Mục lục
Vô Hạn Đoàn Tàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên xe buýt không có tài xế, có lẽ là có tự động dẫn đường cộng thêm công nghệ không người lái.

Nhuế Nhất Hòa nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cảm giác mới lạ, có một loại cảm giác bản thân đã xuyên đến đến thế giới khoa học kỹ thuật phát triển.

Cũng không ai giục cô đi nhanh xuống.

Sau khi cô bình tĩnh lại, ánh mắt đảo qua màn hình ảo ở trên toàn nhà đối diện.

Một đoạn quảng cáo trên màn hình chính là ‘Lục Châu tạo tân mộng, mỗi người đều nên có được người yêu AI’.
“Sweetheart…”
Nhuế Nhất Hòa đã hiểu được giọng nam dễ nghe cũng không phải nhắc nhở dự báo hằng ngày gì, mà là một bạn trai AI.

Nhưng cô chỉ thấp giọng nói: “Yên tĩnh một chút.” Sau đó ánh mắt nhanh chóng đảo qua bên trong xe, ở hàng ghế phía trước có một người ngồi xuống.
Bạn trai AI im lặng.
Tuy rằng ngay từ đầu bị bạn trai AI làm cho kinh ngạc, nhưng trong lời của mẹ Russell nói, có thể biết rằng cô gái nhỏ không có hứng thú gì với màn hình ảo, chỉ muốn bên cạnh người nhà.

Nhân gian giới không phải ai cũng đều thích chơi điện thoại, vẫn có những người không thích thứ điện thoại này, càng muốn ném chúng xuống để ra ngoài vui chơi hơn.
Cô gái nhỏ hiển nhiên không quan tâm lắm đến sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, đương nhiên quan hệ với bạn trai AI cũng sẽ không tốt.
Bên cạnh Nhuế Nhất Hòa là một cô gái mười tám mười chín tuổi, cười tươi như hoa nở.

Nhìn Nhuế Nhất Hòa một cái, giống như đang trách cô xông vào chỗ riêng của bản thân, đứng lên đi đến hàng ghế không ai ngồi ở phía sau.
Một thiếu niên ngồi hàng ghế phía sau có mái tóc rối tung, gương mặt sưng lớn khinh thường nói.
“Béo giống như cái đầu heo rồi, không ai thích cô ta mới có thể bị một AI dỗ dành đến nỗi đầu óc choáng váng.

Bạn trai AI… Cùng một AI, người của cả sa mạc đều cùng sử dụng, tôi thấy là dùng chung bạn trai rồi.”
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy cô gái cùng lắm chỉ xem như hơi béo, nói người ta giống heo thì quá khắc nghiệt.

Cô vừa rồi là cố ý ngồi ở chỗ này, bởi vì người trước sau đều mặc đồng phục học sinh giống cô, cho dù không quen biết, đợi lát nữa không có giọng nói nhắc nhở cũng có thể biết xuống ở trạm nào.
Nếu có thể nói nói mấy câu, có lẽ càng hiểu Russell hơn.
Chẳng qua trong tủ quần áo của Russell, ngoại trừ đồ đồng phục một màu, kiểu dáng bình thường ra, quần áo còn lại đều rất cá tính.

Từ quần áo hằng ngày đoán tính cách con người, Russell chắc hẳn không phải người ôn hòa.
Nhuế Nhất Hòa không khách khí mà nói với thiếu niên: “Câm miệng thối của cậu lại.”
Thiếu niên cũng không thấy kỳ lạ trước phản ứng của cô, cười ha ha: “Russell, nói thật đấy! Chẳng lẽ cô dùng chung bạn trai tới nghiện rồi hả?”

Nhuế Nhất Hòa trừng mắt với anh ta: “Cậu có bệnh à.”
“Không hổ là cậu, tôi đã biết cậu sẽ không dễ dàng cúi đầu trước khoa học kỹ thuật.” Thiếu niên đổi chỗ từ hàng ghế sau ra hàng ghế trước, ngồi bên cạnh Nhuế Nhất Hòa: “Vừa lên xe đã thấy cậu đến bên cạnh heo mập, còn tưởng rằng cậu sẽ cho cô ta hai cái tát nữa chứ.

Kết quả cậu thế mà ngồi xuống, mắt tôi sắp trừng rớt ra ngoài rồi.

Chúng ta đều là thành viên tổ chức phản đối Lục Châu, không thể làm bạn với bọn họ được…”
Cậu ta lải nhải, Nhuế Nhất Hòa lại có lòng dẫn dắt, rất nhanh đã biết được tổ chức phản đối Lục Châu là gì, cũng không cao thượng đến mức như thiếu niên nói.

Chẳng qua đám học sinh cấp ba trong độ tuổi thanh xuân, phản nghịch, mắc hội chứng tuổi dậy thì.
Tôn chỉ là phản đối giả lập, trở về hiện thực.
Russell là một trong số đó.

Có điều bởi vì sắp thi cử, các thành viên cũng không triển khai thời gian hoạt động.

Ngày thường ngoại trừ khinh bỉ số người trầm mê trong thế giới giả lập ra, cũng chẳng làm gì khác nữa.
Ồ, còn có thể đơn phương chống lại sản phẩm mới của công ty Lục Châu Tạo Mộng.
Giống như chuyện AI bầu bạn đang nổi gần đây vậy, từ chối nhận bạn trai/bạn gái/người thân AI.
Xe buýt đến trạm, Nhuế Nhất Hòa với thiếu niên tên Vương Tiểu Kiệt cùng xuống xe.

Trên đường, cô đã biết hai người cùng trường cùng lại khóa còn cùng lớp.

Không thể không cảm khái một tiếng may mắn.
Nhưng còn chưa đi đến cổng trường, đã nhìn thấy đám người tấp nập phía trước.
Vương Tiểu Kiệt phỉ nhổ: “Có lẽ chỉ có lúc làm loạn, có náo nhiệt mới có thể khiến đôi mắt của mọi người rời khỏi màn hình ảo một chút.

Đây quả thật là thói hư tật xấu của nhân loại.”
Nhuế Nhất Hòa cạn lời, cậu ta cũng đi về trước chen vào muốn xem náo nhiệt… ‘Thiếu niên, không phải cậu đang tự vả mặt mình đó sao?’
Cô theo chân cậu ta chen vào trước, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang đẩy một nam sinh mặc đồng phục vào trong xe.

Cuối cùng, đóng cửa xe lại.
Tây trang phẳng phiu, rất có dáng vẻ đàn ông, nghịch ngợm vẫy tay với đám người xem một cái.

Đồng hồ đem trước ngực không phải thứ thường, nhẹ nhàng lắc lư trước động tác của anh ta.

Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy hoa văn khắc trên đồng hồ quả quýt rất phức tạp, tựa như một ốc đảo trong hoang mạc.

Cô nhớ rõ hoa văn này.

Lúc thay quần áo, cô nhìn thấy trên vai của Russell cũng có một dấu tích tương tự vậy.
Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vấn đề này dưới hoàn cảnh trước mặt, tuyệt đối an toàn không cần lo lắng OOC.
“Là đội hộ vệ Lục Châu! Là đội hộ vệ Lục Châu!”
Vương Tiểu Kiệt kích động nói: “Trách không được cả đám người xem náo nhiệt.”
Chờ bình tĩnh lại, cậu ta mới nói ra suy đoán của bản thân: “Nhất định là lại có người tinh thần bị hỏng… Hừ, dị chủng đáng chết.”
Nhuế Nhất Hòa nhạy bén nhận ra được ‘đội hộ vệ Lục Châu’, ‘tinh thần bị hỏng’, ‘dị chủng’ là hiểu biết thông thường của mỗi người, cho nên không mở miệng dò hỏi.
Kế tiếp, hai người đi đến cửa phòng học.

Nhuế Nhất Hòa lấy cớ muốn đi WC, chờ chuông học reo lên, lại cố ý chờ đợi vài phút mới vào phòng học.

Vận may khá tốt, chỉ có một mình cô đến trễ.
Chỗ ngồi còn trống kia hiển nhiên là thuộc về cô.
Giáo viên trên bục giảng là một người máy, rất lạnh nhạt để cô tiến vào phòng học.

Nhưng mà, giáo viên cũng không giảng bài, tác dụng tồn tại của nó là giám sát học sinh có nghiêm túc học tập hay không, học sinh toàn bộ phòng học đều nhìn chằm chằm vào màn hình ảo trên bàn.
Sau khi Nhuế Nhất Hòa ngồi xuống, trên màn hình ảo nhảy ra khung học tập, cô nhấn YES.

Tiết này là tiết toán, nội dung tương đương với chương trình trung học ở nhân gian giới.

Cô nghiêm túc nghe giảng hết một tiếng, mười giờ đúng chuông tan học vang lên.
Không có một học sinh rời khỏi chỗ ngồi, cô ngồi ở bên cửa sổ nhìn thấy khổi Rubik treo trên bầu trời đang quay cuồng, biến thành ba màu vàng, đỏ, xanh.

Một tiếng hát dễ nghe vang lên, hình ảnh trên màn hình ảo biến thành một chú chó có lỗ tai lớn, đi hai bước lại té ngã khiến người xem bật cười.
[Có xem chương trình cuộc sống của pet đáng yêu hay không.]
Khá quen với thao tác của thế giới ảo, Nhuế Nhất Hòa biết không cần lên tiếng, làm mấy động tác tinh linh đơn giản như gật đầu, lắc đầu, vẫy tay, phất tay thì cũng có thể gửi mệnh lệnh đi.
Mỗi người trong lớp đều đang xem chương trình, ai nấy đều cười ha ha.

Vương Tiểu Kiệt cũng không ngoại lệ, thậm chí cười đến đập mạnh vào bàn.
Nhuế Nhất Hòa gật đầu liên tục, xem xong hai mươi phút video thú cưng hài hước đáng yêu, lại lê lết đến tiết tiếp theo.

Giờ cơm trưa cô tìm được một cơ hội thích hợp đi vào thư viện trường.


Trực tiếp dùng màn hình ảo tìm kiếm về đội hộ về Lục Châu.
Lúc trước không tìm tòi là sợ OOC.

Thế giới Rubik phát triển khoa học kỹ thuật, cô cứ cảm thấy mỗi lời ăn tiếng nói của mình đều đang bị theo dõi.

Với người ở thế giới Rubik mà nói, đặc biệt tìm kiếm những kiến thức cơ bản thông thường thì sợ mất tự nhiên.

Tuy rằng không biết có thể làm tăng mức độ OOC hay không, nhưng nếu thật sự bất hạnh bị thẩm vấn, cô không tìm được lý do thích hợp cho hành vi cử chỉ khác thường này.
Hiện tại có lý do.
Vừa nãy mới thấy uy phong làm việc của đội hộ vệ Lục Châu.

Vào lúc này mà tìm hiểu một chút cũng rất bình thường.

Thứ hai, vết sẹo sau lưng cơ thể này có lẽ có quan hệ nhất định với đội hộ vệ Lục Châu.

Muốn hiểu biết thêm về đội hộ vệ cũng càng bình thường.
… Nói đến đội hộ vệ Lục Châu, còn phải lội ngược dòng đến mạt thế của địa cầu, ngày mà dị chủng ngoài hành tinh mang đến tai nạn kia.

Trong trận đại chiến, trật tự tan vỡ, toàn cầu chống lại ngoại địch, thực hiện thống nhất.

Tuy rằng dựa vào khoa học kỹ thuật của địa cầu cuối cùng giành được thắng lợi, tiêu diệt toàn bộ dị chủng.

Nhưng chiến tranh khiến tài nguyên của địa cầu trở nên thiếu thốn, gen của nhân loại cũng bị ảnh hưởng, tinh thần trạng thái dần xuất hiện khuynh hướng không ổn định.
Nói đơn giản một chút, có một số người sẽ bỗng nhiên bị điên.

Làm ra một số hành động không thể tưởng tượng được, sẽ nguy hại đến nhân loại.
Loại tình huống này, mọi người đều cho rằng là do dị chủng ký sinh.

Trong cơ thể của mỗi người đều có lưu lại phôi thai của dị chủng, một khi trưởng thành trong hoàn cảnh thích hợp là có thể dần dần thay thế được ‘cơ thể mẹ’.
Trung tâm của quyền lợi toàn cầu là Lục Châu nhanh chóng thành lập đội quân hộ vệ Lục Châu.
Nhuế Nhất Hòa không có tiếp tục sử dụng màn hình ảo tìm kiếm, sợ tra quá thường xuyên sẽ khiến người khác chú ý.

Cô tìm được một sách giới thiệu về Lục Châu ở thư viện.
Lục Châu là trung tâm của địa cầu, là nơi phồn hoa nhất của toàn cầu.

Người trong khu vực sa mạc muốn vào Lục Châu phải có được quyền hạn.
Russell là một học sinh có gia cảnh bình thường, Nhuế Nhất Hòa nếu muốn không OOC mà tiến vào Lục Châu chỉ có hai con đường.

Thứ nhất, thi đậu đại học Lục Châu; thứ hai, trở thành một nhân viên của công ty Lục Châu Tạo Mộng.

Thành tích của Russell còn đỡ, nhưng cách yêu cầu vào trường số một toàn cầu còn rất xa.

Nhuế Nhất Hòa cô cho dù có thành tích thi tốt, khả năng OOC cũng không lớn, nhiều nhất xem như vượt qua phát huy của người bình thường.
Chẳng qua nửa tháng sau Russell phải thi lên lớp.

Thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Không dài là bởi vì muốn trong vòng mười lăm ngày ngắn ngủi hoàn thành việc học thì Nhuế Nhất Hòa cảm thấy rất khó làm được, dù sao cô cũng không có ký ức của Russell.

Bảo ngắn cũng không ngắn lắm… Kỳ hạn một tháng, lại phải lãng phí mười lăm ngày chờ đợi một cơ hội vào Lục Châu, lựa chọn dường như không quá sáng suốt.
Lựa chọn thứ hai, công ty Lục Châu Tạo Mộng.

Nhân viên của công ty này có một bộ phận được tạo thành từ chính dân cư của Lục Châu.

Phía trên đã nói qua, mỗi người đều có khả năng bị phôi thai dị chủng ký sinh khả.

Nghiên cứu cho rằng, mỗi ngày duy trì cảm xúc kích động trong một khoảng thời gian có thể ức chế phôi thai phát triển.
Công ty Lục Châu Tạo Mộng chính là một công ty tổng hợp vui sướng buồn giận của con người.

Nếu có năng khiếu viết được câu chuyện xuất sắc, nếu có năng lực biểu diễn ưu tú, nếu có phương pháp đặc biệt vân vân.

Có tài năng đầy đủ thì nhất định có thể trở thành một nhân viên của công ty Lục Châu Tạo Mộng.
Vui sướng buồn giận, chỉ cần có thể điều khiển được cảm xúc của nhân loại thì có thể thu được tất cả.
Hộp thư của Russell có rất nhiều bản thảo gửi cho công ty Lục Châu Tạo Mộng.

Chẳng qua không được thông qua một bức thư nào cả.
Nếu Nhuế Nhất Hòa viết một bức thư được thông qua, vậy cũng không tính là OOC.

Người bình thường không linh hoạt, bỗng nhiên linh hoạt một chút cũng có thể mà.
Vấn đề là Nhuế Nhất Hòa cũng không biết viết thứ gì, cũng không chắc có thể làm được bản thảo.

Cô không am hiểu việc này.
Cho dù viết ra bản thảo khác được, nhưng lỡ như thời gian kiểm tra bản thảo của công ty là mỗi tháng một lần thì sao? Vậy cũng không kịp!
Đúng lúc này, đã đến mười hai giờ.

Khối Rubik treo trên bầu trời lại chuyển động một chút, rồi phát chương trình đề cử mới.
Nhuế Nhất Hòa vẫy tay, không định lãng phí thời gian.

Lại thấy trên màn hình nhảy ra một hàng chữ: Xác định bỏ qua video này không? Bỏ qua sẽ trừ tiền Lục Châu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK