"Chẳng lẽ suốt cuộc đời này anh mãi mãi cũng không có được em?"
Cô chạy ra đường, một âm thanh chói tay vang lên, một chiếc xe tải lao đến, rồi lại một âm thanh kinh hoàng vang lên, cô nằm dưới vũng máu đỏ, bộ váy cưới đỏ của cô ướt đẫm, cô lim dim đôi mắt, từ từ cô chìm vào trong giấc mộng ảo, một giọng nói quen thuộc vang lên
"Như Hoa à! Anh yêu em! Suốt đời này anh chỉ yêu em! Xin em đừng quên nhé!"
"Nếu một ngày nào đó không anh bên cạnh em phải mạnh mẽ nhé! Vợ anh chẳng phải là rất dũng cảm hay sao?"
"Như Hoa à...Như Hoa!"
Cô ứa nước mắt, cô nhìn lên trời xanh, cô đã nhớ ra rồi, người cô yêu là Vũ Hạo, cô run run đôi môi
"Anh...em xin lỗi anh, em xin lỗi vì đã quên anh! Em xin lỗi!"
Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ khóe mi tràn ra, cô trút bỏ hơi thở cuối cùng
Khải Minh từ từ tiến lại gần cô, quỳ xuống bên cô, đôi mắt hắn hoang mang, đôi tay đã run lên, cô đã chết trước mặt hắn. Trái tim hắn nhói đau, hắn ôm cô gào thét trong tuyệt vọng
"Như Hoa à..."
Như Hoa mở mắt ra, tay cô được một bà lão nắm chặt dẫn đi, cô gọi bà
"Bà ơi! Bà ơi!"
Bà quay lại nhìn cô
"Cháu gái à!"
Cô ngạc nhiên rồi nhận ra bà là người đã đeo cái vòng cho cô, cô hỏi
"Cháu đã chết phải không bà? Bà đã cháu đi vậy?"
"Cháu đi theo bà! Cháu có muốn tìm một chiếc vòng còn lại không? Chiếc của người cháu yêu ấy!"
Cô nghe thì mới bất ngờ hỏi dồn dập
"Thật không bà, bà dẫn cháu đi tìm thật sao ạ?"
"Thật! Nhưng cháu có dám đi không? Nơi ấy rất là đáng sợ!"
"Cháu đi cháu đi! Bà làm ơn dẫn cháu đi tìm anh ấy đi mà cháu nhớ anh ấy lắm!"
Nói vừa dứt câu bà đã dẫn cô đến nơi, bà chỉ vào con đường đầy lửa rồi nói
"Con dám đi không?"
Cô không trả lời chỉ buông tay bà ra rồi bước lên con đường đầy lửa than đang cháy bùng bùng, chân cô chạm vào đau rát vô cùng, bà nhíu mày rồi nhìn theo từng bước chân của cô, bà thầm cảm thán
"Thằng bé đúng là có mắt chọn người!"
Cô cứ lê la tấm thân đầy run rẩy rồi đau đớn mà bước đi từng bước, hết con đường lửa là con đường bằng gai, gai nhọn đâm vào chân cô, máu bật ra, cô không kêu rên dù là một tiếng, xong lại qua một con đường đầy rắn rết bọ cạp, chúng nó vồ lấy người cô, cô giờ tơi bời như một chiếc lá bị nhàu nát, cô ôm lấy bụng mình rồi thầm rơi nước mắt
"Cố lên! Chúng ta sắp gặp được ba con rồi! Đừng bỏ mẹ một mình mà!"
Cô cố bò lếch đến một lúc sau rồi thấy một bóng người đứng trước mặt cô, người ấy bị trói trong một cái cột lớn lửa cháy phừng phừng, mặt mũi đầy những vết thương, cô thấy đó là hắn, hắn nhìn cô chạy lại phía hắn, bất ngờ rồi hét lên
"Đừng qua đây!"
"Không! Em nhớ anh!"
"Chạy lại đây em sẽ bị hồn xiêu phách lạc mất! Anh xin em đừng qua đây mà!"
Cô không màng mà cứ vừa khóc vừa chạy, cô chạy đến ôm lấy hắn, nước mắt cô rơi ra rơi cái tõm xuống dưới ngọn lửa đang cháy kia, chúng vội tắt lịm dây trói hắn bỗng tuột ra, hắn ôm cô run rẩy rồi hỏi gấp
"Em có sao không? Làm anh lo chết! Sao em ngốc như vậy hả?"
"Em xin lỗi! Em xin lỗi đã quên anh! Em nhớ anh rồi! Nhất định em sẽ không bao giờ quên anh nữa đâu! Hạo à!"
Hắn mỉm cười xoa đầu cô hôn lên tóc cô
"Đồ ngốc này! Liều mạng như vậy à?"
"Em không buông anh đâu! Nhất định!"
"Anh cũng không cho em buông đâu! Ôm cho chặt đấy!"
"Gật gật"
Bà lão liếc sang mẹ hắn rồi nói
"Tao chọn nó làm cháu dâu! Cấm mày cãi!"
Mẹ hắn bất lực rồi nhún vai chịu thua
"Con dâu nào dám cãi mẹ chứ, vả lại..."
Mẹ hắn quay lại nhìn ba hắn rồi nói
"Ông phạt thằng nhỏ xong chưa vậy?"
"E hèm...tôi không vì thằng con bà đâu! Tôi vì đứa cháu nội nên mới tha cho nó thôi đấy!"
Bà nội hắn thúc giục mẹ hắn
"Nhanh nhanh dẫn cháu tao về, trời đất ơi tội thằng cháu tui quá!"
Ba hắn vừa đi vừa mỉm cười, ông sắp có cháu bồng rồi, ông vuốt chùm râu tưởng tượng mà đã thích chí
Bà lão là bà đã đã đeo vòng uyên ương cho cô mà, ông ấy là ông đã hỏi đường đến nhà con dâu mà...cô nhìn họ nghệch mặt ra
Hắn bế cô lên rồi bước về, một thời gian sau cô sinh ra hai đứa trẻ một trai một gái
Là Vũ Khang và Như Tiên, hai đứa kháo khỉnh tinh nghịch làm Tiểu Hoan giữ mà mệt bở hơi tay, nó nhờ Vũ Hạo mà tìm được hết toàn bộ thân xác, nhưng chỉ là một thằng nhóc 7 tuổi, Tiểu Hoan mệt mỏi la hét ầm ĩ
Như Hoa ngồi trong lòng Vũ Hạo chỉ tay về cánh đồng hoa hướng dương phía trước, ánh mắt sáng lên
"Anh nhìn kìa! Đẹp quá!"
Hắn không nhìn theo tay cô, chỉ nhìn vào mắt cô
"Em đẹp hơn!"
Cô đánh vào vai hắn rồi khẽ trách
"Anh lại vậy rồi!"
Hắn ánh mắt cưng chiều nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy
"Lại như nào? Như nào hả?"
Hắn kéo cô lại, nghiêng về phía cô, trao cô nụ hôn ngọt ngào, cả hai ngồi trên cánh đồng hoa mặt trời đẹp như một bức tranh mà ông trời đã vẽ lên
Khải Minh vừa chạy vừa lèm bèm
"Như Ngọc à đừng bám theo tôi nữa mà!"
"Tôi vừa đẹp vừa thông minh sao anh lại không thích tôi!"
"Là vì cô mắc bệnh ảo tưởng đó, vừa đẹp vừa thông minh đâu không thấy toàn thấy vừa nhây vừa lầy thôi!"
Như Ngọc lại cứ mỉm cười mà chạy theo Khải Minh mà không biết ngại là là gì
"Tôi lại rất cá tính nữa đấy!"
"Đúng rồi đúng rồi cô rất mặt dày nữa!"
Cô đứng lại rồi bỗng hét lên
"Lâm Khải Minh! Tôi không cưới được anh tôi sẽ mang họ của anh!"
Hắn quay người lại bất lực mà thầm cảm thán
"Cô Lâm Như Ngọc à, từ khi sinh ra cô đã mang họ Lâm rồi! Cô tỉnh thật đó!"
Cô thất bại rồi, cô đeo đuổi hắn đã hơn nửa năm nay, bao nhiêu là mặt mũi cũng mất hết rồi, bỏ cả lòng tự cao mà thích hắn, vậy mà, cô lủi thủi mà quay lưng lại bước đi
Một chàng trai đứng chắn ngang lối cô, cô ngẩng mặt lên anh ta mới nói
"Khải Minh từ chối cậu! Cậu còn tôi!"
"Không cần! Tôi chỉ thích Khải Minh!"
Cô bị anh ta nắm tay lôi đi, cô giật tay ra nhưng không lại, bỗng một bàn tay nắm cô lại
"Ai cho mày nắm tay vợ tao?"
Khải Minh hất hàm với anh ta rồi lôi cô đi, miệng mỉm cười
"Thật ra...Tôi cũng thích con gái nhây một chút lầy một chút, mặt dày một chút càng tốt!"
Mọi thứ cứ êm đềm trôi, nhẹ nhàng và yên bình
Lệ Á nay đã là vợ của Vương Thiên, cả hai có với nhau một đứa con kháu khỉnh, Vương phu nhân ẵm suốt ngày không buông, bà hạnh phúc khi cuối đời đã có một niềm vui nho nhỏ
Trường đại học một ngày tự nhiên lại bốc cháy, không dập được, tất cả lời đồn ma quỷ cũng theo ngọn lửa mà tàn ra tro, tất cả đã thật sự kết thúc