Trong thực tế, khả năng tiếng Anh của cậu ta không đến nỗi tệ, nhưng Tần Việt muốn làm khó người khác, cậu không chắc mình làm được.
Cậu chưa nói xong, Tần Việt đã hiểu ý, vỗ vai: “Tôi cần gì sẽ viết ra, anh hỏi theo là được.”
Chuyên ngành đại học của Tần Việt là quản trị kinh doanh, hè sau cấp ba cậu ta đã bắt đầu phụ giúp cha mẹ vài việc vặt vãnh trong công ty. Sau khi nhậm chức phòng Nghiên cứu thị trường thì bắt đầu học tập tác phong và yêu cầu của họ. Tần Việt luôn tự cho rằng, mình có kinh nghiệm trong ngành, hiểu rõ quản lý một quản lý cần có những gì.
Tự so sánh, gia đình Tưởng Chính Hàn nghèo khó, không có danh tiếng gì, khởi nghiệp vô cùng vất vã lại không có chút nguồn riêng nào. Chống đỡ đến bây giờ cũng đã gây ít nhiều sóng gió. Tần Việt thầm nghĩ như vậy trong lòng, đến lúc nghe Tưởng Chính Hàn giới thiệu, cậu ta cảm thấy có rất nhiều mối nghi ngờ.
Ở đây có không ít người ưu tú trong ngành, lúc dự thính họ đều im lặng. Tưởng Chính Hàn đứng một mình trên sân khấu, nói đề ba mảng phục vụ chính của công ty. Thời gian dành cho anh không nhiều, anh chỉ nói những gì quan trọng nhất, PowerPoint sau lưng anh liên tục thay đổi, cách hành văn liền mạch dứt khoát.
Tạ Bình Xuyên và lão Dương đều ngồi dưới hàng ghế khán giả, bọn họ đều tập trung nhìn lên sân khấu. Lão Dương xuýt xoa trầm trồ: “Giám đốc Tưởng có nhiều tài lẻ thật, đứng trước nhiều người là vậy mà run chút nào.”
Tạ Bình Xuyên lại nói: “Chuyện này không liên quan gì đến mất bình tĩnh trước đám đông, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ sẽ không cảm thấy sợ.”
Lão Dương gãi đầu, nhìn quanh quất: “Ngoại trừ chúng ta ra còn công ty nhỏ nào nữa không?” Anh nói: “Tham gia sự kiện này, ai không chuẩn bị đầy đủ?”
Tạ Bình Xuyên không trả lời, anh ta quay đầu sang một bên, nhìn về chỗ khá gần nơi này, đông đảo người cầm quyền công ty XV đang ngồi nơi đấy. Trước nhất là quản lý cũ của anh, sau đó là tổ trưởng tổ phân tích dữ liệu.
Tổ trưởng dự án nào đấy xem anh như đối thủ một mất một còn.
Anh nhận ra đối thủ một mất một còn đang nhìn mình.
Đôi mắt Tưởng Chính Hàn nhìn xuống khán đài, nhanh chóng nhìn thấy công ty XV, trong đó có rất nhiều người quen, một trong số họ còn gật đầu thăm hỏi.
Tưởng Chính Hàn đáp lại bằng một nụ cười. Anh vừa kết thúc bài giới thiệu, dưới hàng ghế khán giả vang lên tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay to nhất đến từ Tần Việt ngồi khá gần. Còn công ty XV chỉ lác đác lấy lệ.
Một phóng viên đứng gần đó đi hai bước, chạy ba bước, vượt qua đoàn người, đưa ra câu hỏi phỏng vấn đầu tiên.
Cậu ta dùng tiếng Anh, tốc độ nhả chữ rất nhanh, hỏi sơ qua quy mô khách hàng, phần trăm tỉ lệ khách hàng công ty chiếm giữ, ưu thế riêng của bọn họ ở đâu nếu so với hai công ty điện toán đám mây lớn hơn là XV và Lion. Nếu khách hàng có nhu cầu, tại sao không nên tìm đến những công ty ấy mà lại mạo hiểm hợp tác với một công ty chưa có tên tuổi.
Những câu hỏi này bẫy giăng kín kẽ. Những quản lý cấp cao của Lion và XV đều đang ngồi đây, không ai thẳng thừng lên tiếng.
Lúc phóng viên chưa lên tiếng, Tạ Bình Xuyên còn lo công ty chưa có nhiều danh tiếng, không ai đoái hoài, không gây sóng gió. Nghĩ đến đây, Tạ Bình Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Bình Xuyên bình tĩnh là thế. Lão Dương lại lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán.
“Nếu tôi nói sẽ không ảnh hưởng gì cả, cậu tin không?” Tạ Bình Xuyên chuyên chú nhìn lên khác đài, nói rất có lý: “Cậu ấy là CEO của chúng ta, là đại diện của cả công ty.”
Tưởng Chính Hàn chỉ cần hai giây để phản ứng lại, anh lật lại vài trang PowerPoint, giải thích đơn giản những câu hỏi của phóng viên, sau cùng đáp: “Khách hàng chúng tôi đang tăng lên theo từng bước chắc chắn, phiên bản 2.0 sẽ ra mắt vào tháng mười một năm nay, tất cả dữ liệu điện toán đám mây phân tích bao gồm cả cá nhân, công ty và bên thứ ba, chúng tôi đều lưu trữ lại.”
Nói xong anh nở nụ cười, tiếp tục: “Nguyên nhân khách hàng nên lựa chọn chúng tôi, đó là vì chúng tôi luôn tối giản mọi thao tác hết mức có thể.
Anh tránh được danh tiếng hai công ty XV và Lion, xuống bục rồi vẫn không quên quảng cáo: “Chúng tôi thật sự là công ty mới khởi nghiệp, đó là lý do chính đáng nhất, nếu sản phẩm không tốt thì đâu yên ổn được đúng không? Nếu các vị muốn hợp tác, xin liên hệ với tôi.”
Câu trả lời đơn giản nhưng có tính thuyết phục. Phóng viên kia là người mở màn, sau đó ba bốn người đều lên theo. Tưởng Chính Hàn bình tĩnh trả lời, về mặt kĩ thuật anh miêu tả rất dễ hiểu, mọi hướng giải thích đều tập trung vào sản phẩm công ty mình. Không giống một người chỉ biết mỗi lập trình, đúng hơn là một quản lý tiêu dùng sản phẩm cấp cao.
Sau khi Tưởng Chính Hàn đi xuống, vài người trong ngành đứng lên đến bên anh, đề xuất ý kiến hợp tác.
Anh gửi rất nhiều tấm danh thiếp, cũng nhận lại rất nhiều. Một tiếng sau quay về chỗ ngồi, gương mặt cũng không thay đổi gì.
Lão Dương ngồi bên cạnh liên tục vỗ vai anh: “Tưởng tổng, cậu thể hiện còn tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Anh nhích sát vào, không kiềm được thắc mắc của mình: “Phóng viên đặt câu hỏi cho cậu ban nãy dùng tiếng Anh phải không? Sao cậu chỉ trả lời bằng tiếng Trung vậy, tôi thấy không thích hợp lắm.”
Tạ Bình Xuyên ngồi bên cạnh nói: “Ngôn ngữ sinh ra là để trao đổi, bất kể cậu ta nói gì, chỉ cần người nghe hiểu được thì không sai gì cả.” Anh lấy một chai nước khoáng, đưa cho Tưởng Chính Hàn, thể hiện vẻ tán thưởng.
Tưởng Chính Hàn nhận lấy, sau khi uống một ngụm, anh nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Lúc nãy tôi gặp một số khách hàng, chiều nay sẽ bàn chuyện hợp tác với họ, chạy thử chương trình tối nay tôi sợ không về công ty kịp.”
Tạ Bình Xuyên nói: “Cậu đến gặp công ty nào đấy?” Anh nhìn về phía trung tâm khán đài, giọng nói nhỏ hơn: “Nói vậy chắc chưa đủ, đừng nói một, tôi nghĩ hôm nay phải nhiều lắm, có khi vắt chân lên cổ cũng chạy không kịp.”
Nghe bình luận xong, Tưởng Chính Hàn lấy danh thiếp cho Tạ Bình Xuyên coi. Tạ Bình Xuyên cẩn thận nghiền ngẫm danh thiếp trong tay, nhận ra có hai trong đó là khách hàng của XV. Tuy nhiên nội bộ giữa họ và XV mâu thuẫn nên quan hệ hợp tác đình trệ.
Tạ Bình Xuyên lấy tấm danh thiếp, giống như một người đã nằm vùng, không giấu thứ gì: “Công ty này trước khi ra thị trường có hợp tác với XV nhưng quay vòng vốn không được, toàn bộ phận đều ngưng làm việc, không thể tiếp tục hợp đồng.”
Lại thêm một tấm danh thiếp khác: “Còn công ty này tại sao hợp tác gián đoạn thì tôi không rõ nguyên nhân, nhưng lúc về nước đã gặp qua CEO rồi.”
Tưởng Chính Hàn nhân lúc nói: “Nếu anh cùng đi đến buổi đàm phán chiều nay thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”
Tạ Bình Xuyên vui vẻ đồng ý, sau lại thẳng thắn nói: “Nếu cậu thật sự cộng tác với bọn họ, công ty XV sẽ biết. Thực lực công ty chưa đủ mạnh, nếu bị họ chèn ép…”
Anh xếp những tấm danh thiếp lại, nghe Tưởng Chính Hàn đáp: “Đi từng bước tính từng bước, trước mặt bản 2.0 này chúng ta cần nhiều khách.”
Trong hội trường vẫn còn người đang giới thiệu, hiện tại trên sân khấu là ai? Chính xác là quản lý sản phẩm của công ty Lion. Ngay từ ban đầu anh ta không chuẩn bị gì tốt lắm, thậm chí còn chiếu vài tấm hình của những cô gái xinh đẹp lên. Nói gì mà nếu gia nhập công ty Lion sẽ nhận thấy nơi này không hiếm phụ nữ xinh đẹp, sau đó giải thích đến kĩ thuật hiện tại, kĩ thuật viên cần gì mới có thể nhận được lương thưởng thêm.
PowerPoint của anh ta có phông nền màu xanh, hình ảnh ẩu tả cho có, không phải không có thời gian, chẳng qua người ta không để ý đến lần hội họp này.
Lão Dương than mãi không thôi: “Đáng sợ thật, người công ty Lion sao?”
Tạ Bình Xuyên cười nói: “Bọn họ có rất nhiều nhân tài. Nhưng Lion là công ty lớn, khác với chúng ta, cho dù không thể hiện tốt trong lần này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến địa vị.”
Lão Dương không biết phải trả lời thế nào, chỉ gật gù: “Được rồi, tôi dốt đặc cán mai mảng quản lý thị trường, chiều nay các cậu cứ đi đàm phán đi, tôi quay về công ty hoàn thành nốt thử nghiệm.”
Tưởng Chính Hàn ngồi bên cạnh lại cười khổ nghĩ rằng, chiều nay anh sẽ lắm công nhiều việc lắm đây, buổi tối còn phải chạy lên công ty, chắc không về nhà được. Vậy nên anh đứng dậy, ra khỏi hậu trưởng bằng cửa bên hông, đến một nơi cách biệt với hội trường ồn ào trên hành lang. Nơi này tĩnh lặng, không có bóng dáng ai, chỉ có đèn trần sáng màu.
Anh lấy điện thoại của mình ra, gọi cho Hạ Lâm Hi.
Đáng tiếc, đầu dây bên kia đã tắt, anh chỉ nghe được câu: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Tưởng Chính Hàn nghe theo thật, đứng ở đây một lúc, gọi đến năm sáu cuộc nhưng Hạ Lâm Hi vẫn tắt máy.
Cho dù ngày nào cũng bận nhưng anh cũng nhận ra, số lần Hạ Lâm Hi tắt máy đã nhiều hơn lúc trước. Anh cảm giác cô đang giấu diếm điều gì nhưng nếu cô không muốn nói, anh cũng không muốn gặng hỏi.
Thời gian trôi qua từng giây, người trên hành lang không còn một nữa. Lúc anh định quay lại ghế ngồi thì thấy tổ trưởng của mình lúc còn ở XV – tổ trưởng tổ phân tích dữ liệu.
Lần đầu tiên Tưởng Chính Hàn gặp ông ta là chuyện của tháng mười năm trước. Lúc đó anh mới làm việc, có rất nhiều chỗ chưa thạo, ngoại trừ Tạ Bình Xuyên ra, tổ trưởng cũng giúp đỡ anh rất nhiều. Cho đến tận lúc chuyện kia xảy ra, anh mới hiểu đâu là sự thật.
Tổ trưởng chủ động chào hỏi: “Tiểu Tưởng, cậu ra ngoài gọi điện thoại sao?” Ông huơ huơ điện thoại, gương mặt vẫn nguyên đó, vẫn sự nghiêm nghị đó: “Tôi cũng thế.”
Tưởng Chính Hàn khác với sự nghiêm túc của ông, chỉ nợ một nụ cười hiền hòa: “Đúng lúc tôi định đi, không làm phiền ngài gọi điện đâu.” Nói xong anh nâng bước lại nghe giọng tổ trưởng phía sau: “Lúc cậu mới đến tổ tôi, tôi rất coi trọng cậu, tôi dốc lòng bồi dưỡng cậu, chắc cậu cũng biết.”
Tưởng Chính Hàn không hiểu dụng ý của ông ta, chỉ quay lưng lại nói: “Đúng là tôi phải cảm ơn ngài, tôi học được rất nhiều.”
Tổ trưởng biết lựa lúc bảo: “Cậu quá kề cận Tạ Bình Xuyên, tôi đã ngầm nhắc nhở nhưng cậu vẫn không hiểu.” Ông thả tay xuống, thở dài đầy tiếc nuối, giống như đang chỉ dạy một hậu bối còn mê mang: “Tạ Bình Xuyên suy nghĩ sâu xa hơn cậu nhiều lắm, bây giờ cậu hợp tác với cậu ta…”
Ông ta không nói nữa, chỉ ngừng lạnh một chút, thẳng thắng: “Dù cậu nghĩ thế nào, tôi cũng mong, cậu có thể trưởng thành.”
Chỉ trong nháy mắt, ông ấy như trở lại là một người lãnh đạo hòa ánh, dặn dò một thanh niên xuất chúng: “Không quấy rầy nữa, cậu vội thì đi đi.”
Tưởng Chính Hàn chưa nói gì thêm, ông ấy đã về lại chỗ ngồi.
Hội họp sắp kết thúc, Tạ Bình Xuyên ngồi bên anh đang dọn dẹp đồ đạc, Tưởng Chính Hàn đứng bên trái, cúi xuống lấy một tấm danh thiếp, chủ động nói đến: “Tôi gọi điện thoại ở hành lang thì gặp tổ trưởng bên XV.”
Tạ Bình Xuyên cười hỏi: “Ông ấy nói gì với cậu?”
Tưởng Chính Hàn đáp: “Những lời vô nghĩa mà thôi.” Sau lại bảo: “Mai là thứ sáu, tôi đến công ty trễ chút nhé.”
Trước giờ Tưởng Chính Hàn thường đến rất sớm, dường như không có ngày muộn làm nào. Tạ Bình Xuyên quan tâm hỏi han: “Cậu có chuyện gì à?”
Chuyện rất quan trọng. Tưởng Chính Hàn cười khổ thầm nghĩ.