Cô vẫn chăm chăm nhìn xuống đống cơm mà nó đã hất đi, được một hồi thì giơ tay bới cho nó một chén nữa, cô đưa nó rồi hỏi thăm dò
"Bây giờ em ăn được chưa?"
Nó không thèm trả lời chỉ lườm theo một cái, nó cúi đầu ăn miệng gầm gừ khó chịu
"Đồ ăn không ngon!"
Cô gấp một ít đồ ăn bỏ vào miệng, đồ ăn đâu có vấn đề gì, hay là đứa trẻ lại lên cơn mà làm khó cô đây?
Cô nhai xong thức ăn rồi nói
"Chị thấy nó không có vấn đề gì cả!"
Nó quăng luôn cả chén cơm rồi nói
"Thứ này mà cũng nuốt được à?"
Rồi nó xách điện thoại vào phòng, cô cảm thấy đứa trẻ này ăn nói thật sự, rất ngỗ ngược, cô tức đến nỗi bậm môi mà không nói nên lời, chỉ lẵng lặng mà dọn dẹp đống cơm nó đã vứt đi
Nhưng khi giơ tay ra định dọn thì cô cảm thấy một mùi ôi thiu bốc lên nồng nặc, cô giơ tay bịt mũi, cô nhìn lên lầu rồi lại nhìn xuống đống cơm
Cơm mới nấu mà đã thiu, làm sao có thể mau hư như vậy, chỉ có ma ăn thì mới mau thiu như vậy thôi, chẳng lẽ lời con bé nói là thật, nó có một đứa em là ma sao?
Cô ở dưới nhà cho đến tối, chủ yếu là cắt tỉa cây cảnh cho mẹ chồng cô, với lại đi siêu thị mua ít đồ, hôm nay ngày âm nên người ta đi siêu thị cũng đông hơn hẵn, chủ yếu là mua ít đồ về cúng với lại rải trước cửa, cho mấy vong hồn vất vưỡng lang thang nhặt ăn
Cô mua rất nhiều rau củ quả, thịt và trứng, con bé nó kén ăn quá, không khéo nó sụt cân thì không biết ăn nói như thế nào với ba nó và mẹ chồng cô, đặt hết đồ ăn vào tủ lạnh cô mới từ từ đi lên lầu
Cô đi chậm chậm không phát ra tiếng động chủ yếu là sợ nó đang ngủ lỡ đánh thức nó thì khổ
Lên đến nơi cô cảm thấy im lặng vô cùng, từ từ vặn nắm đấm cửa đi vào, nó tắt hết tất cả đèn, căn phòng tối thui, không thấy được gì, lờ mờ cô thấy một cái bóng trắng ngồi ngay cửa sổ, hình như là Lam Như, nó ngồi thủ thỉ cái gì ấy, rất khẽ mà cô không tài nào nghe được, cô mới từ từ tiến lại gần một chút, cô nấp dưới chân giường xem nó nói gì
"Tiểu Yến à! Em nói sao? Em đói bụng á? Nhưng chiều chị đã cho em ăn rồi mà!"
"Cái gì? Em muốn chị ra cửa sổ chơi với em á?"
"Thôi ba chị không cho phép đâu! Ba bảo không được leo trèo những nơi cao, sẽ nguy hiểm!"
"Cái gì cơ? Em muốn dẫn chị đi đâu?"
Lúc ấy cô thấy nó đứng lên, tay giơ ra như bị ai dẫn đi về phía cửa sổ, cô giật mình thét lên rồi chạy đến ôm nó lại, giơ tay bật đèn, nó chói mắt nên lấy tay che lại, nó vùng ra khỏi tay cô rồi nói
"Buông tay ra coi!"
"Em định làm gì vậy?"
"Có làm gì đâu!"
"Em lại gần cửa sổ làm gì?"
"Chị không thấy à? Em gái tôi đang ở ngoài kia! Nó bay lượn ngoài cửa sổ kìa! Nó rủ tôi ra chơi cùng nó!"
"Cái gì cơ?"
Cô nhìn ra cửa sổ thì có thấy gì đâu ngoại một bầu trời đen thăm thẳm
Cô chạy ra kéo rèm lại rồi đóng chặt cửa sổ lại, cô lạnh toát cả đôi bàn tay, cô không thấy nó, không thể nói chuyện với nó, làm sao bây giờ?
Cô cố trấn tỉnh rồi nói giọng bình thường
"Chị xuống bếp nấu bữa tối nhé! Em muốn ăn gì?"
"Không cần! Đồ ăn chị nấu không ngon! Nó còn tệ hơn đồ ăn mà em gái dẫn tôi đi ăn! Tôi không ăn!"
"Không ăn ba em sẽ mắng đấy!"
Nó ngồi dưới bếp, tay cầm bút màu sáp vẽ vẽ tô tô gì ấy mà chú tâm không thèm trả lời cô
Cô đến gần hỏi nó
"Em vẽ gì vậy?"
"Em gái tôi!"
Cô nghe thế liền dựng tóc gáy bước lại nhìn xuống cho rõ hơn
Bức ảnh nó đang vẽ là một đứa trẻ chỉ có một nửa khuôn mặt, người mặc một bộ váy rách nát nhuộm đầy máu, đầu tóc rối bù, người gầy yếu xanh xao, bé gái trong ảnh cười một cách ma mị, trên tay còn cầm một sợi dây thừng, bức ảnh đỏ lè khiến trái tim cô giật thót
Cô run run giọng
"Đây là em gái của em sao?"
"Ừ! Nó có xinh đẹp không?"
"Thật sự sao?"
"Tôi vẽ đúng những gì tôi thấy đấy! Nó rất dễ thương!"
Cô thụt lùi rồi rót một cốc nước uống trấn tỉnh
Cô thở phào một hơi rồi nói với nó
"Chị nấu bữa tối đấy!"
"Tùy!"
Cô xoay người nấu bữa tối, loay hoay đến hơn 8 giờ tối thì cô quẹt mồ hôi quay lại tìm nó
"Chị nấu xong..."
Nhưng cô giật mình không thấy nó đâu, cô chạy vòng vòng nhà rồi hỏi luôn mấy cô người làm, không ai thấy nó, cô chạy ra cổng nhìn nhìn ra ngoài, cô thấy trên hàng rào, thấy một mảnh giấy treo trên ấy, cô giơ tay lấy thì là bức ảnh nó vẽ lúc nãy, nhưng bây giờ trong ảnh là hai người, thêm nó vào đang nắm tay con bé người đầy máu kia, cô ứa nước mắt sợ hãi, cô mở cửa chạy ra ngoài
Vừa chạy vừa gọi
"Lam Như"
"Lam Như"
Bên ngoài không một bóng người, vì là ngày trong tháng cô hồn nên chập tối mọi người đã vào nhà khóa cửa hết, không ai ra ngoài