“Boong, boong, boong, boong.”
Tháp chuông phát ra âm thanh nặng nề, khi tiếng chuông ngừng… đã là bốn giờ chiều.
Nhuế Nhất Hòa vừa cất dây chuyền đá quý đi, chị Kỷ đã ngó đầu ra từ trên tầng: “Hai người không sao chứ?”
Ánh mắt sắc bén của chị Kỷ quét một vòng trên người hai người tầng dưới, thấy trên giày Nhuế Nhất Hoa dính máu nên cô ấy đã nhìn cô thêm một lúc.
Nhuế Nhất Hòa: “Rất ổn, không bị thương.”
Chị Kỷ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhìn thoáng qua cửa căn phòng máu đã tràn ra ngoài, rồi đi tới nói với hai người: “E là căn phòng này không thể dọn dẹp sạch sẽ… đi vào ngay cũng không thích hợp.”
“Để họ đi hái hoa trong rừng cây cho xong đi, dù sao cũng phải hoàn thành một trong những mệnh lệnh của cô La.”
Game thủ vừa mới vênh mặt hất hàm nói xong thì tạm dừng hai giây.
Lúc anh ta quay lại nhìn hai người đã không còn lỗ mũi hướng lên trời nữa, trái lại rất khách sáo mà trưng cầu ý kiến: “Các người thấy sao?”
Nhuế Nhất Hòa đoán, có lẽ gặp được những thứ đó mà còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ, những điều này đã đủ để được người khác coi trọng.
Cô không có ý kiến với sự sắp xếp này, cô cũng không muốn lau chùi nữa.
Nhất là sau khi cô gái váy trắng tạo ra vũng máu kia, cô đã tuyệt vọng với việc vệ sinh dọn dẹp lâu đài.
Bên ngoài lâu đài cổ chính là rừng cây um tùm.
Cô La không nói nên đi đâu hái hoa loa kèn đỏ, nhưng mọi game thủ đều biết, chỉ cần người nào mắt không bị mù thì đều có thể để ý đến những bông hoa tươi đẹp thưa thớt chỗ gốc cây khô.
Nhuế Nhất Hòa ngồi xổm trước đống lá khô đã nát một nửa, cô chặt đứt thân hoa của hoa loa kèn đỏ.
Hoa loa kèn đỏ nhìn vừa tươi tắn vừa xinh đẹp, nhưng mùi hương lại một lời khó nói hết.
Có hơi thối, hơi chua, ngửi nhiều có hơi buồn nôn.
Hai người đi xuống theo đường lên núi, họ vốn nghĩ có thể thuận lợi xuống núi.
Họ đã nhìn thấy được quầy báo, nhưng khi đi khoảng một kilomet thì thấy một khoảng sương mù dày đặc không thấy được năm ngón tay.
“Đừng đi về phía trước nữa, ở đây chính là ranh giới của phó bản.
Không lấy được vật phẩm nhiệm vụ đã xông vào thì chẳng khác nào giao đồ gì đó ẩn trong sương mù.”
Người nói chuyện là Tiểu Mạnh, Nghiêm Tuấn đỡ cậu ta đứng dưới một cái cây lớn, cành lá rậm rạp.
Nhuế Nhất Hòa: “Chân cậu sao vậy?”
Tiểu Mạnh: “… Giẫm trúng bẫy bắt thú.”
Thời hạn của nhiệm vụ lần này chỉ có ba ngày, vì để tiết kiệm thời gian, người của nhóm Tiểu Mạnh ra ngoài hái hoa đều ăn ý chia nhau ra hành động riêng.
Tiểu Mạnh không may giẫm trúng bẫy bắt thú, tình huống lúc đó dựa vào một mình cậu ta thì không thể ra khỏi bẫy bắt thú được.
May có Nghiêm Tuấn, nếu không đợi bạn đồng hành phát hiện cậu ta chưa về lại trở ra tìm thì quá lãng phí thời gian rồi.
Điều này khiến cậu ta cảm thấy tuy người mới này hay hỏi han gì đó, mặt cũng có chút dày nhưng lại không đáng ghét.
Nhuế Nhất Hòa nhìn cái sọt Nghiêm Tuấn đang đeo, phát hiện tuy Tiểu Mạnh đã bị thương nhưng hoa loa kèn đỏ do hai người hái chẳng hề ít.
Mặc dù một cây hoa chỉ có một lá cây, nhưng giã nát làm thành thuốc trị thương thì thế nào cũng đủ cho cô La thoa.
Dù chỗ này không đủ, vẫn còn chỗ hoa hai người đã hái.
Nhìn như vậy nhưng hái hoa thật sự không phải chuyện gì quá khó khăn.
Số lượng hoa loa kèn đỏ trong rừng đủ nhiều, độ nguy hiểm không cao… Vậy mà Tiểu Mạnh lại bị thương, đúng là quá xui xẻo rồi!
Nhuế Nhất Hòa vốn tưởng rằng hái hoa là một nhiệm vụ rất khó, đây dù sao cũng là yêu cầu duy nhất trong mấy nhiệm vụ mà cô La giao phải hoàn thành trước khi mặt trời lặn.
Quá dễ dàng khiến cô có cảm giác không chân thực.
“Boong, boong, boong, boong, boong.”
Lúc bốn người trở về, tiếng chuông gõ vang.
Đúng năm giờ, nhìn sắc trời cho thấy thời gian mặt trời lặn nhiều nhất chỉ còn lại một giờ.
Trên đường, Nghiêm Tuấn đã nói cho Đan Tiểu Dã biết một vài bí quyết có thể tìm được chính xác hoa loa kèn đỏ.
Đan Tiểu Dã đơn thuần đã liên tiếp thất bại, nhanh chóng ngại ngùng bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng dần dần cũng chịu nói chuyện với anh ta, khúc mắc trong lòng cũng mau chóng tiêu tan.
Đan Tiểu Dã: “Anh Nghiêm, anh chết như thế nào?”
“Bị vật rơi từ trên trời đè chết.” Nghiêm Tuấn: “Hai mắt vừa nhắm lại rồi mở ra đã ở trên đoàn tàu rồi.
Thật ra tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật mình đã chết, cũng không nghĩ sẽ có thêm một mạng để sống lại.”
Anh ta cảm thấy mạng của mình không phải được nhặt về không, anh ta muốn sống tiếp không muốn chết.
Đan Tiểu Dã cũng cảm thấy không đáng cho anh ta: “Vậy anh cũng quá xui xẻo đấy… Sao không đi nữa?”
Nghiêm Tuấn đứng trước một cái cây lớn nhưng lá cây thưa thớt, anh ta quan sát nhánh cây một lúc rồi nói: “Cậu đào lá cây khô lên xem, chắc chắn có hoa loa kèn đỏ bên dưới.”
Dáng vẻ đứng trước cây nhìn lên của anh ta rất quen thuộc…
Nhuế Nhất Hòa đã còn không chú ý đến rốt cuộc có đào ra được hoa loa kèn đỏ dưới gốc cây này hay không nữa.
Trong mắt cô đều là dáng vẻ cô gái váy trắng đứng bên giường ngẩng đầu nhìn bức tường… Bức tường đó có gì vậy?
Đã đến lâu đài cổ.
Nhuế Nhất Hòa nhét hoa hái được vào trong lòng Đan Tiểu Dã.
“Chị lên lầu xem thử.”
Dù Đan Tiểu Dã rất sợ nhưng vẫn cắn răng đi theo sếp Nhuế lên lầu.
Hơn một giờ đã qua, trong căn phòng ngoài cùng bên trái vẫn còn nồng nặc mùi máu tươi.
Máu trên sàn biến mất không để lại một dấu vết, ngay cả thảm trải sàn trước đó đã thấm đẫm máu cũng lộ rõ hoa văn ban đầu.
Mắt trái Nhuế Nhất Hòa không đau không nóng nên cô yên tâm đi vào phòng: “Xem ra công chúa tóc dài đã đi rồi.”
Đan Tiểu Dã: “…” Vì sao chị phải đặt biệt danh cho ma nữ chứ?
Sếp Nhuế đi đến bên giường, trên bức tường đang treo một bức tranh màu vàng rực rỡ.
Gió nhẹ thổi vi vu trên cánh đồng lúa mì bất tận, những làn sóng lúa mì đang cuồn cuộn, dào dạt đầy sức sống.
Cô đưa tay đẩy bức họa nặng nề sang một bên, không ngờ lại chẳng khiến bức họa chuyển dịch chút nào.
Cô phải dùng hai tay mới đẩy được bức tranh to đang treo trên tường ra, làm lộ ra một hang động lớn màu đen phía sau.
“Đây là…”
Đan Tiểu Dã kinh ngạc đến ngây người.
Nhuế Nhất Hòa do dự có nên bò vào xem hay không, vì hang động chỉ chứa được một người, phía bên trong ngay cả xoay người cũng phải tốn chút sức, nếu thật sự đụng phải thứ gì đó thì không chạy thoát được.
Nhưng trực giác mách bảo cô, tốt nhất nên vào xem.
Lúc này, dưới tầng truyền tới một tiếng vang lớn.
Lúc hai người Nhuế Nhất Hòa chạy xuống, chỉ thấy cánh cửa giữa phòng ăn và phòng khách đã đổ sụp xuống, bụi bay lên.
Chị Kỷ đang giơ đao dài màu đen cảnh giác nhìn xung quanh.
Điều này rất khó xử, vệ sinh chưa làm đến nơi đến chốn… chỉ lau sàn, còn chưa lau tới cửa sổ.
Các game thủ nghe thấy tiếng động lần lượt đi tới, chị Kỷ lớn tiếng nói: “Tạm thời đừng tới đây.”
Không ai lên tiếng, thời gian trôi qua rất chậm như thể ngưng đọng lại.
“Boong, boong, boong, boong, boong, boong”
Tiếng gõ du dương của tháp chuông vang lên, đã sáu giờ chiều.
Chị Kỷ cất đao vào vỏ, thả lỏng hơn.
“Tên ngốc, cậu đi tìm cha xứ tới đây.”
Nghe thấy lời của chị Kỷ, một tên thanh niên cao gầy, không có nửa điểm ngốc nghếch trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài từ cửa lớn.
Nghiêm Tuấn hỏi Tiểu Mạnh một cách khô khan: “Anh ta gọi là tên ngốc? Đây là biệt danh sao?” Anh ta nghiễm nhiên đã trở thành bạn đồng hành của Tiểu Mạnh, vì vậy muốn hiểu thêm một chút về tình hình của chúng bạn đồng hành.
Tiểu Mạnh: “Biệt danh này là anh ta tự chọn.
Anh cũng có thể gọi, tùy ý gọi.
Không sao đâu, anh ta không biết giận.”
Nghiêm Tuấn: “…” Đây là sở thích kỳ lạ gì vậy?
Tiểu Mạnh thần bí nói: “Anh có cảm thấy đao của chị Kỷ rất đặc biệt không?”
Nghiêm Tuấn: “Đúng là rất đặc biệt, nhìn qua rất sắc bén, hơn nữa toàn thân đao đều màu đen.”
“Đây là Nhật Luân Đao.
Đã xem ‘Quỷ diệt chi nhẫn’ chưa? Là vũ khí có thể gây ra tổn thương cho quỷ.”
Tiểu Mạnh trợn mắt nhìn anh ta, tự hào nói: “Chị Kỷ chúng tôi chính là ‘bậc thầy quản lý vật phẩm’.”
Nhuế Nhất Hoa đứng gần họ nên đã nghe hết những lời này, cô thầm nghĩ: ‘… Lại là một danh từ mới.’
Đã nói đến đây nên Tiểu Mạnh cũng không vòng vo.
Cậu ta đã nói ra tất cả quy tắc của ‘tích trữ đủ năm trăm điểm thì có thể đổi một vật phẩm thần kỳ’.
Người lấy được vật phẩm thần kỳ Bảng Định thì được gọi là ‘Bậc thầy quản lý vật phẩm".
Nhật Luân Đao màu đen này được chị Kỷ đổi từ chỗ chủ quầy báo, còn nguồn gốc biệt danh tên ngốc cũng liên quan với đổi vật phẩm thần kỳ…
“Anh ta đã đổi gậy Kim Cô Như Ý…”
Với tư cách là một nhân viên của nơi trồng hoa, dù chưa từng xem ‘Tây du ký’, nhưng chắc chắn đã từng nghe đến ‘Tôn Đại Thánh’.
Gậy Kim Cô rất lợi hại đấy! Gậy được luyện từ thép ròng chín lần, lão quân đích thân nung trong lò.
Vũ Vương xin được Hào Thần Trân rồi thử nghiệm ở tứ hải bát hoang… hoàn toàn dựa vào chiếc gậy này bảo vệ Đường Tăng, chiến đấu với yêu ma thiên hạ.
Vừa nói tới thần binh lợi khí, trong đầu hiện ra gậy Kim Cô Như Ý là điều rất bình thường, không hề xấu chút nào… Lúc nhỏ, Nhuế Nhất Hòa còn từng có được một cây gậy Kim Cô nhựa làm đồ chơi, trong hộp đồ dùng học tập bậc tiểu học còn có giấy dán hình bốn thầy trò Đường Tăng lên đường đi thỉnh kinh.
Tiểu Mạnh nói: “Nhưng chúng tôi đã quên mất, gậy Kim Cô nặng mười ba nghìn năm trăm cân, dù thu nhỏ thành một cây châm thì người bình thường cũng không cầm nổi.”
Nghiêm Tuấn: “Vậy phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao! Không cầm nổi có nghĩa là hết cách.
Lúc chúng tôi rời đi, gậy Kim Cô còn để trên bệ cửa sổ quầy báo.
Khi chúng tôi đi rồi, có lẽ sẽ bị ông chủ cất đi.”
Tiểu Mạnh thở dài một hơi, dù thứ bị lãng phí vô ích không phải điểm của cậu ta, nhưng cậu ta cũng cảm thấy đau thịt.
Cậu ta đã như vậy rồi thì càng đừng nói tới tên ngốc.
Sau khi lên đoàn tàu, anh ta giậm chân vỗ ngực, trong mồm chỉ biết nói: “Tôi là tên ngốc, tôi là tên ngốc.” Anh ta hậm hực ít nhất hơn nửa tháng.
“Tên ngốc là người thứ hai trong chúng tôi đạt được năm trăm điểm, kết quả lại thành như vậy.
Cái người trong xe sắp có thể đổi vật phẩm thần kỳ sắp lo chết rồi, vì không biết nên đổi gì.”
Đang nói, tên ngốc đã đưa cha xứ tới.
Chị Kỷ lui từng bước ra phía sau để cha xứ có thế nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong phòng ăn.
Khắp nơi đều là máu.
Người nhạc công chơi sai khúc giai điệu đang nằm ngửa trên chiếc bàn ăn rộng lớn bằng gỗ lim với một chiếc kéo cắm nơi lồng ngực.
Hai bàn tay người đó bị chặt đứt nhét trong giày da dưới bàn, mười ngón tay mềm mại rũ xuống như thể toàn bộ xương cốt bên trong đều bị bẻ gãy.
“Ọe…”
Đan Tiểu Dã nôn ra một họng chất lỏng màu vàng nhạt, cậu ta chưa ăn gì nên thứ nôn ra là dịch vị.
Nghiêm Tuấn cũng gần giống vậy, anh ta muốn nôn nhưng cũng không có ‘hàng’.
Thứ đáng chú ý nhất là thái độ của chị Kỷ, dường như cô ấy luôn rất để ý tới nhạc công và cha xứ.
Nhuế Nhất Hòa còn chưa hỏi, Tiểu Mạnh đã giải thích: “Bộ phận NPC trong phó bản có thể là game thủ chưa chết hẳn trong trò chơi trước.
Hai người này đeo gương mặt phương Đông trong câu chuyện của bối cảnh phương Tây, dùng ngón chân suy nghĩ đã có thể kết luận ra được thân phận không ổn.
Dành thêm thời gian chú ý, chắc chắn có thể có được rất nhiều manh mối.”
Nhìn thấy thi thể của nhạc công, cơ mặt của cha xứ không ngừng run rẩy, anh ta chậm rãi há miệng ra.
Trong ánh mắt chờ mong của những game thủ, ánh mắt cha xứ lại dần khôi phục vẻ đờ đẫn, một lúc sau mới dùng ngón tay chỉ vào ngực rồi nói: “… Linh hồn của anh ở đây cùng tôi, yên nghỉ đi! Amen.”.
Danh Sách Chương: