Trên mặt bị người hung hăng tát mấy cái, lực đánh không chút lưu tình làm cho hắn ta không thể không từ trong hôn mê mở mắt ra.
Nhưng mà khi hắn ta thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, căn bản bất chấp đau đớn trên người lập tức hoảng loạn.
"Các người là ai? Đây là nơi nào?"
Chỉ thấy phòng bệnh lúc trước hắn ta từng nằm đã biến thành một căn phòng trống trải xa lạ, xung quanh là một nhóm đàn ông hung hãn đáng sợ, trông cực kỳ dữ tợn.
Đứng đầu là một người đàn ông mặc vest, đeo kính, trông giống như một người quản lý công sở bình thường, bên cạnh là một lão già mập mạp khoảng hơn năm mươi tuổi, có chút quen mắt. Tất cả đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt khó hiểu, nhìn đến mức hắn ta lạnh sống lưng.
Mà khi hắn ta kinh hoảng hỏi ra tiếng.
Lão già mập mạp ánh mắt hận ý nhìn chằm chằm hắn ta, trong giọng nói mang theo oán hận nói không nên lời, "Nghiêm Đồng, tốt xấu gì thì cậu cũng đã ở nhà cũ của Tạ gia lâu như vậy, sao, ngay cả ông già này mà cũng không nhớ ra à?"
"Nhà cũ... Tạ gia... Ông là Hạ quản gia!"
Trí nhớ của Nghiêm Đồng cũng không phải tệ, vừa rồi không nhận ra ông chỉ vì trước đây hắn ta không coi Hạ quản gia ra gì. Lúc này, giờ phút này lão quản gia vì chuyện của Tạ Văn Húc mà trở nên tiều tụy, nên trong chốc lát hắn ta không thể nhận ra bộ dáng bi thường này so với ngày của ông.
Lúc này, khi đối phương chủ động nhắc nhở, hắn ta mới nhanh chóng nhớ lại, nhưng cũng càng thêm kinh hoàng.
Mấy ngày nay, dù hầu hết thời gian hắn ta đều trong trạng thái mê man, nhưng trong những khoảnh khắc tỉnh táo lẻ tẻ, hắn ta vẫn rất rõ về tình trạng của mình. Tạ Văn Húc đã trực tiếp phế bỏ Lục Yến trong hậu trường ghi hình chương trình, mà đứa con hắn ta còn do dự không biết có nên giữ lại hay không cũng bị Tạ Văn Húc đá mất.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện biết được tình huống, hắn ta vô cùng phẫn nộ oán hận. Hắn ta làm sao cũng không nghĩ tới Tạ Văn Húc ôn nhu thâm tình lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!
Mặc kệ nói thế nào bọn họ tốt xấu gì cũng đã từng có thời gian tốt đẹp bên nhau, còn đính hôn nữa, cho dù tức giận hắn ta, mọi người lén thương lượng giải quyết không được sao? Nhưng Tạ Văn Húc thì ngược lại, không chỉ không cho hắn ta cơ hội giải thích mà còn ra tay ngay lập tức, lại còn tàn nhẫn đến vậy, lúc đó hắn ta đã nghĩ mình sẽ chết.
Đứa con bị mất đi hắn ta cũng không buồn bã, vì hắn ta vốn không muốn giữ đứa bé đó. Điều hắn ta lo sợ hơn là vụ bê bối này sẽ làm tiêu tan sự nghiệp của mình, cuộc sống mà hắn ta mong muốn hoàn toàn sụp đổ.
Sự thật này còn chưa tiếp nhận xong, khi hắn ta tỉnh dậy một lần nữa, hắn ta lại phát hiện mình đã ở một nơi xa lạ, xung quanh là một nhóm người nhìn chằm chằm mình, trông không dễ đối phó.
Hạ quản gia và Tạ Văn Húc quan hệ phi thường tốt, đối phương cơ hồ coi Tạ Văn Húc như con ruột, còn hắn ta thì cho Tạ Văn Húc đội một chiếc nón xanh lớn như vậy, có thể tưởng tượng Hạ quản gia tuyệt đối sẽ không có ý tốt với hắn ta!
Nghiêm Đồng sợ hãi nhìn đám người trước mặt, lần đầu tiên trong lòng hắn ta sinh ra hối hận.
Nhưng sự hối hận của hắn ta không phải vì đã phản bội, mà là nếu biết trước điều này, hắn ta đã không do dự, lẽ ra nên đá Tạ Văn Húc sớm hơn rồi mới vui chơi. Dù sao thì hắn ta cũng đã hợp tác với chi thứ hai của Tạ gia, hiện tại vai trò của Tạ Văn Húc thực sự không còn quan trọng lắm.
Hạ quản gia tuy là quản gia Tạ gia, nhưng lúc còn trẻ lại là thư ký đắc lực bên cạnh cha Tạ Văn Húc, ánh mắt nhìn người tốt hơn Tạ Văn Húc rất nhiều.
Lúc trước ông đã nhìn thấu sự tham lam, phù phiếm trong ánh mắt của Nghiêm Đồng, bây giờ cảm xúc trong mắt Nghiêm Đồng cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của ông.
Hạ quản gia thật sự tức đến phát điên.
Chính tên vô dụng Nghiêm Đồng này làm hại thiếu gia ưu tú kiêu ngạo của ông mất hết thể diện, bây giờ còn vào ngục giam. Mà người này một chút áy náy cũng không có.
Ban đầu ông còn có chút do dự và hối hận khi đưa Nghiêm Đồng lên chiếc du thuyền này, nhưng vào giờ phút này hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn lại có oán hận.
Chính là tiện nhân này hại thiếu gia của ông!
Ánh mắt Hạ quản gia càng oán hận, Nghiêm Đồng cũng càng thêm sợ hãi.
Nhìn tình huống hiện tại xung quanh, cho dù hắn ta có ngây ngô đến đâu cũng cảm nhận được mình có thể đã đến một nơi không tốt.
Lúc này hắn ta thật sự muốn khóc, hoảng loạn bò tới chân của Hạ quản gia, ôm lấy chân ông khóc lóc cầu xin, "Hạ quản gia, xin ông tha cho tôi, tôi không cố ý phản bội Húc ca đâu, tôi bị ép buộc, tất cả đều do Lục Yến cưỡng ép tôi..."
"Thật đấy, Hạ quản gia, xin ông tin tôi, nếu tôi thực sự muốn phản bội Húc ca, sao tôi lại dại dột đến mức dính vào chuyện có con? Tất cả là có người hại tôi, chính Phương Tử Dương đã hại tôi... Hức hức, Hạ quản gia, xin ông đưa tôi về nhà, cầu xin ông."
Nghiêm Đồng vốn không phải người cứng rắn, cầu xin tha thứ vô cùng nhanh, hơn nữa tận hết sức trốn tránh trách nhiệm.
Cho dù hắn ta có ngây ngô thế nào, lúc này cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn ta không muốn chết, cũng không muốn bị giữ lại ở một nơi có vẻ không tốt lành này!
Nhưng hắn ta càng như vậy, Hạ quản gia lại càng hận hắn.
Chính tên khốn này đã hại thiếu gia của ông, chết đến nơi rồi mà còn trốn tránh trách nhiệm, còn dám nhắc tới Phương tiểu thiếu gia, thật sự là ngu xuẩn lại độc ác.
"Cậu còn dám nhắc đến Phương tiểu thiếu gia, trên thế giới này độc nhất chính là cậu! Cho dù Phương tiểu thiếu gia có hại cậu thật, thì cũng là cậu đáng bị vậy, nếu không phải vì cậu tham lam, ích kỷ mà câu dẫn thiếu gia nhà tôi, thì làm sao có chuyện như bây giờ?"
"Thiếu gia nhà tôi đối xử với cậu tốt thế nào, cho cậu tiền, cho cậu nhân mạch, giúp cậu giải quyết mọi rắc rối, vậy mà cậu dám đối xử với thiếu gia nhà tôi như thế này!"
"Nếu cậu đã hại thiếu gia nhà tôi chẳng còn gì cả, nếu không trả giá thì sao công bằng được?"
Hạ quản gia hung hăng một cước đá văng hắn ta ra xa.
Sau đó ông quay sang người đàn ông mặc vest đang đứng xem kịch ở bên cạnh, nói một câu: "Người giao cho các anh, đừng giết chết cậu ta là được", rồi quay người rời đi.
Mắt thấy Hạ quản gia dễ dàng rời đi như vậy, Nghiêm Đồng thật sự hoảng loạn.
Nhưng mặc kệ hắn ta gào thét thế nào, Hạ quản gia cũng không dừng bước quay đầu lại, bóng lưng rất nhanh đã biến mất.
Rơi vào đường cùng hắn ta chỉ có thể hoảng sợ vạn phần nhìn về phía người đàn ông mặc vest trông có vẻ hiền lành nhưng lại tỏa ra khí chất nguy hiểm, sợ hãi cầu xin tha thứ, "Anh... anh ơi, đại ca, xin các anh tha cho tôi. Tôi có giá trị lắm, tôi quen một đại lão nghiên cứu khoa học vô cùng lợi hại, tôi có thể giúp các anh liên lạc."
"Các anh biết bây giờ làm nghiên cứu khoa học kiếm được nhiều tiền lắm phải không? Các anh biết công ty công nghệ Tân Thế Giới chứ? Người tôi quen còn giỏi hơn cả công ty đó, các anh tha cho tôi, chúng ta hợp tác, tôi thực sự có giá trị lắm."
"Đại ca, xin các anh tin tôi, thật sự tin tôi đi mà..."
Nghiêm Đồng nước mũi giàn giụa cầu xin tha thứ, không ngần ngại tiết lộ con bài tẩy của mình cho người xa lạ.
Hắn ta còn có bàn tay vàng, mà tài liệu trong bàn tay vàng thần kỳ như vậy, trước lợi ích lớn không ai là không động lòng.
Hắn ta không muốn ở lại đây, nơi này trông chẳng đúng tí nào!
Nhưng mà lúc trước bởi vì sợ mất dây chuyền nên hắn ta đã gửi nó vào két sắt ngân hàng, giờ không có dây chuyền bên người, hắn ta không thể đưa ra bằng chứng.
Hơn nữa, những người trước mặt cũng không tin lời hắn ta.
Du thuyền Caesar là một nơi chuyên phục vụ cho các phú hào vui chơi, du thuyền này luôn hoạt động trên vùng biển quốc tế, trên thuyền có rất nhiều thứ không thể nhìn thấy ánh sáng.
Người đàn ông mặc vest này là quản lý phụ trách "nhân viên công tác" trên thuyền, những người bị "giao nộp" lên đây như Nghiêm Đồng hắn đã gặp không ít, lời van xin hèn mọn này sớm đã không còn lay động được hắn.
Huống chi Hạ quản gia còn trả không ít tiền để bọn họ "cẩn thận chăm sóc" người này.
"Dẫn cậu ta xuống, dạy dỗ cho tốt..." Người đàn ông mặc vest mỉm cười, không chút do dự gỡ tay Nghiêm Đồng đang bám lên.
Bên kia, Nghiêm Đồng chuẩn bị đối mặt với cuộc sống không mấy tốt đẹp trên du thuyền Caesar.
Bên này, cuộc sống của Lục Yến và chi thứ hai của Tạ gia cũng không dễ chịu.
Lúc Lục Yến tỉnh lại từ trên giường bệnh, nghe trợ lý nhỏ báo cáo tình hình, hắn cảm thấy như muốn ngất đi lần nữa.
"Cậu nói gì? Cậu nói lại lần nữa! Sao chỗ đó của tôi không thể chữa khỏi? Chuyển viện cho tôi, đi mời chuyên gia giỏi nhất từ nước ngoài, vết thương của tôi không nghiêm trọng như vậy!"
Lục Yến không thể chấp nhận sự thật, gào thét đánh đập trên giường.
Trợ lý nhỏ bị bộ dáng dữ tợn của hắn dọa đến run lẩy bẩy, nhưng vẫn kiên trì nói, "Bác, bác sĩ nói rồi, chỗ đó của anh hoàn, hoàn toàn không thể chữa trị được, chỉ, chỉ có thể cắt bỏ hoàn toàn... Còn mặt của anh thì có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng có lẽ vẫn để lại vết sẹo."
"Còn về những hợp đồng quảng cáo trước đây của anh, mấy ngày nay đã xảy ra không ít vấn đề, có thể sẽ có chút kiện tụng pháp lý."
"Những thương hiệu như thời trang AD, trang sức Sofie, ô tô KJias, đoàn phim Quyền Mưu... tất cả đều gọi điện đến nói bởi vì hình tượng của anh bị ảnh hưởng, vi phạm hợp đồng, bọn họ yêu cầu chấm dứt hợp tác và đòi bồi thường vi phạm hợp đồng..."
"Tôi đã liên lạc với Tiếu quản lý nhiều lần, nhưng hắn nói không muốn quản chuyện của anh nữa."
Giọng nói của trợ lý nhỏ run rẩy, có trời mới biết hai ngày nay hắn làm việc đau đầu đến mức nào.
Sau khi người đại diện của Lục Yến tức giận đến mức trực tiếp phủi tay mặc kệ, cậu trợ lý hèn mọn đáng thương này vì tiền thế chấp nhà mà không dám đi, không dám từ bỏ, đành phải gánh vác công việc.
Nhưng trợ lý nhỏ không ngờ tình hình lại tồi tệ hơn mình tưởng tượng.
Vụ bê bối Lục Yến ngoại tình với vị hôn phu của người khác và mang thai chưa lắng xuống, thì lại tiếp tục bùng nổ chuyện các sản phẩm mà Lục Yến đại diện xuất hiện các vấn đề chất lượng, khiến danh tiếng vốn đã bấp bênh của Lục Yến sụp đổ thêm, hình tượng tan vỡ, và còn bị gắn mác đại diện vô lương tâm, lừa dối người tiêu dùng.
Kết quả là các hợp đồng quảng cáo và phim ảnh đang quay hoặc đã ký kết nhưng chưa quay đều gọi đến để chấm dứt hợp đồng và đòi bồi thường.
Cụ thể thì trợ lý nhỏ vẫn chưa tính toán hết, nhưng ước tính số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng ít nhất là vài tỷ! Hơn nữa có lẽ sau này ông chủ sẽ không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Điều quan trọng nhất là bây giờ ông chủ giờ còn bị phế, sau này không còn làm đàn ông được nữa.
Lần này, cái giá phải trả cho thói phong lưu của ông chủ thực sự quá đắt!
Lục Yến không phải không biết tình cảnh hiện tại của mình, nhưng hắn không thể tin được.
Sự nghiệp không còn, khuôn mặt bị hủy, thậm chí ngay cả đàn ông cũng không làm được, đứa nhỏ trong bụng Nghiêm Đồng cũng không còn.
Đến nước này, cho dù hắn có bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cuộc đời này còn có ý nghĩa gì?
Lục Yến nằm trong phòng bệnh, trong lòng không khỏi sinh ra hối hận và tuyệt vọng vô hạn.
...
Còn bên phía chi thứ hai Tạ gia, lúc này cũng đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Sau khi Chu nữ sĩ đi thăm Tạ Văn Húc về, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đặc biệt là câu nói cuối cùng của Tạ Văn Húc khiến người ta vô cùng lo lắng sợ hãi.
Cái gì gọi là "Đúng là tôi không bằng Tạ Tranh, nhưng vậy thì sao? Đối phó với các người là đủ rồi."
Không lẽ thằng nhãi Tạ Văn Húc này thực sự định quay đầu đối phó người một nhà?
Chu nữ sĩ càng nghĩ càng hoảng sợ.
Sau đó không đợi bà ta kịp nghĩ ra điều gì, tin dữ đã ập đến.
"Cái gì, Nghiêm Đồng mất tích?!"
Toàn bộ chi thứ hai Tạ gia khi nghe tin này đều như bị sét đánh.
Sao Nghiêm Đồng lại mất tích? Nếu Nghiêm Đồng mất tích, bọn họ phải làm cái gì bây giờ?
Không có Nghiêm Đồng, bọn họ làm sao hợp tác với vị đại lão nghiên cứu khoa học thần bí kia? Dự án nghiên cứu đã được xác định thì phải tiến hành thế nào?
Hiện tại bọn họ đã xử lý không ít sản nghiệp, tập trung tinh lực thành lập công ty khoa học kỹ thuật.
Nếu như, nếu như Nghiêm Đồng không còn, tất cả các khoản đầu tư của bọn họ chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển sao!
"Chúng tôi đã đến bệnh viện bên kia điều tra, người là do Hạ quản gia mang đi, nhưng sau khi Hạ quản gia nhận người thì không quay lại, rời khỏi bệnh viện rồi lên du thuyền ra biển..."
Người đi điều tra tin tức vẻ mặt u sầu sốt ruột.
Sau khi Chu nữ sĩ nghe xong tin dữ, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.