• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: B3

Quốc Khánh đã qua mấy ngày rồi nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn còn ở nhà, Quý Đường nói chân cô bị thương nên không cho cô đi học, cô ấy đã gọi điện thoại xin nghỉ với cô Nhan.

Thật ra thì Bùi Oanh Oanh đã có thể xuống giường đi lại, chẳng qua là tương đối chậm mà thôi.

Mấy ngày hôm nay Thôi Nghiêm đều tới thay băng cho Bùi Oanh Oanh, lúc anh ta thay băng, Quý Đường đều đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, giống hệt như chó sói mẹ đang canh chừng thợ săn vậy. Bàn tay phun thuốc của Thôi Nghiêm khẽ run lên, lẳng lặng không tiếng động hít vào một hơi.

Sau khi xử lý xong vết thương của Bùi Oanh Oanh, Thôi Nghiêm muốn nói với Quý Đường mấy câu, nhưng lời còn chưa nói ra miệng thì đã bị dì Tuệ mời đi.

Sau Quốc Khánh, thời tiết đã trở nên rất mát mẻ.

Hôm nay Quý Đường mặc một bộ váy lụa xanh, càng làm tôn lên làn da trắng nõn nà của cô ấy.

Thôi Nghiêm vừa đi khỏi, cô ấy liền ngồi xuống bên cạnh Bùi Oanh Oanh, đưa bát salad hoa quả sang: “Oanh Oanh, tới ăn chút hoa quả đi.”

Bùi Oanh Oanh muốn nhận lấy thì lại bị Quý Đường tránh đi.

Cô ấy mỉm cười nhìn Bùi Oanh Oanh: “Em bị thương, để chị đút em ăn.”

“Chị, em bị thương ở chân mà.” Bùi Oanh Oanh lúng túng.

“Vẫn là bị thương cả.” Quý Đường bất chấp đạo lý, cô ấy cầm dĩa xiên một miếng chuối tiêu đưa đến bên miệng Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh đành phải há miệng ăn.

Quý Đường cứ như vậy đút hết nửa bát, mãi cho đến khi Bùi Oanh Oanh không thể ăn thêm được nữa.

“Chị, em thật sự không ăn nổi nữa đâu.”

Gương mặt Quý Đường thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối, nhìn qua thì có vẻ như cô ấy đột nhiên nổi hứng muốn đút cho Bùi Oanh Oanh ăn, thể hiện một chút tình cảm chị em. Nhưng Bùi Oanh Oanh luôn cảm thấy động tác đút đồ ăn của cô ấy giống như đang cho thú cưng của mình ăn thì đúng hơn.

“Đúng rồi, tôi nghe dì Tuệ nói mỗi ngày em đều làm bài tập đến hơn 11 giờ?” Quý Đường đặt bát xuống, chậm rãi nói: “Thế không được, tôi thấy trẻ con nhà khác đều ngủ từ chín giờ tối, sao em có thể ngủ muộn như vậy?”

“Chị, năm nay em lớp mười hai rồi, đi ngủ lúc 11 giờ đã là tương đối sớm.” Mấy người Tống Đan đều thức đến tận rạng sáng kìa, rồi 6 giờ lại dậy học từ mới.

“Vậy thì thế này đi, tôi sẽ mời cho em một thầy giáo dạy kèm tại nhà để mỗi ngày anh ta giúp em làm bài tập. Như thế thì em không cần phải đi ngủ muộn nữa, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi thầy dạy kèm là được rồi.”

Quý Đường đã quyết định thì Bùi Oanh Oanh chỉ có thể chấp nhận, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ rằng, thầy dạy kèm tại nhà của mình lại là ——

Doãn Hàm.

Bùi Oanh Oanh trố mắt nhìn Doãn Hàm một thân âu phục giày da, mái tóc ngắn gọn gàng thoải mái của anh ta rũ xuống khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.

Cô ngơ ngác nhìn Quý Đường: “Chị, thầy dạy kèm mà chị mời cho em là anh… Doãn Hàm?”

Quý Đường gật đầu: “Đúng vậy, tôi nhớ thành tích thi đại học năm đó của anh ấy không tệ đâu, là thủ khoa của trường đại học khoa học tự nhiên, hình như là toán đạt điểm tuyệt đối, còn lý được 295 điểm.”

Cô ấy vừa nói xong thì Doãn Hàm bỗng nhíu mày, hai mắt Bùi Oanh Oanh liền sáng lên, nhất định là Doãn Hàm sẽ từ chối yêu cầu vô lý này của Quý Đường, một người trăm công nghìn việc như Doãn Hàm, chỉ trong một phút có thể kiếm được mấy triệu thì sao có thể đồng ý dạy kèm cho cô chứ?

Nhưng ánh mắt khao khát của Bùi Oanh Oanh vừa mới sáng lên thì đã nghe Doãn Hàm lãnh đạm nói: “Môn lý cũng là điểm tuyệt đối.”

Bùi Oanh Oanh: “…”

Đây đâu phải là trọng điểm.

“Thấy chưa, Oanh Oanh, em được Doãn Hàm dạy kèm thì nhất định sẽ thi đỗ đại học hạng nhất. Chị tin vào em. Thôi hai người nhanh đi làm bài tập đi.”

Bùi Oanh Oanh chưa kịp có cơ hội mở miệng thì đã bị Quý Đường đuổi về phòng.

Lúc Doãn Hàm sắp bước vào phòng Bùi Oanh Oanh, cô lại bất chợt xoay người, đưa tay ra chặn cửa: “Chờ đã, em muốn dọn dẹp phòng, trong phòng hơi bừa bộn.”

Doãn Hàm lễ độ gật đầu rồi xoay người đi ra chờ ở phòng khách.

Bùi Oanh Oanh liếc nhìn Quý Đường vẫn còn đứng ở cửa, cắn răng đóng cửa lại.

Thật ra phòng cô không bừa bộn, nhưng lát nữa cô và Doãn Hàm sẽ phải ở chung một phòng nên vẫn cần phải chuẩn bị một chút.

Bùi Oanh Oanh nhanh chóng mở cửa phòng chứa đồ, thay sang đồng phục học sinh, cô còn cố tình kéo khoá áo lên hết cỡ, ngay cả cổ cũng không để lộ.

Chờ khi cô lại ra khỏi phòng thì Quý Đường và Doãn Hàm đều đang ngồi ở phòng khách dưới nhà.

Bọn họ nghe được động tĩnh thì cùng ngẩng đầu lên.

Quý Đường thấy Bùi Oanh Oanh mặc đồng phục học sinh thì gương mặt tỏ rõ vẻ ghét bỏ, còn Doãn Hàm thì chỉ hơi sửng sốt, sau đó lại cong khoé môi.

Anh ta vừa mỉm cười một cái liền quét sạch đi vẻ nghiêm khắc vốn có, đây là lần đầu tiên anh ta cười với Bùi Oanh Oanh.

Nhưng Bùi Oanh Oanh chẳng cảm thấy vinh hạnh chút nào.

Cô cười khó xử: “Anh Doãn Hàm, em chuẩn bị xong rồi.”

Đại khái thì đây cũng là lần đầu tiên Doãn Hàm đi vào phòng ngủ của nữ sinh, anh ta có chút cẩn thận, cũng có chút hiếu kỳ, nhưng anh ta vô cùng lịch sự, không hề nhìn loạn khắp nơi mà từ đầu đến cuối ánh mắt đều chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Khi nhìn đến giường của Bùi Oanh Oanh, anh ta nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.

Bùi Oanh Oanh chưa bao giờ mời nam giới vào phòng mình nên cả người đều mất tự nhiên.

Cô đi tới bàn học, dè dặt quay đầu lại nhìn Doãn Hàm, đưa tay ra chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh mình: “Anh Doãn Hàm ngồi đây đi.”

Doãn Hàm sải bước tới, rất tự nhiên ngồi xuống, lên tiếng hỏi: “Có chỗ nào không hiểu không?”

Động tác cầm sách vở của Bùi Oanh Oanh hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn ra cửa, thấy không có Quý Đường thì mới thấp giọng: “Anh bị chị em uy hiếp sao?”

Doãn Hàm thấy Bùi Oanh Oanh hỏi vậy thì trố mắt, rồi cười khẽ thành tiếng.

Anh ta bật cười nhìn Bùi Oanh Oanh: “Tại sao em lại nghĩ là tôi bị uy hiếp?”

Bùi Oanh Oanh nhìn Doãn Hàm bằng biểu tình “Không phải là quá rõ ư?”

Doãn Hàm thấy vậy thì đưa nắm tay lên miệng ho khan: “Được rồi, làm bài tập trước đã.”

Bùi Oanh Oanh thở dài, không còn cách nào khác đành lấy bài tập vật lý và toán học của mình ra, hai môn này cô học hơi kém, mấy câu hỏi khó hoặc là không thể làm hết, hoặc là mất quá nhiều thời gian để làm. Mà thời gian thi đại học thì lại có hạn.

Vừa rồi khi thay quần áo, Bùi Oanh Oanh còn buộc tóc mình lên thành đuôi ngựa, gắng bày ra dáng vẻ học sinh nhất.

Cô ngồi xuống, mở phần bài tập làm ngày hôm qua ra, vì đang nghỉ ở nhà nên sau khi làm xong bài tập giáo viên giao, Bùi Oanh Oanh lại tiếp tục làm những bài tiếp theo.

Đằng nào thì mấy bài này đều vẫn phải làm.

Làm sớm hay làm muộn cũng đều như nhau, hơn nữa có khi mấy ngày hôm nay các thầy cô giáo còn ra nhiều bài tập hơn ấy chứ.

Cô đặt bút viết một chữ “giải” xong thì lại nghiêng đầu nhìn Doãn Hàm: “Thật ra thì em có thể tự làm, hay là anh cứ xuống ngồi với chị em đi?”

Doãn Hàm liếc nhìn cô, không lên tiếng.

Bùi Oanh Oanh hiểu ý anh ta, nếu như anh ta đã quyết tâm dạy kèm cho cô thì cô sẽ làm hết tất cả bài tập luôn, để Doãn Hàm không còn gì dạy cô nữa.

Nghĩ vậy nên Bùi Oanh Oanh càng nghiêm túc hơn trước, thậm chí cô còn lấy tai nghe ra đeo vào tai.

Cô vừa luyện nghe vừa giải đề, hoàn toàn không để ý gì đến Doãn Hàm ở bên cạnh.

Nhưng khi cô đang cặm cụi viết thì đột nhiên một tay của Doãn Hàm đưa ra.

Bàn tay anh ta trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, móng tay gọn gàng trơn bóng.

“Chỗ này giải sai rồi.”

Bùi Oanh Oanh đang luyện nghe tiếng Anh nên không nghe rõ lời Doãn Hàm, cô nhìn Doãn Hàm nghi hoặc.

Doãn Hàm nhíu mày, đưa tay lên tháo tai nghe của Bùi Oanh Oanh, một lần nữa nhắc lại lời mình vừa nói.

Đầu ngón tay ấm áp của anh ta chạm vào lỗ tai Bùi Oanh Oanh.

Doãn Hàm nói xong thì nghiêng đầu nhìn ra đằng sau.

Quý Đường đang đứng đó, tay cầm hai cốc nước, trên gương mặt xinh đẹp là biểu tình khó lường

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK