỏ việc cho cô gái xem từng bức ảnh, cô hỏi thẳng: "Loài sinh vật ngoài hành tinh em nhìn thấy trông như thế nào?"
Cô gái quay đầu lại nhìn cô.
Nhuế Nhất Hòa lại hỏi lại một lần nữa.
Không biết có phải do vấn đề này khiến cô gái bắt đầu cố gắng suy nghĩ tỉnh táo hơn hay do sau nhiều lần dùng thuật ‘trấn an’ mà phần tinh thần suy sụp của cô gái đã được chữa lành một phần nào đó.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô gái đã sụp đổ, những cảm xúc trào dâng trong cơ thể nhỏ bé của cô lộ ra ngoài.
Cô chỉ vào Nhuế Nhất Hòa nói: "Chị, người ngoài hành tinh."
Sau đó chỉ vào bản thân.
"Tôi, người ngoài hành tinh."
Sau đó chỉ vào cậu bé.
"Cậu ta, người ngoài hành tinh."
Nhuế Nhất Hòa hoang mang: “Mình vừa hỏi câu gì vậy nhỉ? Nhớ ra rồi.
Hỏi cô bé là những sinh vật ngoài hành tinh em nhìn thấy trông như thế nào?”
Câu trả lời của cô bé có lẽ sẽ được hiểu theo nhiều cách khác nhau.
Còn cách hiểu của Nhuế Nhất Hòa là...!sinh vật ngoài hành tinh mà cô gái nhìn thấy trông giống hệt một con người.
"Được rồi, được rồi.
Không sao đâu.
Cô bé ngoan, thoải mái hơn đi nào." Nhuế Nhất Hòa nắm lấy tay cô gái, liên tục sử dụng vu thuật ‘trấn an’ cho đến khi vẻ mặt đau khổ của cô gái biến mất rồi ngủ quên trên ghế sô pha trong phòng.
Về phần cậu bé, Nhuế Nhất Hòa chỉ dùng vu thuật ‘trấn an’ cho đến khi cạn kiệt linh lực trong cơ thể mới thôi, cô cũng không cố gắng hỏi han cậu điều gì.
Sau khi cậu bé chìm vào giấc ngủ cô mới xoa huyệt thái dương và lẩm bẩm một mình: "Xem ra đã xuất hiện tình trạng suy giảm nhận thức...!Suy sụp tinh thần không chữa được, còn bệnh tâm thần thì không biết có chữa được không."
Đây là điều mà những người đội hộ vệ tin chắc vào tính xác thực của thế giới sẽ nói.
Sau khi hoàn thành xong cô canh giữ ở bên cạnh hai đứa trẻ đang ngủ.
Trong lòng nghĩ về những hành động của người chơi Vương Dương Phàm.
Có lẽ là bởi vì có năng lực Tả Luân Nhãn trong huyết mạch nên Vương Dương Phàm cũng không vội vàng tiến vào Lục Châu.
Ông ta cho rằng vùng sa mạc có rất nhiều bí mật, nếu tìm được thì sẽ làm ít công to.
Đến khi ông ta tìm hiểu về lịch sử của thế giới Khối lập phương Rubik kia thì mới phát hiện ra rằng cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh vào mười bốn năm trước rất đáng ngờ.
Là người chơi thì ai cũng biết bên thua cuộc sẽ là con người.
Những con người thất bại này bị mắc kẹt trong một thế giới ảo.
“Manh mối 1: Thế giới Khối Rubik là một thế giới ảo, nhưng cái chết trong đó cũng là cái chết thật.”
Mười bốn năm trước toàn nhân loại bị cuốn vào thế giới ảo.
Mọi người có thể thấy Khối Rubik treo lơ lửng trên bầu trời mà không phải mặt trời.
Không ai nghĩ nó kỳ quặc mà cho rằng đó là điều rất bình thường.
Nhuế Nhất Hòa có lý do để nghi ngờ rằng trí nhớ của con người đã bị giả mạo.
Cô có thể đoán được thì Vương Dương Phàm cũng có thể đoán được.
Ông ta đã cố gắng sử dụng Tả Luân Nhãn để tìm ra sự thật bị che giấu mười bốn năm trước, sau đó lại nhận thấy rằng khả năng tẩy não của Khối lập phương Rubik quá mạnh nên không thể tìm ra câu trả lời từ những người lớn.
Vì vậy, ông ta lại đặt mục tiêu về phía những thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi.
Khi đó họ vẫn còn là những đứa trẻ sơ sinh.
Liệu tẩy não trẻ sơ sinh có thể thực hiện triệt để không?
Khi Vương Dương Phàm tìm kiếm ký ức thời thơ ấu của chúng thì ông ta đã gây ra tổn hại nghiêm trọng cho lũ trẻ.
Mỗi mức độ suy sụp đều vượt quá 60, thậm chí cặp sinh đôi còn vượt quá 90 cũng là điều có thể hiểu được.
Về phần tại sao tụi trẻ lại đùa ác gây chết người thì...!Nếu Vương Dương Phàm biết thì ông ta sẽ không còn yên tâm lên lớp và không hề đề phòng việc sẽ bị bắt.
Nếu ông ta không biết thì có thể đó chính là di chứng của Tả Luân Nhãn.
Sau khi phân tích tình hình của người chơi Vương Dương Phàm, Nhuế Nhất Hòa lập tức dẫn hai đứa trẻ về tổng bộ.
Trên đường lại gặp được Jack đi ra từ phòng thẩm vấn, anh ta đang nói chuyện với Mike về Vương Dương Phàm.
"Dù có hỏi thế nào đi nữa thì ông ta vẫn khẳng định là những trò đùa ác gây chết người của lũ trẻ không hề liên quan gì đến mình...".
Danh Sách Chương: