• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Bạn trai thứ bảy.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn vì biến cố bất ngờ này, cô vội vàng cởi giày, đổi dép chạy về phía phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng chặt, hơn nữa còn không bật đèn. Cô thử mở cửa nhưng cửa đã bị khoá từ bên trong.

"Quý Đường, anh sao thế?" Bùi Oanh Oanh gõ cửa, "Người anh có chỗ nào khó chịu sao? Hay là lời nguyền đó... có vấn đề?" Cô là người bình thường, không hiểu được lời nguyền trên người Quý Đường, nhưng giờ phút này cô rất sợ đối phương gặp chuyện không may.

Cô vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng tắm vọng ra, hình như là tiếng thứ gì đập mạnh vào tường. Phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ thầm: Liệu có phải Quý Đường đập đuôi vào tường không, tại sao anh phải đập vào tường?

"Quý Đường, anh mau mở cửa ra! Đừng trốn trong đó nữa, anh cứ như vậy, em thật sự... không yên lòng chút nào." Bùi Oanh Oanh lo quýnh cả lên.

"Em đi đi!" Sau cửa truyền đến giọng nói khàn khàn của Quý Đường, giọng nói như đang cố gắng chịu đựng nỗi thống khổ.

"Anh mở cửa ra trước đã, em phải tận mắt nhìn thấy anh không sao thì em mới đi." Thật ra cô đang nói dối Quý Đường, hiện giờ anh quá kỳ lạ, đương nhiên đêm nay cô sẽ không đi đâu hết.

Bên trong an tĩnh một hồi, sau đó vang lên tiếng mở khoá cửa.

Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ thấy cửa phòng hé ra một khe nhỏ, lộ ra phần đầu rắn của Quý Đường.

Anh vẫn đang ở trạng thái nguyên hình.

"Tôi không sao, em thấy rồi chứ? Hiện tại em đi được chưa?" Đầu rắn lắc lư, phát ra tiếng người.

Tim Bùi Oanh Oanh đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn nở nụ cười trấn an, "Lát nữa em sẽ đi, để em nhìn anh đã."

"Em đã nhìn thấy tôi rồi." Quý Đường nói.

Bùi Oanh Oanh phát hiện Quý Đường cố tình chỉ hé một chút cửa, hơn nữa anh còn liên tục muốn đuổi cô đi, nhất định là có gì đó không muốn để cô nhìn thấy. Giờ còn chưa đến 12 giờ mà anh đã biến trở về nguyên hình, không những thế khi cô nói phải thấy anh không sao mới đi, anh vẫn dùng nguyên hình để đối diện với cô, nhất định là có vấn đề.

Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà bước tới, trực tiếp đẩy mạnh cửa ra. Dường như Quý Đường sợ làm cô bị thương nên không dám cản lại, anh chỉ nhanh chóng trườn sang một góc phòng tắm.

Vừa mở cửa, Bùi Oanh Oanh liền thấy một vũng máu lớn dưới sàn, mà máu kia chính là máu từ đuôi Quý Đường chảy ra, hơn nữa trên tường cũng có vết máu, xem ra vừa rồi anh đã thật sự dùng đuôi đập vào tường.

"Anh chảy máu rồi." Bùi Oanh Oanh cuống quýt, hoàn toàn quên mất nỗi sợ rắn của mình. Cô nhìn cái đuôi loang lổ máu của đối phương, đau lòng đến phát khóc.

Cô tiến lại, vươn tay muốn chạm vào nhưng Quý Đường nâng đuôi giấu sang một bên, "Không sao, chỉ có tí máu thôi."

"Nếu đã không sao, tại sao anh phải đuổi em đi?" Bùi Oanh Oanh nổi giận, "Anh nói anh thích em, nhưng anh không nói cho em bất cứ điều gì mà chỉ biết đuổi em đi, đây mà gọi là thích à?"

Quý Đường nghe vậy thì đầu rắn rũ xuống, nhưng rất nhanh sau đó, anh nghiêng đầu sang một bên, cố tình nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi không thích em, tôi nói thích em chỉ để lừa em giúp tôi giải trừ lời nguyền thôi."

"Ồ, thế ư?" Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường, "Anh nhìn vào mắt em và lặp lại lần nữa đi."

Cô đã không còn là cô bé trước kia, nghe vài câu nói dối vớ vẩn là sẽ bị mắc lừa nữa.

Quý Đường trầm mặc, từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào cô.

Bùi Oanh Oanh tức giận hừ một tiếng, lại bước đến phía trước. Thấy bạch xà gần như dán chặt vào tường, cô vừa buồn cười vừa tức giận, "Anh không thích em thì sao phải tránh? Đáng lẽ lúc này anh phải cắn đứt cổ em, để em không tiếp tục đứng đây làm phiền anh nữa mới đúng."

Quý Đường càng rũ thấp đầu hơn, lặng yên không đáp.

Bùi Oanh Oanh thấy thế thì hơi bất đắc dĩ, cô lo lắng nhìn đối phương, "Rốt cuộc anh sao vậy?"

"Tôi... không sao." Quý Đường nói, chẳng qua anh vừa nói, đuôi rắn vừa bất an lắc lư.

Bùi Oanh Oanh nhìn vết thương vẫn đang chảy máu trên đuôi rắn thì nói: "Để em băng cho anh trước đã, đuôi anh còn chảy máu kìa."

"Không cần!" Quý Đường từ chối thẳng thừng, "Em... em... ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ ổn."

Bùi Oanh Oanh nghi ngờ nhìn đối phương, nhưng sau cùng cô vẫn thoả hiệp, nếu cứ tiếp tục giằng co mãi, vết thương của Quý Đường sẽ chỉ chảy máu càng lúc càng nhiều mà thôi. Bây giờ anh không muốn nói thật với cô, e là dù cô có ép anh cũng vô ích.

"Vậy em ra phòng khách chờ anh, nếu anh cần giúp gì, nhớ phải gọi em ngay, rõ chưa?" Nói xong, thấy bạch xà gật đầu, cô mới rời khỏi phòng tắm.

Mà ngay khi cô vừa bước ra, cánh cửa phòng tắm liền một lần nữa đóng lại.

***

Bùi Oanh Oanh ngồi ở phòng khách đợi khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ mới thấy Quý Đường mặc áo choàng tắm đi ra.

Anh đã tắm rửa sạch sẽ, mái tóc ướt sũng dính sát vào lưng, sắc mặt anh trắng bệch như vôi, ngay cả đôi môi vốn đỏ mọng cũng mất đi màu sắc. Thấy dáng vẻ này của anh, Bùi Oanh Oanh vội đứng lên, "Đuôi anh có còn chảy máu nữa không?"

Quý Đường lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt cô, dường như anh muốn cười nhưng lại không sao cười nổi, ánh mắt đầy phức tạp và bi thương.

Bùi Oanh Oanh không hiểu tại sao anh lại nhìn mình kiểu đó, cô mơ hồ cảm nhận được nỗi bất an, tựa hồ sắp có chuyện gì xảy ra.

"Tôi..." Anh khẽ thở dốc, "Lời nguyền đã được giải rất nhiều, yêu lực đột ngột trở về nên bị phản phệ, tôi nhất thời không chịu nổi mà thôi. Không có vấn đề gì quá lớn."

"Thật không? Giờ anh thấy tốt hơn chưa?" Bùi Oanh Oanh lo lắng nhìn anh, tại sao cô cứ cảm thấy như anh sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Tôi ổn, đã đỡ hơn nhiều rồi." Quý Đường cong môi, "Vừa nãy thử trêu em, không ngờ lại không thể doạ em bỏ chạy, xem ra em đã thật sự trưởng thành."

Bùi Oanh Oanh trừng mắt nhìn anh.

Quý Đường rũ mắt, đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, giọng nói của anh vang lên bên tai cô, "Oanh Oanh, em dọn về đây ở cùng tôi có được không?"

Bùi Oanh Oanh sửng sốt, "Sao anh lại nhắc tới chuyện này? Không phải em đã nói em thích ở trong ký túc xá rồi à?"

"Nhưng chỗ này rất gần trường em, đi bộ cũng chỉ vài phút." Quý Đường nói khẽ.

Đối mặt với một Quý Đường yếu ớt như vậy, Bùi Oanh Oanh rất khó xử, không biết nên làm sao cho đúng. Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng nói: "Thôi được, em về đây ở với anh, nhưng em phải về trường dọn ít đồ nữa."

"Được, ngày mai tôi đi cùng em." Quý Đường vui vẻ hẳn lên.

"Không được, mai em học kín ngày, ừm... để cuối tuần đi." Cô nói rồi nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 11 giờ đêm, nếu còn không về thì ký túc sẽ khoá cửa mất.

"Nếu anh không sao thì em về trường đây." Bùi Oanh Oanh nói, cô còn phải về tẩy trang, chắc sẽ tốn khá nhiều thời gian mới rửa sạch lớp trang điểm dày cộm này, xem ra hôm nay phải rất muộn mới được đi ngủ.

Quý Đường vừa nghe xong liền buông cô ra, "Được."

Bùi Oanh Oanh tự đi về trường, thậm chí Quý Đường còn không đưa cô ra thang máy. Lúc xuống đến sân cô mới phát hiện có điểm bất thường.

Ngày xưa Quý Đường toàn đòi đưa cô về ký túc, cô phải từ chối bằng đủ mọi cách anh mới chịu thôi. Vậy mà hôm nay anh còn không đưa cô ra thang máy.

Vừa nghĩ đến đây, cô vô thức xoay người, nhưng rất nhanh sau đó lại gạt đi, Quý Đường thì có thể có chuyện gì chứ? Anh là một đại yêu quái đã sống hàng vạn năm, chắc là đúng như anh nói, yêu lực bỗng trở về khiến anh nhất thời không chịu nổi, nên hôm nay mới hơi mệt mỏi thôi.

Nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh lại tiếp tục đi về phía trước.

***

Về đến ký túc xá, Bùi Oanh Oanh gửi tin nhắn báo tin cho Quý Đường rồi đi tẩy trang, tắm rửa. Đợi khi làm xong xuôi hết mọi việc, leo lên giường ngủ đã là gần 2 giờ sáng. Cô bỏ điện thoại ra nhìn, Quý Đường nhắn lại cho cô một gương mặt cười, nhìn qua cực kỳ lấy lệ.

Nhìn icon mỉm cười đó, Bùi Oanh Oanh mím chặt môi. Cô nhét điện thoại xuống gối, đang định nhắm mắt ngủ thì nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.

Cô vội bỏ điện thoại ra xem, kết quả lại phát hiện người gửi tin là Chung Kỳ Uẩn.

Chung Kỳ Uẩn: "Em ngủ chưa?"

Bùi Oanh Oanh hơi do dự, cuối cùng vẫn bỏ điện thoại xuống, cô không trả lời tin nhắn của anh ta, tuy thấy hơi có lỗi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

***

Tiết cuối của ngày hôm sau là tiết của Chung Kỳ Uẩn.

Lúc hết giờ, anh ta đứng trước lớp nói với cô, "Bùi Oanh Oanh, đến văn phòng của tôi một chuyến."

Mọi người đều biết cô là sinh viên của anh ta, cho nên cũng không ai suy nghĩ nhiều.

Bùi Oanh Oanh cố tình thu dọn sách vở thật chậm, đợi Chung Kỳ Uẩn rời khỏi lớp mới bỏ điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh ta, "Thưa thầy, em đã hẹn đi ăn cơm với chị em, để lần sau em đến được không?"

Vốn cô còn tưởng nhắc đến Quý Đường thì anh ta sẽ buông tha, nào ngờ anh ta lập tức gọi lại.

Bùi Oanh Oanh đành phải nghe máy, dù gì thì cô vẫn đang là sinh viên của anh ta.

"Thầy Chung." Cô ngoan ngoãn gọi.

"Em có việc bận?" Anh ta thấp giọng hỏi.

"Vâng." Bùi Oanh Oanh đáp.

"Vậy tôi sẽ ở văn phòng chờ em xong việc."

"Thầy Chung, có lẽ tối nay em sẽ về rất muộn."

"Tôi sẽ chờ đến khi em về, nếu nửa đêm em mới về, tôi sẽ chờ đến nửa đêm." Chung Kỳ Uẩn căn bản không chịu buông tha, anh ta cố chấp phải gặp cô cho bằng được.

Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác, chỉ có thể thoả hiệp, "Thôi được rồi, bây giờ em sẽ tới."

Mười phút sau, cô đến văn phòng của Chung Kỳ Uẩn. Anh ta đã ở đó, mặc áo len trắng ngồi trước bàn làm việc. Thấy cô tới liền ra hiệu cho cô đóng cửa lại.

Bùi Oanh Oanh mím môi, xoay người đóng cửa.

Đóng cửa xong cô mới thận trọng ngồi xuống đối diện Chung Kỳ Uẩn, cô thấp thỏm nhìn anh ta rồi mới nói: "Thầy Chung tìm em có việc gì?"

"Nói với em một chuyện." Chung Kỳ Uẩn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu xám như ẩn hiện tia sáng, ánh sáng phát ra từ đáy biển sâu, "Em biết tại sao tôi lại để mọi người diễn vở kịch Lương Chúc này không?"

Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, khẽ lắc đầu.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Chung Kỳ Uẩn đan vào nhau, anh ta rũ mắt, nói: "Mẹ tôi là người Trung Quốc, bà và ba tôi gặp nhau tại một vở kịch. Mẹ tôi là một diễn viên kịch chuyên nghiệp, khi đó mẹ tôi biểu diễn trên sân khấu, còn ba tôi thì do nhàm chán nên được bạn bè kéo đến xem. Sau buổi diễn, ông ấy hoàn toàn si mê mẹ tôi và bắt đầu điên cuồng theo đuổi bà. 3 năm sau bọn họ kết hôn. Vì mẹ tôi là người Trung Quốc, ba tôi đã tự mình biên soạn ra vở kịch Lương Chúc dành tặng bà. Vở kịch đó thành công ngoài mong đợi, vượt quá sức tưởng tượng của cả hai người họ, số buổi biểu diễn ngày một tăng lên. Thậm chí có người hâm mộ trực tiếp gọi mẹ tôi là Chúc Anh Đài, còn mẹ tôi thì cười nói ba tôi là Sơn Bá của mình. 2 năm sau nữa, tôi ra đời. Vì sinh ra tôi mà mẹ tôi đã phải nghỉ ngơi rất lâu, thân thể cũng không bằng trước kia. Trong thời gian đó, đoàn kịch đã để một người diễn thay vị trí của mẹ tôi. Khi mẹ tôi quay lại, nhân vật Chúc Anh Đài vẫn do người kia diễn. Điều này khiến mẹ tôi cảm thấy rất không công bằng, bà khiếu nại với trưởng đoàn, nói..."

Nói đến đây, anh ta nhắm mắt, giống như cực kỳ không muốn đối mặt với chuyện kế tiếp.

"Bà nói, vở kịch này do ba tôi biên soạn, người của đoàn kịch không có tư cách chiếm làm của riêng. Nhưng đoàn trưởng nói ba tôi đã bán vở kịch này cho đoàn kịch. Mẹ tôi vô cùng tức giận, bà cảm thấy ba tôi không tôn trọng mình. Còn ba tôi thì lại cho rằng bà đã làm mẹ rồi, không nên ra ngoài biểu diễn nữa. Hai người họ bắt đầu thường xuyên cãi nhau, ngày một gay gắt hơn. Lúc tôi lên 7 tuổi, bọn họ ly thân, tôi sống cùng ba, mỗi tuần tôi và mẹ gặp nhau một lần. Sau khi ly thân, mẹ tôi đến một đoàn kịch khác, tiếp tục đóng vai Chúc Anh Đài. Nhưng người xem vở kịch này càng ngày càng ít, đoàn kịch liền loại bỏ vở kịch này khỏi danh sách biểu diễn, bọn họ nói vở kịch này đã lỗi thời rồi. Mẹ tôi lại không nghĩ vậy, bà diễn vai Chúc Anh Đài suốt mười mấy năm, hơn nữa vai Chúc Anh Đài này được viết riêng cho bà. Bà đã cầu xin đoàn trưởng của đoàn kịch đó rất lâu, chỉ mong được diễn vở kịch Lương Chúc thêm một lần cuối cùng. Mẹ tôi vô cùng trân trọng cơ hội ấy, bà cho rằng nếu vở diễn lần này có hiệu ứng tốt, nhất định đoàn trưởng sẽ đồng ý thêm suất diễn. Thế nên bà đến tìm ba tôi, hy vọng ba tôi có thể một lần nữa giúp bà chỉnh sửa kịch bản, ba tôi đã đồng ý, không những thế ông còn đến xem buổi biểu diễn. Nhưng ngày đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu trường sân khấu bị cháy, mẹ tôi không chịu rời đi mà kiên trì muốn diễn cho xong vở kịch. Ba tôi chạy ra ngoài rồi mới biết mẹ tôi không rời đi."

Chung Kỳ Uẩn cười giễu cợt, "Chỉ một năm sau ba tôi đã tái hôn. Đúng rồi, video điệu múa mà em xem là do ba tôi quay. Tôi đã mất rất nhiều công sức để khôi phục lại chất lượng hình ảnh, nhưng cũng chỉ có thể khôi phục được đến mức đó. Sau khi mẹ tôi qua đời, ngày nào tôi cũng xem video kia, ngày nào tôi cũng suy nghĩ, tại sao lần đó ba tôi lại một mình trốn ra ngoài, tại sao Chúc Anh Đài nghe tin Lương Sơn Bá qua đời liền chết vì tình. Mà ba tôi lại không làm vậy."

Rốt cuộc Bùi Oanh Oanh đã hiểu rõ lý do tại sao Chung Kỳ Uẩn lại có chấp niệm với vở kịch Lương Chúc. Trong mắt anh ta, vở kịch đó là tượng trưng cho tình yêu của ba mẹ mình. Cũng là chấp niệm được sinh ra từ lòng thương nhớ mẹ mình và nỗi oán trách với ba mình.

"Thầy Chung..." Bùi Oanh Oanh vừa mở miệng liền bị đối phương ngắt lời.

"Không, em đừng nói gì cả. Tôi hiểu ý em, em muốn an ủi tôi rằng đây chỉ là một vụ tai nạn thôi đúng không? Không hề, trận hoả hoạn đó do chính mẹ tôi tự gây ra, vì khi đó ba tôi đã bắt đầu hẹn hò với một cô gái trẻ đẹp. Ba tôi đến xem vở kịch chỉ vì muốn nói chuyện ly hôn với mẹ tôi. Trước khi mẹ tôi lên sân khấu, ông ấy đến phòng nghỉ tìm mẹ tôi, nói bà biểu diễn xong hãy ký vào đơn ly hôn." Chung Kỳ Uẩn nâng tay bóp trán, ánh mắt sau gọng kính lạnh như băng, "Có lẽ trên đời này chỉ có Chúc Anh Đài, chưa bao giờ có Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá còn sống không phải là Lương Sơn Bá. Ba tôi không phải, tôi cũng không phải, trên đời này sẽ không có ai là Lương Sơn Bá hết."

Hết chương 101.

Lời của Bê Ba: Đêm nay là đêm Noel, chúc tất cả mọi người có một Noel an lành và hạnh phúc nha.

Ký tên: Một mình Bê Ba, không có "team" hay "các editor" gì cả. Sau chương này mà vẫn có người gọi team hay các editor thì cảm phiền Bê block ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK