• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ điều tra của căn cứ rất nhanh.

Chỉ chưa đầy ba tiếng đồng hồ, dưới sự thẩm vấn nghiêm ngặt của tổ điều tra và sự thúc đẩy của một số người, chuyện rò rỉ tài liệu tạm thời đã xác định được đối tượng nghi ngờ—Phương Tử Dương.

Đây là kết quả mà tất cả các thành viên trong đội không ngờ tới.

Khi tổ điều tra gọi Phương Tử Dương đến để đối chất, vẻ mặt mọi người đều sợ ngây người.

"Không thể nào, làm sao có thể là Phương Tử Dương tiết lộ chứ."

"Phương Tử Dương làm sao có thể làm chuyện này, việc đó có lợi ích gì cho cậu ấy? Hơn nữa, những tài liệu này chẳng phải cũng có phần của công ty Tân Thế Giới sao? Cậu ấy rò rỉ tài liệu của chính công ty mình để làm gì?"

"Đúng vậy, Phương Tử Dương không có lý do để làm chuyện này mà, cậu ấy đâu có bị điên..."

Đối diện với những cáo buộc hiện tại, tất cả mọi người đều không tin.

Bởi vì Phương Tử Dương hoàn toàn không có lý do để làm chuyện tiết lộ tài liệu, những tài liệu đó đều là một phần của công ty anh trai cậu đang nghiên cứu, cậu đâu có ăn no rửng mỡ mà làm chuyện hại mình không lợi gì. Phải biết rò rỉ tài liệu trong sở nghiên cứu sẽ trực tiếp bị coi là tội làm tổn hại lợi ích quốc gia!

Tổ điều tra đương nhiên cũng không tin, cho nên lúc này mới gọi Phương Tử Dương đến để đối chất.

"Phương Tử Dương, căn cứ theo lời khai của các thành viên nhóm A, trước đó nhóm A đã nhờ cậu giúp đỡ một số vấn đề, vì vậy cậu là người duy nhất ngoài bọn họ đã tiếp xúc với ổ USB của nhóm A."

"Hơn nữa căn cứ theo hình ảnh từ camera giám sát, ổ USB của nhóm A quả thực chỉ có một mình cậu tiếp xúc, mà vài ngày trước ổ USB của nhóm A đã bị mất trong một khoảng thời gian, tất cả đều có camera làm bằng chứng, cậu có gì để giải thích không?"

Xét đến việc Phương Tử Dương là em trai ruột của Đường Huân, mà cậu cũng có năng lực xuất sắc, mặc dù có bằng chứng cáo buộc, nhưng thái độ của tổ điều tra vẫn rất hòa nhã.

Các thành viên nhóm A nhìn Phương Tử Dương bằng ánh mắt không tin tưởng cậu có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng hiện tại cậu là đối tượng đáng ngờ duy nhất.

Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của mọi người, Phương Tử Dương không chút hoang mang, xem qua video giám sát và ngày tháng liên quan.

Sau đó lắc đầu nói: "Không phải tôi làm. Mặc dù tôi đã tiếp xúc với tài liệu trong ổ USB của nhóm A, nhưng khi tôi sử dụng, tôi đều thao tác trước mặt bọn họ. Trước khi ổ USB bị mất, tôi cũng đã tiếp xúc với nó, nhưng khi tôi đi thăm người thân, trên người tôi đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, không mang theo bất kỳ thứ gì ra khỏi khu vực nội bộ..."

"Hơn nữa, tôi cũng không làm chuyện rò rỉ tài liệu, nếu thật sự muốn làm, tôi đã lấy cắp bí mật của công ty anh trai tôi ở ngoài kia rồi, việc gì phải mạo hiểm đến đây."

Lời nói của cậu rất hợp lý, mặc dù đã tiếp xúc với vật chứng, nhưng khi cậu thao tác đều có người khác chứng kiến, hơn nữa cậu thực sự không có lý do gì để làm chuyện đó.

Nói tới đây, Phương Tử Dương tiếp tục mỉm cười: "Còn một điều tôi chưa từng nói ra, đó là tôi và Tạ Tranh đang hẹn hò, sau khi kết thúc khóa huấn luyện ở căn cứ, chúng tôi sẽ đăng ký kết hôn, lúc đó tôi cũng sẽ sở hữu cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật Tân Thế Giới..."

Cho nên, cậu phải ngu ngốc cỡ nào mới rò rỉ bí mật của chính công ty mình?

Mọi người nghe thấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Các thành viên nhóm A còn trừng to mắt!

Tuy rằng mọi người vẫn luôn biết hai người Kim Ngọc và Phương Tử Dương nói thích Tạ Tranh, mỗi lần gặp mặt là tranh cãi kịch liệt, giống như hai kẻ thù. Nhưng mọi người chỉ nghĩ rằng hai người này tự gây chuyện, chứ không hề nghĩ một trong hai người thực sự có thể theo đuổi được Tạ Tranh.

Dù sao thì Tạ Tranh nổi tiếng là người không gần sắc đẹp, hơn nữa tính cách của Kim Ngọc và Phương Tử Dương đều quá trẻ con, kiêu ngạo, không phù hợp với Tạ Tranh, làm sao có thể nảy sinh tình cảm.

Kết quả là...

Phương Tử Dương thực sự đã theo đuổi được Tạ Tranh? Chỉ bằng cuộc gọi tỏ tình trông có vẻ ngớ ngẩn hôm đó thôi sao? Thật là khó tin!

Nếu đúng là như vậy, thì khả năng Phương Tử Dương rò rỉ tài liệu càng giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa, lời khai của nhóm A hiện tại chưa đủ để buộc tội cậu, cậu nhiều lắm chỉ là đối tượng bị nghi ngờ, nhưng mức độ nghi ngờ này thực sự quá nhỏ.

Nhưng nếu không phải Phương Tử Dương, thì chắc chắn là một trong số bọn họ—thành viên nhóm A.

Nhưng tất cả thành viên nhóm A vừa rồi đã bị thẩm vấn cả nửa ngày, cũng không cách nào rửa sạch hiềm nghi trên người, ai cũng có cơ hội phạm tội, nhưng dù đã hỏi cả nửa ngày, vẫn không ra kết quả.

Hơn nữa mỗi người bọn họ đều cảm thấy mình trong sạch, cho nên hỏi đến cuối cùng, cũng chỉ có thể hoài nghi người ngoài, Phương Tử Dương là đối tượng hiềm nghi duy nhất ngoài bọn họ.

Nhưng nếu không phải Phương Tử Dương, mà họ lại không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục về sự trong sạch của mình, thì kết quả cuối cùng của cuộc điều tra chắc chắn sẽ là tất cả thành viên nhóm A cùng chịu trách nhiệm!

Mọi người đều vô cùng lo lắng.

Lúc này Dương Khải Long lại đứng ra, vẻ mặt sốt sắng nói: "Các vị điều tra viên, thật sự không phải chúng tôi làm đâu, nếu tài liệu bị rò rỉ, tất cả chúng tôi đều sẽ bị liên lụy, chúng tôi sao có thể làm chuyện hại mình như vậy chứ."

"Hơn nữa, cho dù trong chúng tôi có ai đó muốn tiết lộ, thì cũng không phải là lúc này. Những tài liệu đó chưa hoàn chỉnh, dù có lấy cắp cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu muốn lấy cắp tài liệu, chắc chắn phải lấy khi nó hoàn chỉnh chứ..."

Các thành viên khác của nhóm A nghe vậy đều gật đầu lia lịa: "Thật sự không phải tôi, tôi đâu có điên mà làm chuyện này. Hơn nữa, từ khi ổ USB được phát xuống, tôi thậm chí chưa từng chạm vào nó..."

"Cũng không phải tôi, bình thường tôi cũng không động vào ổ USB, hơn nữa mỗi ngày sau khi rời khỏi phòng học, tôi chỉ về phòng ngủ, không bao giờ hành động một mình, căn cứ có camera giám sát có thể chứng minh cho tôi!"

"Tuy rằng USB vẫn luôn do tôi quản lý, mỗi ngày truyền tài liệu cho mọi người, nhưng nó không phải lúc nào cũng ở trên người tôi, trước đó Dương Khải Long, Kim Ngọc, Hứa Đa Đa... cũng đã từng chạm vào USB."

Vì đây là chuyện quan trọng, đến người thật thà ít nói như Tiền Vũ cũng biết cố gắng tự biện hộ cho mình.

Nếu thực sự bị kết tội, dù chỉ là tội quản lý tài liệu sai sót, cũng là một tội danh không nhỏ!

Nhưng nếu không phải thành viên nhóm A, thì là Phương Tử Dương? Dù sao ngoại trừ bọn họ, tất cả những người khác đều đã được loại trừ khả năng tiếp xúc với USB, đều có bằng chứng trong sạch.

Đúng lúc này, có một thành viên nhóm A yếu ớt nói, "Mặc dù trước đó Phương Tử Dương đều thao tác máy tính trước mặt chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng không luôn theo dõi, cậu ấy có kỹ thuật máy tính giỏi như vậy, trước đó chỉ mất vài phút đã phá vỡ tường lửa khó khăn..."

Cho nên hiềm nghi của Phương Tử Dương vẫn rất lớn.

"Nhưng tôi không có động cơ gây án. Những tài liệu đó đều là do anh trai tôi và bạn trai tôi vất vả tham gia nghiên cứu."

Phương Tử Dương không bận tâm khi bị lôi vào, bình tĩnh trả lời lần nữa.

Một người khác cũng không nhịn được mở miệng, "Nhưng chẳng phải cậu và Kim Ngọc có hiềm khích sao?"

Ý ngầm chính là nếu cậu cố tình vu oan để trả thù thì sao? Dù sao hiện tại tài liệu bị nghi ngờ rò rỉ, nhưng thực tế chỉ mới được tải về, chưa chắc đã bị phát tán ra ngoài. Với các biện pháp an ninh của căn cứ và việc giám sát hoạt động của tất cả các thành viên, có lẽ tài liệu chưa bị phát tán ra ngoài, chưa gây thiệt hại thực sự.

Lòng dạ hẹp hòi trả thù người cũng là một động cơ không tồi.

Lúc trước Phương Tử Dương còn có hiềm nghi đẩy Kim Ngọc xuống lầu.

Mà có lời nhắc nhở này, ánh mắt nghi ngờ của các thành viên nhóm A bắt đầu di chuyển giữa Phương Tử Dương và Kim Ngọc.

Sắc mặt Kim Ngọc trở nên khó coi hơn, cô hung hăng trừng mắt nhìn thành viên vừa đưa ra suy đoán, rồi quay sang nói với điều tra viên: "Các vị điều tra viên, tôi tin Phương Tử Dương. Mặc dù trước đây chúng tôi thực sự có chút hiềm khích, nhưng những điều đó đều là chuyện nhỏ, không đến mức phải trả thù như vậy. Hơn nữa, gần đây mối quan hệ của chúng tôi đã cải thiện, không thể nào là Phương Tử Dương làm chuyện này..."

Kim Ngọc cảm thấy rất phẫn nộ.

Cô đã mơ hồ cảm giác được cô và Phương Tử Dương có thể đang bị nhắm đến, rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Phương Tử Dương không đến mức tệ như vậy, nhưng trong mắt mọi người, dường như bọn họ có mối thù không đội trời chung.

Trước đó khi cô đến xin xem lại camera giám sát, mọi người đều bàn tán sau lưng cô liệu cô có làm chuyện ác độc để trả thù Phương Tử Dương không, mà khi có chuyện gì xảy ra, mọi người lại dựa vào đó để nghi ngờ, từ việc đẩy cô xuống cầu thang đến việc rò rỉ tài liệu từ USB để hãm hại cô.

Cho dù EQ của Kim Ngọc có thấp đến đâu, cô cũng có thể phát hiện ra không thích hợp.

Thấy vậy, Dương Khải Long cũng lên tiếng, vẻ mặt vẫn đầy chính nghĩa và phẫn nộ như khi Kim Ngọc ngã xuống cầu thang trước đó: "Kim Ngọc, cô tin tưởng thì có ích gì, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Lần trước cô ngã xuống cầu thang cũng có liên quan đến cậu ta, bây giờ USB của nhóm chúng ta lại bị rò rỉ, sao cứ trùng hợp mà lần nào cũng dính dáng đến cậu ta vậy? Cô đừng nói nữa, hãy để điều tra viên tiếp tục điều tra. Nếu cậu ta thực sự trong sạch, điều tra viên cũng sẽ không oan uổng cậu ta..."

Nghe thấy vậy, những thành viên khác của nhóm A, muốn nhanh chóng làm rõ mối quan hệ, cũng gật đầu khuyên nhủ: "Đúng vậy, Kim Ngọc tiểu thư, cô đừng quá nhân từ, chuyện này rất quan trọng, mọi việc đều phải có bằng chứng, không phải chỉ vài câu nói là có thể giải quyết được."

"Người trong sạch sẽ tự minh oan, kẻ đục nước sẽ tự lộ diện, Kim Ngọc, đây không phải chỉ là chuyện của riêng cô, mà liên quan đến tất cả chúng ta..."

Cho nên đại tiểu thư Kim Ngọc, xin hãy đừng làm rối thêm được không.

Rõ ràng trước đây cô với Phương Tử Dương cãi nhau dữ dội như kẻ thù, vậy mà lần nào Phương Tử Dương gặp rắc rối cô cũng đứng ra nói giúp, chẳng lẽ đại tiểu thư cô thực ra thích Phương Tử Dương? Tình yêu chị em gì gì đó bây giờ cũng rất thịnh hành, khuôn mặt kia của Phương Tử Dương quả thật rất có thể!

Những người khuyên nhủ thầm nghĩ trong lòng.

Kim Ngọc bị khuyên bảo đến tức giận, cô rất bực mình với mấy thành viên trong nhóm.

Những người này có ý gì? Giọng điệu đó rõ ràng đã khẳng định sự việc về USB là do mâu thuẫn giữa cô và Phương Tử Dương gây ra.

Cái gì mà người trong sạch sẽ tự minh oan, kẻ đục nước sẽ tự lộ diện, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để tách mình ra khỏi vụ việc, trong khi những người nói câu đó cũng không có bằng chứng chắc chắn để chứng minh sự trong sạch của bọn họ, lại chính là những kẻ có hiềm nghi lớn nhất!

Tình hình lại một lần nữa rơi vào bế tắc.

Tất cả thành viên nhóm A đều có cơ hội gây án rất lớn, hơn nữa không thể đưa ra bằng chứng chứng minh sự trong sạch. Lời khai mặc dù hợp lý, nhưng cũng không xóa bỏ được hiềm nghi.

Phương Tử Dương cũng vậy, mặc dù từ góc độ lợi ích cậu không có động cơ phạm tội, nhưng nếu liên quan đến mâu thuẫn cá nhân và trả thù, vậy hiềm nghi của cậu cũng rất lớn.

Mọi người mỗi người một ý, sự việc không có tiến triển.

Mà đúng lúc này, Dương Khải Long vô tình nói một câu: "Chúng ta thử nhớ lại xem, mỗi khi tiếp xúc với USB, có điều gì đặc biệt không? Biết đâu có một chi tiết nhỏ nào đó bị bỏ qua, mọi người hãy hồi tưởng kỹ lại..."

Câu nói này ngay lập tức làm ai đó nhớ ra.

Tiền Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Trước đó, khi lấy USB, tôi thấy hình dáng USB của mọi người đều giống nhau, lo lắng khi bận rộn sẽ nhầm lẫn với các nhóm khác, nên tôi đã dùng bút để đánh dấu trên đó. Thành phần của bút đó có chứa bột huỳnh quang bền bỉ, hơn nữa tỉ lệ rất cao, nếu đã chạm vào thì ít nhất ba ngày không rửa sạch được."

"Mà trong nhóm chúng ta, ngoài tôi và Dương Khải Long, trong ba ngày qua không có ai khác chạm vào ổ USB..."

Nói cách khác, ngoài Tiền Vũ và Dương Khải Long, bất kỳ ai có dấu vết bột huỳnh quang trên tay đều là nghi phạm lớn nhất, thậm chí là kẻ thực sự rò rỉ tài liệu!

Dương Khải Long nghe vậy cũng gật đầu, "Cây bút đó là do tôi mang từ khu giải trí vào phòng học."

"Được, vậy chúng ta tiếp tục điều tra từ đây."

Điều tra viên ra hiệu cho giáo sư Dư ở bên cạnh đi đến khu vực phòng học kiểm tra, còn bọn họ thì kiểm tra ở đây.

Mười mấy phút sau, giáo sư Dư bên kia không phát hiện vấn đề gì, nhưng ở bên này lại xuất hiện nghi ngờ.

Khi máy quét quét qua Kim Ngọc, trên tay cô xuất hiện thành phần của bột huỳnh quang!

"Là cô... Kim Ngọc tiểu thư..."

Dương Khải Long là người đầu tiên lộ ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc kêu lên.

Sắc mặt Kim Ngọc trắng bệch, cô lập tức hoảng sợ nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, vội vã lắc đầu giải thích: "Không, không phải tôi, tôi không biết, không phải tôi làm..."

"Nếu không phải cô, vậy tại sao trên tay cô lại có dấu vết của bột huỳnh quang?"

"Kim Ngọc tiểu thư, cô hãy giải thích đi."

"Chẳng lẽ không phải là Phương Tử Dương muốn trả thù Kim Ngọc, mà là Kim Ngọc trả thù Phương Tử Dương? Cô ấy cố ý bày ra vụ này để hãm hại cậu ấy? Dù sao nếu tất cả chúng ta đều được minh oan, thì chỉ còn lại Phương Tử Dương."

"Có thể lắm, trước đây cô ấy nói không trách Phương Tử Dương vụ ngã cầu thang, nhưng ai biết trong lòng cô ấy nghĩ gì. Dù sao cô ấy cũng kiêu căng lại bá đạo nóng nảy như vậy, thù dai cũng chẳng có gì lạ."

"Tôi đã nói rồi mà, mối quan hệ của cô ấy với Phương Tử Dương sao lại tốt lên đột ngột, hóa ra là giả vờ hòa thuận để giăng bẫy hãm hại cậu ấy."

"Cái này có chút đáng sợ!"

Các thành viên nhóm A đều thay đổi sắc mặt.

Có người không nói lời nào nhưng vẻ mặt khiếp sợ, có người thẳng thắn chất vấn, còn có người thầm nghĩ, lén lút đưa ra kết luận.

Tình huống trong nháy mắt đảo ngược.

Lúc này Kim Ngọc hoàn toàn sững sờ.

Mặc dù trong thời gian qua cô đã trải qua đủ loại đánh đập tàn nhẫn, năng lực chịu đựng đã tăng lên nhiều, cô cũng biết mọi người đều bàn tán về mình ở sau lưng, điều đó như một cú đánh vào đầu, cuối cùng khiến cô nhận ra hành vi của mình không đúng, quyết tâm tự kiểm điểm kiềm chế tính cách.

Nhưng tình huống bị đổ oan như thế này, cô chưa bao giờ gặp phải!

Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do.

Kim Ngọc có chứng cứ phạm tội, cũng có động cơ gây án. Hình ảnh của cô trong mắt mọi người là một kẻ điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ương ngạnh ác độc, giống như một phản diện độc ác, nên chẳng ai nghi ngờ cô sẽ thực hiện một âm mưu trả thù.

Chẳng lẽ Kim Ngọc thực sự là kiểu người bị đối thủ đẩy ngã gãy xương, cuối cùng vẫn giúp đối phương, cười trừ bỏ qua tất cả?

Trong khoảng thời gian ngắn, Kim Ngọc thật sự không biết phải nói gì để minh oan cho mình.

"Không phải tôi, thực sự không phải tôi, tôi cũng không biết tại sao trên tay tôi lại có bột huỳnh quang, các vị điều tra viên, giáo sư Dư, xin hãy tin tôi, tôi không hề làm việc này, tôi và Phương Tử Dương chỉ đùa giỡn thôi, mối quan hệ của chúng tôi không tệ như vậy, thật mà..."

Kim Ngọc lo lắng đến mức sắp khóc.

Vu oan hãm hại cộng thêm để lộ bí mật, đây thực sự là muốn đẩy cô đến đường cùng. Nếu tội danh này được khẳng định, cô không chỉ bị đuổi khỏi căn cứ, mà sau này còn khó có thể làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, có thể còn phải vào tù.

Cô ngoài việc nghiên cứu thì không biết làm gì khác, nếu không còn được làm nghiên cứu, cô sẽ sống thế nào? Người trong nhà cũng sẽ vì cô mất mặt mà không ngẩng đầu lên được, ông nội lại càng bị tức chết.

Vẻ mặt mọi người đều phi thường vi diệu.

Thậm chí còn có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngoài mặt khuyên bảo, kì thực nhìn có chút hả hê: "Kim Ngọc tiểu thư, nếu thực sự là cô làm, thì hãy thừa nhận đi. May mắn là chưa gây ra thiệt hại thực sự, nếu cô thành thật, căn cứ sẽ xử lý nhẹ nhàng hơn."

Tuy nhiên, không phải ai cũng như vậy.

Tiền Vũ yếu ớt lên tiếng: "Chúng ta nên điều tra kỹ hơn, thực ra có thành phần bột huỳnh quang cũng chưa thể khẳng định, có thể là vô tình chạm vào..."

Tiền Vũ không tin Kim Ngọc làm chuyện này, trước kia hắn từng làm việc với Kim Ngọc ở những viện nghiên cứu khác, tự nói tương đối hiểu rõ Kim Ngọc, cô không phải loại người xấu xa như vậy.

Nhưng lời nói của Tiền Vũ căn bản không có tác dụng gì, một câu "biết người biết mặt nhưng không biết lòng" đã chặn đứng lời của hắn.

Hình tượng của Kim Ngọc quá xấu, nếu là Phương Tử Dương bị cáo buộc, mọi người còn nghi ngờ, nhưng khi chuyển sang Kim Ngọc, tất cả đều dễ dàng tin tưởng.

Hơn nữa, hiện tại cần phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm, nếu không cả nhóm A sẽ bị liên lụy. Không ai muốn bị đuổi khỏi căn cứ hay phải ngồi tù với lý do như thế này, nên Kim Ngọc, người không được mọi người yêu thích, trở thành đối tượng bị chỉ trích cũng không có gì bất ngờ.

Dương Khải Long đứng giữa đám đông gần như không nói gì, chỉ lên tiếng vào những thời điểm quan trọng, còn lại cố gắng tỏ ra vô hình.

Nhìn thấy Kim Ngọc bị mọi người chất vấn mà không thể thanh minh, trong lòng hắn cuối cùng cũng nở nụ cười hiếm hoi.

Thời gian gần đây, thấy mối quan hệ giữa Kim Ngọc và Phương Tử Dương ngày càng tốt lên, hắn thật sự lo đến mức tóc cũng muốn rụng. Từ ngày chia nhóm, hắn đã nghĩ cách kéo Kim Ngọc xuống ngựa.

Ban đầu là để phòng ngừa Kim Ngọc quá xuất sắc, không ngờ Kim Ngọc lại khiến hắn mất đi tư cách thành viên chính thức. Bây giờ Kim Ngọc bị đuổi, cũng coi như là sự bù đắp cho hắn. Dù sao người phụ nữ ngu ngốc này EQ thấp đến vậy, tham gia thi đấu cũng dễ trở thành điểm yếu của đoàn đội, sớm rời đi coi như là tạo phúc.

Nhưng mà ngay khi hắn cao hứng thì Phương Tử Dương lại lên tiếng, "Kim Ngọc, lấy sợi dây chuyền mà tôi đã tặng cho cô ra đi."

Câu nói này thật kỳ lạ, mọi người đều không hiểu cậu có ý gì.

Kim Ngọc cũng không hiểu, nhưng không cản trở việc phối hợp với cậu, cô vội vàng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra đưa tới, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, "Đây."

Phương Tử Dương nhận lấy sợi dây chuyền, không nói một lời liền tìm một nút ẩn trên dây chuyền, nhấn vào.

Sau đó, mọi người nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một hình ảnh lập thể ba chiều, hình bóng của Kim Ngọc hiện rõ trong đó!

Mọi người kinh ngạc, "Đây là..."

"Đây là công nghệ giám sát mới nhất do công ty công nghệ Tân Thế Giới phát triển, thiết bị giám sát toàn diện ba chiều, chống cháy, chống trộm và chống vu khống."

Phương Tử Dương cười nhạt, "Mọi người cũng biết hoàn cảnh gia đình trước kia của tôi không tốt lắm, tôi và Phương Khiêm Hạo thường xuyên cãi nhau, đánh nhau, anh ta đánh không lại tôi thì đi mách với ông ba tồi của tôi, đổi trắng thay đen vu oan nói xấu tôi, vì bảo đảm an toàn và trong sạch cho bản thân, cho nên tôi thích mang theo bút ghi âm, thiết bị theo dõi và vân vân."

"Anh trai tôi biết thói quen này của tôi, nên đã giúp tôi phát triển thiết bị này. Tôi thấy Kim Ngọc luôn gặp xui xẻo, nên đã tặng cô ấy một sợi."

"Tất nhiên, thiết bị này tôi đã báo cáo lên cấp trên. Người phụ trách chắc cũng biết đúng không?"

Phương Tử Dương nói xong nhìn về phía người phụ trách căn cứ huấn luyện.

Người phụ trách mỉm cười gật đầu.

Cho nên Kim Ngọc có vô tội hay không, chỉ cần xem nội dung của thiết bị giám sát này là biết ngay.

Kim Ngọc có chút dại ra, sau khi nghe hiểu sắc mặt đại biến, sau đó hai tay che ngực thét chói tai, "A a a a a, vậy tôi tắm có bị quay lại không?!"

Mọi người:...

Tuy rằng cái này rất quan trọng, nhưng điểm chú ý có phải hơi không đúng hay không?

"Loại chuyện riêng tư không thích hợp với trẻ em này sẽ tự động làm mờ, cảm ơn."

Phương Tử Dương không nói gì che lỗ tai vì bị tiếng hét chói tai làm đau, tiếp tục nói, "Tất nhiên, cho dù như vậy nhưng tôi nghĩ một số người chắc chắn vẫn sẽ nói có thể tôi đã hành động trong lúc thực hiện các thao tác thường ngày, giống như người nào đó vừa nói tôi có thể động tay động chân trong vài phút ngắn ngủi trước mặt mọi người..."

Nghe vậy, người vừa nói câu đó có chút xấu hổ.

Lời buộc tội này thực sự có chút gượng ép, vừa rồi chính là sốt ruột muốn từ chối tội mà thôi.

Phương Tử Dương cười khẽ, ánh mắt rơi xuống trên người Dương Khải Long, "Còn một điều nữa mà có thể tôi chưa nói với mọi người, các người có thể không biết, tài liệu mà công ty công nghệ Tân Thế Giới cung cấp lần này... đều là di sản của ông ngoại tôi để lại cho tôi và anh trai tôi, kết tinh tâm huyết của mấy đời Lục gia."

Mọi người cả kinh, "Cái gì!"

Sắc mặt Dương Khải Long dần dần tái nhợt.

Phương Tử Dương nhếch môi, "Trong USB mà căn cứ phân phát không chỉ có thiết bị bảo mật, mà những tài liệu này còn có một chức năng theo dõi. Tôi sẽ không nói chi tiết phức tạp, chỉ đơn giản là, mỗi khi các tệp tin này được chuyển hoặc chia sẻ, nó sẽ tự động ghi lại thời gian và địa chỉ IP..."

"Cho nên nói, ai là người đã tự tiện động vào USB, chúng ta chỉ cần kiểm tra thời gian thao tác và địa chỉ IP là biết."

Dứt lời.

Điều tra viên lập tức mỉm cười nói, "Vậy thì phiền Phương tiểu thiếu gia hỗ trợ rồi."

Mà Dương Khải Long thì trực tiếp cả người xụi lơ, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ còn hai chữ: Xong rồi!

________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK