Ban đầu, các thành viên của các đoàn dự thi từ các quốc gia đều cạnh tranh tương đối gay gắt, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Phương Tử Dương, bầu không khí đột nhiên trở nên hài hòa một cách quỷ dị.
Lực sát thương của "bạch liên hoa" không thể coi thường, đặc biệt khi kết hợp với tinh túy của "trà xanh". Phương Tử Dương đã hoàn hảo thể hiện câu nói: "Đừng có chọc tôi, chọc là tôi sẽ khóc cho mà xem!"
Đầu năm nay không sợ cứng, chỉ sợ mềm, bạn còn chưa động thủ, đối phương đã bắt đầu khóc, ở trước mặt mọi người bạn nói xem làm sao bây giờ?
Hiện tại chính là trước mặt nhân dân toàn thế giới, cũng không thể trực tiếp nổi giận chứ.
Phương Tử Dương mặt dày, nhưng bọn họ lại sợ mất mặt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt các thành viên của đoàn dự thi từ các quốc gia khác nhìn về phía Phương Tử Dương, quả thực muốn bao nhiêu phức tạp có bao nhiêu phức tạp: Không nói đến cái gì khác, dám ở trước mặt toàn thế giới mà khóc hu hu không quan tâm đến hình tượng của mình, phần dũng khí này cũng đáng khen ngợi rồi!
Tầm mắt xung quanh nóng rực.
Nhưng mà mọi người trong đoàn dự thi Hoa quốc vẫn bình tĩnh như trước.
Phương Tử Dương lại càng giống như người vừa rồi khóc hu hu không phải là mình, mặt mày cong cong móc ra một viên kẹo bạc hà ném vào trong miệng, nghiêng đầu cười tủm tỉm ăn.
Mà cuộc phỏng vấn vừa rồi tự nhiên cũng thông qua phát sóng trực tiếp truyền tới mạng lưới các quốc gia khác.
Cư dân mạng từ khắp nơi đều có cùng phản ứng: "Ha ha ha!"
"Ha ha, cậu ấy cũng là thành viên của đoàn dự thi Hoa quốc sao? Nhìn cậu ấy trẻ thế, đã trưởng thành chưa? Cậu ấy nói chuyện hài hước quá, chắc là cố tình chứ gì a ha ha, mấy tay phóng viên đó bị choáng váng hết rồi."
"Chắc chắn là cố tình rồi, mấy phóng viên đó chắc thấy cậu ấy trẻ tuổi, định đào hố cho cậu ấy, vì các thành viên khác của đoàn Hoa quốc trả lời quá thận trọng, chẳng có điểm nào gây sốt cả, kết quả là cậu ấy chẳng thèm dính bẫy."
"Chẳng lẽ đây là Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết?"
"Tôi còn thấy có mùi trà xanh nồng nặc nữa ha ha, thật là một hình tượng tốt..."
"Nhưng cậu ấy vừa nói đoạn kia rốt cuộc là có ý gì vậy? Hình như là cổ văn của Hoa quốc, phiên dịch viên cũng không dịch kịp."
"Mặc dù tôi cũng cảm thấy Hoa quốc không thể sánh với những quốc gia có khoa học kỹ thuật tiên tiến như chúng ta, nhưng ý định của mấy phóng viên này rõ ràng quá, thấy hơi xấu hổ, chẳng có chút phong độ quý ông gì cả..."
"Truyền thông trong nước đưa tin chẳng đúng sự thật gì cả, bạn bè bên cạnh tôi không lên mạng đến bây giờ còn tưởng Hoa quốc đều là những người cạo đầu để tóc đuôi sam, ở trong nhà bùn dơ dáy bẩn thỉu. Nhưng mà trên thực tế khi tôi du lịch ở Hoa quốc, khắp nơi của người ta đều là nhà cao tầng có được không."
"Tự kiêu sẽ làm mờ mắt, tôi cảm thấy thông qua cuộc thi này, có lẽ chúng ta sẽ có một cái nhìn trực quan và đúng đắn về các quốc gia trên toàn thế giới, thay vì bị truyền thông che giấu kiểm soát."
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận vẫn tiếp tục hiện lên, nhưng tâm trạng của mọi người khá tốt.
Những người sáng suốt đều có thể nhận ra biểu diễn vừa rồi của Phương Tử Dương rõ ràng là để đối phó với những phóng viên định đào hố cậu, nên chẳng ai cảm thấy có vấn đề gì. Thực tế, nhiều quốc gia cũng thường dùng ngôn ngữ của nước mình khi phỏng vấn, đó là đại biểu cho thân phận và vinh quang.
Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, người lý trí cũng không ít.
***
Nhưng mà những cuộc thảo luận như vậy cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì ngay sau đó, lễ khai mạc đã kết thúc, ban tổ chức bắt đầu phát biểu và thông báo quy tắc thi đấu.
Vòng đầu tiên của cuộc thi khoa học kỹ thuật có tên là "Cuộc chiến công phòng", nội dung khái quát đơn giản chính là an ninh thông tin, nói trắng ra một chút chính là hacker chiến.
Bởi vì nếu không thể đảm bảo an toàn, thành quả nghiên cứu khoa học làm sao dám mang ra công bố?
Việc bảo vệ an toàn cho thành quả nghiên cứu khoa học là ưu tiên hàng đầu của kỹ thuật, điều này cần phải kiểm tra.
Tất nhiên, cái tên hacker này trên thực tế cũng không phải là từ hay ho gì, không thể nói ra công khai, mặc dù thi đấu là về kỹ thuật hacker, nhưng tên của cuộc thi rõ ràng phải thay đổi một chút.
Toàn bộ trận đấu "Cuộc chiến công phòng" được chia làm hai trận.
Trận đầu tiên là solo vs solo và trận thứ hai là team vs team.
Cả hai trận đều sử dụng hình thức hỗn chiến, tổng cộng gần hai trăm đoàn dự thi từ khắp các quốc gia, cuối cùng chỉ có 10 đội dẫn đầu tiến vào vòng trong... Vì vậy, muốn giành chiến thắng, không có thực lực tuyệt đối thì tuyệt đối không thể vượt qua được.
Trong tình huống như vậy, cho dù một số người muốn động tay động chân cũng rất phiền toái.
Tất nhiên, nếu trong quá trình thi đấu, một số người đạt được thỏa thuận, trực tiếp liên hợp để đối phó với ai đó, thì đó là điều không thể tránh khỏi, dù sao bất cứ chuyện gì cũng có thể đảm bảo công bằng tuyệt đối.
"...Trên đây chính là quy tắc của trận đấu đầu tiên trong vòng đầu tiên, bây giờ mời các thành viên chính của đoàn dự thi các quốc gia, mang theo máy tính của các bạn, lần lượt theo số thứ tự vào khu vực thi đấu."
Thông báo của MC vừa dứt.
Thành viên từ các quốc gia nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ôm máy tính của mình tiến vào khu vực tương ứng.
Để đảm bảo tính công bằng và kiểm tra tối đa năng lực của từng người, khu vực hỗn chiến cũng được phân chia theo thực lực từ mạnh đến yếu, bắt đầu từ nhóm mạnh nhất, theo thứ tự giảm dần, các tuyển thủ ở khu vực số 1 đều là trưởng nhóm, tuyển thủ ở khu vực số 2 tự nhiên là người có thực lực đứng thứ hai trong đội, khu vực số 3 là người xếp thứ ba...
Bên phía đoàn dự thi Hoa quốc, Phương Tử Dương được xếp ở vị trí thứ hai, vì vậy cậu được chia vào khu vực hỗn chiến số 2.
Lúc trước mọi người nhìn thấy Phương Tử Dương, thật ra chẳng ai để cậu vào mắt, chỉ coi cậu có bối cảnh nên được đưa vào để đánh bóng tên tuổi, khả năng có lẽ là kém cỏi nhất trong đội.
Dù sao theo quan điểm của người Hoa, Phương Tử Dương trông còn rất trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Còn trong mắt người nước ngoài vốn khó phân biệt khuôn mặt người châu Á, lại thấy đồng trang lứa trưởng thành hơn, mà tuổi của cậu lại càng nhỏ, thiếu niên trẻ tuổi thế này, cho dù có lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại đến đâu? Thiên phú là một điều đáng mừng, nhưng kinh nghiệm đối với một nhân viên kỹ thuật mà nói cũng vô cùng quan trọng.
Nhưng khi nhìn thấy cậu thế nhưng đi vào khu vực số 2, tất cả mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh.
Giờ này khắc này, không ai còn cảm thấy Phương Tử Dương chỉ là kẻ đến đây để chơi bời, bởi vì không có quốc gia nào dám đùa giỡn trong một dịp quan trọng như thế này.
Thiếu niên thoạt nhìn vừa mới trưởng thành lại vào được khu vực số 2? Cậu là người có thực lực mạnh thứ hai trong đội Hoa quốc? Là đoàn dự thi Hoa quốc thiếu nhân tài, hay cậu là yêu nghiệt?
Ngay cả cư dân mạng Hoa Quốc bên này cũng đều là khiếp sợ giống nhau.
"Mặc dù tôi đã chấp nhận chuyện Phương Tử Dương tham gia thi đấu, nhưng cậu ấy thực sự là người có thực lực mạnh thứ hai trong đội sao? Tại sao tôi có cảm giác như đang mơ vậy?"
"Cậu không cô đơn đâu, tôi cũng cảm thấy như đang mơ mơ hồ hồ..."
"Thật ra không có gì là không thể. Mấy người chắc quên mất Phương Tử Dương và Đường Huân là anh em ruột? Năm đó Đường Huân nổi danh cũng chỉ mới mười mấy tuổi, cám ơn."
"Có anh thì tất có em, nghe nói thiên phú di truyền của Lục gia đều đặc biệt tốt, mấy thế hệ đều là nhà nghiên cứu khoa học, nghĩ đến việc Phương Tử Dương là yêu nghiệt giống anh trai mình cũng không có gì lạ."
"Nhưng cũng chưa chắc đâu, rồng sinh chín con, chín con không giống nhau, Lục Yến kia thì... chậc chậc."
"Thôi nào, lầu trên không nhắc thì tôi cũng quên mất, sau khi có ba ba và anh trai xá xíu* của Phương Tử Dương, giờ còn thêm một ông cậu xá xíu nữa, Phương Tử Dương đúng là bị dính với những cực phẩm xá xíu rồi..."
*Xá xíu: thịt heo xiên nướng (ba ba, anh trai, ông cậu = thịt heo đem xiên nướng lên:)))).)
"Lầu trên đừng nhắc đến những người đó, đừng xúc phạm món bánh bao xá xíu yêu thích của tôi, cảm ơn!"
"..."
Mọi người thảo luận dần dần lạc đề.
Nương theo Phương Tử Dương và Đường Huân càng ngày càng ưu tú, đám người Phương Ngạn Đông thỉnh thoảng lại bị kéo ra ngoài quất xác chửi bới, có đôi khi trí nhớ của cư dân mạng vẫn rất tốt, đối với những tin đồn về người nổi tiếng và hào môn luôn là đề tài hấp dẫn. Khi tâm trạng không tốt, mắng chửi người cặn bã, thật sự là vui vẻ vô cùng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt thảo luận.
Người trong sân thi đấu số 2 nhìn thấy Phương Tử Dương đều không giấu được vẻ mặt khiếp sợ, ai cũng có biểu cảm "Em trai, em có đi nhầm chỗ không đấy?"
Abbas là người B quốc, vị trí của hắn ở ngay bên cạnh Phương Tử Dương.
Quan hệ giữa B quốc và Hoa quốc vẫn luôn rất tốt, thậm chí trong hậu trường hai quốc gia còn được gọi là anh em kết nghĩa, cho nên so với các tuyển thủ dự thi của A quốc hay G quốc, thái độ của Abbas đối với Phương Tử Dương khá thân thiện.
Nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô của Phương Tử Dương, Abbas thực sự nhịn không được thiện ý uyển chuyển nhắc nhở, "Em trai, cậu còn nhỏ tuổi như vậy, mà thực lực đã xếp thứ hai trong đội tuyển của các cậu rồi sao?"
Ý ngầm chính là: Em trai, có phải cậu cầm nhầm số thứ tự rồi không? Nhanh kiểm tra lại đi!
Phương Tử Dương cũng không thực sự chỉ là một đứa trẻ như vẻ bề ngoài, tự nhiên nghe ra Abbas uyển chuyển nhắc nhở, vì vậy cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
"Tất nhiên rồi, anh trai tôi chính là Đường Huân, người được tôn vinh là một trong những thiên tài xuất sắc nhất thế giới, anh đã nghe đến tên anh ấy chưa?"
Phương Tử Dương cười híp mắt: "Tôi chẳng kém anh trai tôi chút nào đâu, anh có tự tin tiến vào top 10 không? Nếu lo lắng, tôi có thể giúp anh một tay đấy."
"Anh trai của cậu là Đường Huân?!"
Abbas không để ý đến những lời phía sau của cậu, chỉ coi đó là câu nói đùa, toàn bộ sự chú ý của hắn đổ dồn vào cái tên Đường Huân.
Đều là người lăn lộn trong giới kỹ thuật, ai mà không biết đến cái tên Đường Huân.
Người ngoài chỉ biết Đường Huân rất lợi hại, nhưng bọn họ căn bản không biết thành tựu và đầu óc của Đường Huân đại biểu cho cái gì. Lúc trước khi Đường Huân tốt nghiệp HF, mấy quốc gia dẫn đầu về khoa học kỹ thuật đều đi đào góc tường, thậm chí hiệu trưởng trong học viện HF cũng đích thân ra mặt hỗ trợ khuyên bảo, hứa hẹn vô số lợi ích, điều đó đủ thấy Đường Huân quan trọng như thế nào.
Nhưng cuối cùng, Đường Huân đã từ chối tất cả các lời mời, lựa chọn trở lại Hoa quốc phát triển, khiến vô số viện nghiên cứu nổi tiếng bóp cổ tay thở dài.
Ban đầu mọi người cho rằng sự phát triển của Đường Huân sẽ bị trình độ khoa học kỹ thuật và hoàn cảnh của Hoa quốc hạn chế, nhưng không ai ngờ tới, vài năm sau, Đường Huân lại cùng chính phủ Hoa quốc nghiên cứu ra thẻ căn cước gắn chip, công nghệ vượt thời đại đã khiến toàn bộ giới nghiên cứu khoa học khiếp sợ, các quốc gia khác cảm thấy bị đe dọa.
Abbas không biết nhiều về danh tiếng của Phương Tử Dương ở trong nước, chỉ nghe nói cậu là em trai của Đường Huân, thế cũng đủ để hắn khiếp sợ.
Những tuyển thủ xung quanh nghe thấy cũng lập tức chú ý, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Tử Dương không còn lơ đãng như trước, mà trở nên trịnh trọng hơn.
Những người có thể ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc, rốt cuộc kiểu người EQ âm đáy ngây thơ ngốc nghếch như Kim Ngọc cũng là thiểu số.
Phương Tử Dương có ấn tượng rất tốt về Abbas.
Mặc dù trong thi đấu cậu không cần bạn bè, nhưng cậu không ngại kéo Abbas một tay, bởi vì cậu biết lát nữa chắc chắn sẽ có người liên kết lại để tấn công mình, nếu có Abbas làm trợ thủ, cậu cũng sẽ tương đối thoải mái hơn.
Bỏ qua những ánh mắt xung quanh, Phương Tử Dương mỉm cười ngọt ngào với Abbas, "Anh trai này, tôi tên là Phương Tử Dương, anh tên gì? Là tuyển thủ của nước nào? Hay lát nữa hai chúng ta hợp tác nhé?"
Đề nghị vô cùng đột ngột, dù sao thực lực hai bên không rõ ràng lắm, hơn nữa ngoại hình của cậu trông cũng không đáng tin cậy lắm.
Hơn nữa còn có cuộc cá cược trước đó, các tuyển thủ M quốc chắc chắn sẽ liên minh để quần công cậu trong cuộc thi này, liên thủ với cậu thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Abbas không quan tâm.
Đoàn đội của Abbas lần này đến đây cũng không hy vọng tiến xa, hoàn toàn chỉ mang tinh thần tham gia là chính, bởi vì khoa học kỹ thuật không phải là thứ có thể giành chiến thắng chỉ bằng nỗ lực, muốn đạt được vị trí cao cần có thực lực tuyệt đối.
Trên thực tế, những quốc gia nào có thể vào top 10 lần này, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Vì vậy, ngay cả khi Phương Tử Dương không đủ năng lực, Abbas cũng thấy không sao cả, dù sao đoàn đội của bọn hắn cũng chỉ đến để trải nghiệm.
"Tôi tên Abbas, người B quốc, này người anh em kết nghĩa, cố lên."
Abbas mỉm cười, giơ một nắm đấm về phía Phương Tử Dương, tỏ vẻ đáp ứng cùng hữu nghị.
"Cố lên!" Phương Tử Dương cười híp mắt.
Hai người vừa mới quen biết đã đạt được quan hệ hợp tác sơ bộ.
Tuyển thủ xung quanh thấy thế, không khỏi lắc đầu.
Vừa rồi còn tưởng Phương Tử Dương là em trai Đường Huân, chắc hẳn phải có vài chiêu trò, nhưng đối phương lại hợp tác với Abbas, có vẻ như cậu thực sự chỉ đến để chơi.
Bọn họ cũng biết Abbas, trình độ chỉ ở mức trung bình, hợp tác với hắn hoàn toàn chính là gánh nặng. Phương Tử Dương hợp tác với đối phương, trừ khi năng lực của Phương Tử Dương thực sự xuất sắc, nếu không thì chắc chắn không có cơ hội chiến thắng.
Nghĩ như vậy, các tuyển thủ ở sân số 2 càng thêm tự tin.
Cho dù mình không thể vào vòng trong, nhưng nếu bớt đi một đối thủ cạnh tranh, thứ hạng của mình cũng sẽ đẹp hơn chút, về nước cũng không quá mất mặt phải không?
Những cuộc trao đổi này có vẻ lâu, nhưng thực ra chỉ diễn ra trong thời gian ngắn.
Mười phút sau, tất cả tuyển thủ trong các khu vực đã vào vị trí, người dẫn chương trình tuyên bố trận đấu bắt đầu, "Các bạn có 30 phút để xây dựng tường lửa của mình, sau 30 phút sau sẽ bắt đầu công kích, các vị tuyển thủ, mang theo hy vọng của đồng bào và danh dự của Tổ quốc, hãy cố lên nhé!"
Cùng với lời nói của người dẫn chương trình.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Các tuyển thủ vừa rồi còn thoải mái trò chuyện ngay lập tức tiến vào trạng thái nghiêm túc, cả người như biến thành một cỗ máy, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, tạo thành những bóng mờ liên tiếp.
Khán giả tại hiện trường và người trong phòng phát sóng trực tiếp, mặc dù hầu hết không hiểu nhiều về công nghệ này, nhưng điều đó không ngăn cản mọi người thưởng thức tốc độ gõ phím khiến người ta kinh hãi của các tuyển thủ.
Để cho người xem không cảm thấy buồn tẻ vì không hiểu kỹ thuật, bên cạnh mỗi thí sinh đều có một bình luận viên, để tăng tính thú vị cho trận đấu.
Tất nhiên, vì lý do bảo mật kỹ thuật, những bình luận viên này chỉ được biết tên của tường lửa mà các thí sinh đang xây dựng, sau đó giải thích cho khán giả tường lửa này thần kỳ đến mức nào, những nội dung cốt lõi thì không thể thấy.
Bởi vì có cuộc cá cược trước đó.
Cho nên trận đấu này tuyển thủ M quốc và tuyển thủ Hoa quốc tương đối được chú ý, ống kính phát sóng trực tiếp cũng tập trung nhiều vào bọn họ.
Tuyển thủ M quốc thực sự có lý do để kiêu ngạo, bình luận viên của tất cả khu vực khi biết được tên tường lửa bọn họ muốn xây dựng, đều là vẻ mặt khiếp sợ, sau đó hưng phấn kích động hướng về phía ống kính thất thố tru lên, "Oh, trời ơi, các bạn có biết tên của tường lửa mà tuyển thủ M quốc bên cạnh tôi đang xây dựng là gì không? KIO Ultimate Defense! Hầu hết khán giả trước màn hình có lẽ không nhận thức được điều này, vậy tôi sẽ mô tả nó bằng một câu: tường lửa này giống như tên gọi của nó, Ultimate Defense, là hệ thống bảo vệ hàng đầu thế giới hiện nay..."
"Cho dù chỉ là phiên bản rút gọn do một người tạo ra, nhưng độ khó khi công phá nó cũng rất cao... Hơn nữa nó còn có khả năng chống theo dõi, một khi bị nó bắt kịp, sẽ không thể thoát ra!"
Bình luận viên ào ào nói một đống.
Tóm lại, ý chính là: Đây rất lợi hại! Đây thật sự là siêu cấp lợi hại! Đây tuyệt đối là tồn tại trâu bò nhất!
Nghe bình luận viên kích động tru lên, ngay cả những người không hiểu những kỹ thuật này cũng có thể hiểu đại khái trình độ trâu bò của nó.
Sau khi giới thiệu tuyển thủ M quốc xong, ống kính đương nhiên sẽ chuyển sang bên tuyển thủ Hoa quốc, dù sao hai bên cũng có đánh cuộc, tự nhiên phải đối chiếu quay phim.
Sau đó.
Ừm thì...
Sau đó các bình luận viên vừa mới kích động bỗng nhiên tắt tiếng.
Bởi vì...
Bọn họ không hiểu...
Chưa từng nghe đến tên tường lửa này...
Trong ống kính phát sóng trực tiếp, bình luận viên của từng khu vực đều đột nhiên kẹt cứng.
Khán giả: Bình luận viên năm nay có vẻ không ổn lắm.
_____________