Doãn Hàm nói xong lời này thì đặt dao dĩa trong tay xuống, cầm khăn ăn lên lau miệng rồi vứt sang một bên.
Anh ta cực kỳ nản chí, đưa tay lên nới lỏng cà vạt, để lộ ra cần cổ.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, vẫn quyết định không đáp lời.
Nhìn qua cũng biết Doãn Hàm không thích cô, thậm chí còn có chút chán ghét nữa.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu, tiếp tục ăn phần của mình.
Hôm nay ở trường cô không ăn hết phần ăn, vì đồ ăn ở căng tin trường không quá hợp khẩu vị, hơn nữa còn có người liên tục bắt chuyện với cô.
Quý Đường cầm điện thoại ra ngoài, rất lâu sau mới thong thả quay về. Dường như cô ấy hoàn toàn không để ý đến sắc mặt cực kém của Doãn Hàm.
Doãn Hàm thấy Quý Đường trở lại thì sắc mặt lập tức tốt lên rất nhiều.
Anh ta nhìn chằm chằm Quý Đường một lúc, nâng ly rượu trước mặt lên: “Tiểu Đường, chúng ta uống một ly nhé.”
Quý Đường liếc nhìn ly rượu trước mặt, nhíu mày: “Anh biết em không thích uống rượu.”
“Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, em quên rồi sao?”
Lúc Quý Đường và Doãn Hàm nói chuyện, Bùi Oanh Oanh chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Cô ngồi ở bên cạnh, quả thực là quá lúng túng.
Doãn Hàm nói muốn cầu hôn với Quý Đường, không hề nhắc đến chuyện trước đó anh ta đã nhắn tin thông báo với Quý Đường.
Bây giờ nhìn hai người bọn họ cũng chẳng có chút nào giống với một cặp tình nhân muốn kết hôn cả.
Quý Đường còn chưa lên tiếng, một lần nữa chuông điện thoại của cô ấy lại vang lên.
Cô ấy cúi đầu nhìn, đang định lấy điện thoại ra thì Doãn Hàm đã đưa tay giữ lấy cổ tay Quý Đường, có vẻ như anh ta đã nhẫn nại đến cực điểm, miệng anh ta khẽ mấp máy, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Quý Đường bỗng dùng sức hất mạnh tay anh ta.
Động tác này của cô ấy quá mạnh nên đã đánh đổ luôn cả ly rượu vang.
Vẻ mặt Quý Đường trở nên lạnh lẽo, cô ấy nhìn Doãn Hàm không vui.
Bùi Oanh Oanh bị hành động của hai người làm cho kinh động, cô không ăn nổi nữa, bèn cẩn thận bỏ dao dĩa trong tay xuống, dè dặt nhìn Quý Đường và Doãn Hàm.
Trán Doãn Hàm giật giật, dường như đang cực lực kiềm chế.
Anh ta nhìn thẳng vào Quý Đường, sắc mặt tối sầm xuống: “Tiểu Đường!”
Quý Đường rũ mắt, sau đó cười khẽ một tiếng, cô ấy nhìn Doãn Hàm bằng ánh mắt mỉa mai.
Một lát sau, cô ấy đứng dậy: “Oanh Oanh, chúng ta đi.”
Bùi Oanh Oanh vội vàng đứng lên, chẳng qua hai người các cô còn chưa kịp đi, Doãn Hàm đã lên tiếng.
“Khoan đã. Tiểu Đường, anh biết em đang kháng cự điều gì, nhưng hôm nay anh phải làm xong chuyện này.” Doãn Hàm vỗ vỗ tay.
Bùi Oanh Oanh chợt thấy có vô số cánh hoa rơi từ trên cao xuống, đèn trong phòng ăn đột nhiên tối lại. Đoạn nhạc piano ban đầu đổi thành khúc nhạc kết hôn lãng mạn.
Có ánh sáng lướt qua tầm mắt Bùi Oanh Oanh, cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy bên ngoài cửa sổ là từng đợt pháo hoa nở rộ, còn trên màn hình của toà cao ốc đối diện hiện lên mấy chữ to ——
“Tiểu Đường, làm vợ anh nhé.”
Doãn Hàm lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, anh ta quỳ một chân xuống trước mặt Quý Đường, mở hộp nhung trong tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Gương mặt anh tuấn của anh ta mang theo mấy phần chờ đợi, mấy phần thấp thỏm, còn thêm cả một phần cầu xin.
Anh ta hèn mọn quỳ ở đó, giống như một tín đồ trung thành, khát khao được Quý Đường đáp lại, được Quý Đường đồng ý, cùng anh ta bước chân vào thành luỹ hôn nhân.
Quý Đường cúi thấp đầu, mái tóc dài rủ xuống, che mất hơn nửa gương mặt cô ấy.
“Tiểu Đường, lấy anh nhé.” Cổ họng Doãn Hàm có chút căng cứng, lời nói ra cũng không lưu loát như ngày thường.
Anh ta đã trải qua rất nhiều trường hợp quan trọng, nhưng chưa lần nào căng thẳng như lần này.
Bùi Oanh Oanh đứng ở bên cạnh lúng túng chớp chớp mắt, nếu như cô không ở đây thì hẳn là màn cầu hôn này sẽ lãng mạn hơn nhiều.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cô thì bất ngờ Quý Đường nhận lấy hộp nhung trong tay Doãn Hàm.
Hai mắt Doãn Hàm sáng lên, nhưng ngay một giây sau đó, ánh sáng trong mắt anh ta bị dập tắt hoàn toàn.
Quý Đường cầm hộp nhung lên, nhưng lại hung hăng ném xuống đất.
Tay cô ấy nắm thành quyền, giận không kiềm được nói với Doãn Hàm: “Ai bảo anh cầu hôn? Tôi không đồng ý, cút!”
Quý Đường cực kỳ tức giận, giận đến mức cả người lảo đảo, cô ấy chống tay vào cạnh bàn. Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt cô ấy tái đi, trắng hệt như tờ giấy.
Bùi Oanh Oanh đang bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó cô liền phát hiện ra sự khác lạ của Quý Đường.
Cả người cô ấy run rẩy, giống như đang trải qua nỗi thống khổ cực lớn.
Doãn Hàm cũng nhận ra, anh ta vội đứng dậy, đỡ lấy bả vai Quý Đường: “Tiểu Đường, em sao thế?”
Quý Đường cắn môi, ánh mắt rời rạc, nhưng cô ấy vẫn đẩy mạnh Doãn Hàm ra, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Chúng ta chia…”
Chữ “chia” đó vừa thốt ra khỏi miệng, Quý Đường đã quỳ sụp xuống đất, cô ấy túm chặt lấy khăn trải bàn, trán cũng rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Doãn Hàm không nghĩ nhiều, vội vã quỳ xuống bên cạnh Quý Đường, anh ta không dám chạm vào Quý Đường nữa mà chỉ có thể đau lòng nói: “Tiểu Đường, chuyện của chúng ta để nói sau được không? Em đang đau lắm sao? Chúng ta đến bệnh viện, em không thích cầu hôn thì anh sẽ không cầu hôn em nữa.”
Quý Đường nhắm hai mắt lại, chậm rãi đứng dậy, cô ấy không nhìn Doãn Hàm nữa mà cứ thế xoay người rời đi, chỉ là bước chân vẫn còn loạng choạng.
Doãn Hàm nhìn theo bóng lưng của cô ấy, khẽ nhắm hai mắt lại, chờ khi anh ta mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục vẻ tỉnh táo.
Anh ta nhìn Bùi Oanh Oanh: “Phiền em đi theo, chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Bùi Oanh Oanh gật đầu, xách balo lên rồi đuổi theo.
Quý Đường đi rất nhanh, Bùi Oanh Oanh không sao đuổi kịp.
Xuống dưới lầu, Bùi Oanh Oanh thấy xe vẫn còn đậu ở chỗ cũ thì mới thở phào, cô chỉ sợ Quý Đường sẽ bỏ cô lại mà đi trước.
Nhưng khi Bùi Oanh Oanh lên xe, mới phát hiện căn bản không hề có Quý Đường, cô ngây ngẩn cả người, hỏi tài xế ở ghế trước.
“Chú Đỗ, chị chưa lên xe sao?”
Tài xế nhìn Bùi Oanh Oanh qua gương chiếu hậu: “Đại tiểu thư đã đi trước rồi, cô ấy dặn tôi đưa Bùi tiểu thư trở về.”
Nhưng hai người các cô ngồi chung một xe tới mà, Quý Đường về bằng xe gì?
Bùi Oanh Oanh mím môi, dựa người vào ghế da: “Cháu biết rồi.”
Cô nhớ lại cảnh vừa chứng kiến tối nay, càng cảm thấy Quý Đường và Doãn Hàm là một đôi tình nhân kỳ lạ. Quý Đường rất tức giận trước màn cầu hôn của Doãn Hàm, đã vậy còn ném nhẫn trong tay Doãn Hàm đi. Còn Doãn Hàm thì tựa hồ như biết rõ Quý Đường vốn chán ghét chuyện này, bởi anh ta đã nói rằng anh ta biết Quý Đường sẽ kháng cự.
Bùi Oanh Oanh gõ gõ đầu, chỉ thấy suy nghĩ trong đầu ngổn ngang, không làm sao hiểu nổi.
Bất kỳ đôi tình nhân nào trên đời này cũng đều không kỳ lạ như Quý Đường và Doãn Hàm.
***
Lúc Bùi Oanh Oanh về đến Quý gia, còn chưa kịp xuống xe thì dì Tuệ đã đến đón, hình như bà ấy đã đứng chờ một hồi.
Tài xế hạ cửa kính xe xuống, dì Tuệ nhìn Bùi Oanh Oanh ngồi ở ghế sau, cất giọng lạnh lùng: “Bùi tiểu thư ngồi ở trong xe thêm một lát đi, hiện tại Đại tiểu thư đang nổi giận, Bùi tiểu thư mà đi vào thì sẽ có thể bị liên luỵ.”
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, cô nhìn dì Tuệ: “Cơ thể chị không thoải mái thì phải, đã mời bác sỹ chưa?”
Vừa rồi nhìn tình hình của Quý Đường có vẻ như rất xấu.
Biểu tình của dì Tuệ không thay đổi, vẫn lạnh mặt như cũ: “Bùi tiểu thư không cần lo lắng.”
Bà vừa dứt lời, Bùi Oanh Oanh liền thấy cả chiếc xe rung lắc dữ dội, không đúng, chính xác là toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển.
Dì Tuệ nghiêng đầu nhìn về toà nhà phía sau, biểu cảm phức tạp.
Bùi Oanh Oanh hoảng sợ: “Đây… đây… là động đất sao?”
Tài xế ngồi ở ghế lái nói: “Động đất gì cơ?”
Bùi Oanh Oanh nói nhanh: “Chú Đỗ, cháu vừa thấy xe lắc lư rất mạnh.”
“Đâu có.” Tài xế nhìn Bùi Oanh Oanh, ông ấy nâng cửa kính lên: “Chắc Bùi tiểu thư nhầm rồi.”
Dì Tuệ xoay người đi vào Quý gia, bước chân bà ấy lướt như bay, chờ khi đi đến hồ bơi ở nhà sau, cuối cùng bà không nhịn được nữa mà kêu một tiếng ——
“Thiếu gia.”
Quý Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt trong bóng tôi sáng rực một cách lạ lùng.
Khoé miệng cô ấy dính máu, nhìn vừa thê lương vừa mỹ lệ.