Nhưng ngờ đâu Tạ Bình Xuyên lại nói: “Trong tổ chúng tôi có một tiến sĩ, anh ta học Toán chính quy, sau làm nghiên cứu sinh khoa Công Nghệ Thông Tin, bây giờ đang phụ trách khai thác dữ liệu.”
Giới thiệu về vị tiến sĩ kia xong, Tạ Bình Xuyên đổi đề tài: “Cô cũng có thể phát triển theo hướng này.”
Hạ Lâm Hi gật đầu, không nói thêm điều chi.
Có lẽ vì đêm qua trời mưa nên bầu trời có hơi u ám hơn mọi khi. Những đám mây xám xịt cuồn cuộn, che khuất ánh nắng mờ mịt. Dưới cột đèn giao thông xanh đỏ cuối phố, Hạ Lâm Hi tạm biệt Tưởng Chính Hàn, cô muốn nhìn bóng lưng anh đi trước, nhưng lần này không hiểu tại sao, lòng có thứ gì đó thật lạ.
Đáng lẽ cô phải đến công ty Lion nhưng lại đột ngột dừng bước, quay lại chạy đến bên Tưởng Chính Hàn.
Nhân vật quần chúng không chỉ có người qua đường mà còn cả Tạ Bình Xuyên. Hạ Lâm Hi nhón chân, hôn lên mặt Tưởng Chính Hàn.
Đám đông xôn xao rộn ràng, có những đứa nhóc nhìn họ với ánh mắt hâm mộ.
Gương mặt Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cô không đợi Tưởng Chính Hàn đáp lại đã quay về con đường đến công ty. Thế nhưng mới nhấc chân lên đã bị Tưởng Chính Hàn kéo tay lại. Anh nói với cô vài lời, cuối cùng hôn khẽ lên trán rồi mới thật sự để cô đi.
Giữa xa lộ vẫn ồn ào như cũ, xung quanh là tiếng còi xe huyên náo, Tạ Bình Xuyên nhìn về phía trước không chớp mắt. Một người độc thân như anh không có lòng dạ nào để ý đến những chuyện không liên quan đến mình.
Tưởng Chính Hàn mở lời trước: “Sáng ngày hôm qua, tổ thử nghiệm có gửi lại sản phẩm kia, xem ra vẫn cần cải tiến thêm.”
Đèn đỏ trước mặt nhảy sang màu xanh, Tạ Bình Xuyên mang theo cặp đựng tài liệu, bước song song với Tưởng Chính Hàn: “Sản phẩm sắp được đưa ra thị trường đều được sử dụng công nghệ tiên tiến nhất, vấn đề cậu nói đến chắc là ở bộ phận bảo trì đúng không?”
Tưởng Chính Hàn đợi anh nói xong rồi mới bổ sung: “Có một vài ý tưởng chưa kịp thêm vào.”
Anh ngưng lại một chút, giải thích ngắn gọn mà rõ ràng: “Vấn đề ở phần làm sạch dữ liệu thôi, có thể thay thử mô hình mới.”
Tạ Bình Xuyên rất hứng thú với ý tưởng của anh, nhưng từ đây đến lúc sản phẩm được ra mắt quả thật là lửa sém lông mày, nên Tạ Bình Xuyên vỗ vai anh: “Hôm nay đến văn phòng rồi, cậu tổng hợp ý tưởng gửi mail qua cho tôi, không cần tường thuật chi tiết, khái quát rõ ràng là được.”
Tưởng Chính Hàn đồng ý, còn nghe Tạ Bình Xuyên hỏi: “Nếu thật sự có khả năng thì giữ lại lần sau sử dụng.”
Từng con phố trôi lại về phía sau, cả hai người họ vừa đi vừa trò chuyện đến tận cửa công ty. Có lẽ là vì tính tình ăn ý, nên cũng cởi mở hơn rất nhiều. Chưa vào trong, Tưởng Chính Hàn đã nói rõ ý định của mình.
Tạ Bình Xuyên im lặng trong chốc lát, như là tự ngẫm với bản thân.
Nhưng hơn cả sự cải tiến mà Tưởng Chính Hàn nhắc đến, bầu không khí văn phòng hôm nay còn đáng chú ý hơn cả. Sau khi Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên vào cửa, cả phòng không còn một ai dám nói chuyện, chỉ có tổ trưởng rót một tách trà, ngồi ở vị trí chủ tọa bàn họp.
Sắc trời càng thêm u ám, ánh đèn trong này sáng lạ lùng.
Ánh sáng phản chiếu lên gương thủy tinh, hiện rõ mười mấy người trong ấy. Ngoại trừ Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên, ai cũng ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Tạ Bình Xuyên hơi nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì mà im lặng vậy?”
Không một ai đáp lời.
Ngoài trời mưa nhỏ bay bay, những hạt mưa bụi kia đáp lên cửa sổ khiến khung cảnh trở nên mơ hồ.
Cả tổ như một bức màn yên lặng, thạm chí đến tiếng gõ bàn phím cũng không có. Tổ trưởng đặt tách trà của mình xuống, đến trước cửa sổ gần nhất. Tóc mai của ông đều đã bạc trắng, ngay cả lời nói đều mang theo tiếng thở dài: “Hai người tự xem hòm thư đi.”
“Bắt đầu từ tối hôm qua, trên diễn đàn công ty, ai ai cũng nói về các cậu.” Tổ trưởng quay nửa người lại, gương mặt không biểu cảm. “Quản lý Tào gửi tin nhắn cho tôi, yêu cầu tám giờ phải làm việc với các cậu.”
Quản lý Tào gửi tin nhắn cho tôi, yêu cầu tám giờ phải làm việc với các cậu.
Nghe thấy câu này Tưởng Chính Hàn đã nghĩ chắc là vì những tin đồn vô căn cứ đâu đó rồi.
Anh ngồi vào chỗ của mình, để ý ánh mắt của Trịnh Tầm. Bắt đầu từ ngày đầu tiên đến đây, Trịnh Tầm đã luôn ngồi đối diện anh. Nhưng qua bao nhiêu tháng thực tập, chưa thấy ngày nào, Trịnh Tầm cười sáng lạn đến vậy.
Phỏng theo cách hành xử của Tưởng Chinh Hàn trước giờ, anh nhất định sẽ đáp lại bằng một nụ cười hoặc không nói lời nào, nhưng hôm nay anh lại rất khác, anh nói: “Nhìn anh có vẻ vui?”
“Ai, Tiểu Tưởng, cậu đừng nói vậy!” Trịnh Tầm lập tức đứng lên, giống như đã bắt được một cơ hội để nói: “Chuyện cậu lỡ lầm, dù sao cũng là đồng nghiệp, cậu biết tôi bất ngờ đến nhường nào không?”
Trịnh Tầm nhìn Tưởng Chính Hàn chằm chằm, rõ ràng là cái vẻ chưa xong chuyện nhưng lại giả vờ muốn nói nhưng thôi.
Tưởng Chính Hàn nhìn bốn phía xung quanh, thấy Tạ Bình Xuyên vẫn rất bình tĩnh trong khi các đồng nghiệp khác đã bắt đầu xì xào. Mà ở một khung cửa sổ sát đất kia, cho dù gương mặt có bình tĩnh thế nào nhưng đôi chân mày nheo chặt vẫn hiện rõ sự nghi ngờ của tổ trưởng.
Nhìn xuyên qua lớp gương, người ta có thể thấy hai chữ “XV” thật lớn, đúng là tên gọi tắt của công ty họ.
Công ty “XV” là một công ty chuyên lập trình, từ nhiều năm trước đến nay vẫn dẫn đầu chuyên ngành, đãi ngộ của họ tốt, môi trường làm việc lại thoải mái, là thánh địa mà những người trẻ luôn mơ đến.
Tưởng Chính Hàn thực tập ở XV vài tháng, không màng đến cục diện trước đây. Năm nay anh mới tròn hai mươi, nhưng vẫn rất mực bình tĩnh, rất nhẫn nhịn trả lời: “Xin hỏi, rốt cuộc tôi làm gì sai?”
Cuộc sống hoàn toàn khác trường học, một khi bọc mủ đã bị khơi sẽ ứa đầy tràn ra.
Những đồng nghiệp khác đã bắt đầu làm việc, bỗng dưng Trịnh Tầm đập bàn: “Cậu làm lộ sản phẩm mới thông qua lên Github!”
Giọng anh ta rất lớn, đinh tai nhức óc.
“Cậu và phó tổ trưởng Tạ đăng lên diễn đàn trực tuyết, mô hình đã bị đối thủ cạnh tranh cướp đi.” Trịnh Tầm kích động, đến tay chân cũng múa may loạn xạ: “Mười mấy người bọn tôi, mấy tháng cố gắng, con mẹ nó đều uổng phí cả rồi!”
Nói xong, anh ta còn hung dữ lên án: “Tôi thấy rõ mặt cậu rồi, đúng là thứ lập trình viên rác rưởi!”
Tưởng Chính Hàn không phản bác lại.
Trong cuộc sống có những việc rồi sẽ phát sinh mà không có dấu hiệu, nó như cố tình che mắt con người. Nhưng sự cố thật sự đã xảy ra, từ một nơi nào đó lẳng lặng thành hình, trồi lên từ vùng sâu của mặt đất, gây nên một cơn địa chấn đáng sợ.
“Cậu đi làm chùng với Tạ Bình Xuyên, không phải sống cùng một nơi sao?”Trịnh Tầm tìm một bia ngắm, lúc này khai hỏa toàn lực. “Công ty thưởng cho các cậu như vậy khác gì nuôi sói cắn mình?”
Tổ Trưởng gõ mạnh lên cửa sổ, dứt khoát ngắt lời: “Đủ rồi Tiểu Trịnh, một vừa hai phải!”
Giọng của ông hòa cùng tiếng mưa rơi, vang vọng khắp cả phòng.
Sắc trời ảm đảm, tiếng mưa tí tách rơi, tổ trưởng cúi đầu lần nữa, giống như đang ngắm cảnh: “Kết quả điều tra cuối cùng vẫn chưa có, ngày công bố sản phẩm chỉ có thể dời lại sau. Hôm nay quản lý Tào sẽ nói chuyện với các cậu, tôi chỉ báo trước thôi.”
Tưởng Chính Hàn cười hỏi: “Báo trước chuyện gì?”
Anh mang một chiếc áo khoác màu xám, cả người đứng thẳng tắp, giống như thân cây xỉn màu.
Một đương sự khác, Tạ Bình Xuyên bình tĩnh ngồi xuống, đọc kĩ từng dòng trên diễn đàn, mà Tưởng Chính Hàn đã cất bước, đến bên cạnh tổ trưởng.
Tưởng Chính Hàn nói: “Nếu muốn tiết lộ sẽ không dùng phương pháp hạn chế như Github, trước khi ra mắt cũng sẽ không đưa ra mười mấy phương án cải tiến.”
Nhưng tổ trưởng vẫn không tin, ông ta chỉ đáp lại một câu: “Những lời này, cậu giữ lại nói với quản lý Tào.”
Vẻ mặt Tưởng Chính Hàn khẽ giao động, đôi mắt anh nhìn tổ trưởng giống như đang tìm kiếm một thứ gì.
Đến tám giờ tiếng cuông vang lên, Tạ Bình Xuyên và anh đến khu vực hành chính, chuẩn bị nói chuyện với quản lý. Một viên đá làm giao động cả tầng nước, sự kiện lộ dự án trên mạng giống như đang lên men, trong một buổi sáng cùng ngày, người người, nhà nhà đều biết.
Từ Trí Lễ cũng là một trong số đó.
Cha cậu ta làm quản lý cấp cao bên hành chính, cũng là một đối tượng bị hại. Bởi lẽ Tưởng Chính Hàn là do ông ta tiến cử, nhưng theo tình hình hiện tại, anh và Tạ Bình Xuyên lành ít dữ nhiều.
Một căn phòng to như vậy, cha Từ Trí Lễ rót cho con mình một tách trà, ông mang một bộ âu phục, từng thao tác đều khí khái có thừa, giọng nói cũng đều đều: “Con nói ba nghe, Tưởng Chính Hàn rốt cuộc là người thế nào? Toàn bộ thời gian hôm nay của ba đều dồn cả lên cậu ta.”
Tách trà còn nóng, hơi nước bốc lên.
Từ Trí Lễ cúi đầu nhấp một ngụm, im lặng hiếm thấy.
“Lễ Trung thu lần trước, trong ban nhân sự có mấy người khai gian tiền bánh trung thu.” Cha cậu gõ bàn nói. “Chỉ vì chuyện cỏn con này nhưng bọn họ đều bị đuổi việc cả rồi.”
Bọn họ đều bị đuổi việc cả rồi.
Một câu này thôi cũng khiến Từ Trí Lễ kích động.
Cậu ta liên tưởng đến nếu như Tưởng Chính Hàn bị khai trừ sẽ không có cơ hội công tác chính thức. Bởi vì tiết lộ thông tin mật của công ty, danh dự bên ngoài cũng sẽ bị phát hủy, không thể tham gia vào công ty Lion, dù muốn hay không cũng chỉ có thể đi theo cậu ta gầy dựng sự nghiệp.
Cậu tiếp xúc với Tưởng Chính Hàn lâu như vậy, vô cùng yên tâm về anh. Cậu tin tưởng mắt nhìn của Hạ Lâm Hi, cũng tin tưởng nhân phẩm của Tưởng Chính Hàn.
Nhưng lời nói ra lại rất khác: “Ba, Tưởng Chính Hàn là người…”
“Có chuyện gì không thể nói được với ba sao?”
“Ai, con không nghĩ ra từ để nói.”
Từ Trí Lễ xoa mũi, ấp úng: “Con cảm thấy người này rất có bản lĩnh, nhưng tầm nhìn hạn hẹp, chỉ ham cái lợi trước mắt.”
Cậu toàn tâm toàn ý suy nghĩ những từ trái nghĩa với hình dung người bạn mà cậu coi trọng: “Tưởng Chính Hàn là kẻ tự phụ, cậu ta khiêm tốn trước mặt lãnh đạo cũng chỉ diễn trò để lừa chúng ta mà thôi. Đúng là kẻ mặt dày.”
Nói xong câu đó, không phải cậu không thẹn với lòng nhưng nghĩ đến chuyện muốn làm, một hai câu nói dối cũng có tính là gì đâu?
Gương mặt ông Từ sa sầm, ngón tay vờn trong khói bụi: “Sao con không nói sớm? Còn để ba đề cử người như vậy, giờ mặt mũi nào nói chuyện với lão Trương đây?”
Từ Trí Lễ chống chế: “Ba à, con không quen cậu ta, cậu ta nhờ con giúp nên mới đồng ý thôi.”
Cha cậu đặt tách trà xuống, đứng dậy, tất nhiên là muốn triệu tập cuộc họp.
Trước khi ra khỏi cửa, Từ Trí Lễ còn hạ một đao: “Ba, bạn gái của Tưởng Chính Hàn là bạn cùng lớp với con, cô ấy thực tập ở công ty Lion, đó không phải là đối thủ một mất một còn với chúng ta sao?”
“Còn chuyện này nữa?” Bước chân ông Từ chậm lại, nói: “Được rồi, trưa nay ba không ăn cơm, con đi trước đi.”
Chuyện cha Từ Trí Lễ không ăn trưa, tất nhiên không đến lượt Tưởng Chính Hàn quản.
Anh ngồi trong văn phòng, đối mặt với vị quản lý, đối phương vịn chặt thanh bên của chiếc ghế, đôi mắt láo liếng quan sát, dài dòng hỏi một vấn đề: “Không phải tôi không tin cậu, nhưng nhìn nhật ký truy cập của tổ, cậu có tin cậu không?”
Ánh mắt Tưởng Chính Hàn trở nên lạnh lẽo, anh trả lời một câu: “Điều kiện đầu tiên để tin tưởng nhật ký truy cập của tổ đó là phải tin tưởng tổ trưởng.”
Chuyện văn phòng cứ luôn luẩn quẩn như vậy, người ta không coi trọng bên quản lý sản phẩm, ngược lại họ cũng không vừa mắt quản trị nhân sự đấy thôi. Giống như người trước không thấu kĩ thuật, kẻ sau không hiểu nhân tình.
Vị Quản trị nhân sự trước mắt đây cũng là một bậc quản lý thích nói nhân tình. Nhưng đích ngắm của ông ta không phải Tưởng Chính Hàn mà là vị tổ trưởng nào kia: “Tổ trưởng của các cậu ở công ty này mười năm rồi, kinh nghiệm hạng mục cũng lớn ngang số tuổi hơn các cậu đấy!”
Tưởng Chính Hàn thờ ơ, còn cười nhẹ: “Nhưng trong tổ chúng tôi, kĩ thuật của phó tổ trưởng vẫn cao hơn tổ trưởng nhiều.”
Anh hiểu được quanh co lòng vòng vô ích, chi bằng cứ thẳng thắn ra.
Nhưng sự tình tiến triển cũng không thuật lợi, chủ quản ngồi đối diện anh lại là người không nhìn thấu vấn đề: “Sau đó thì sao? Cậu có biết gì về Tạ Bình Xuyên không?”
Tưởng Chính Hàn không nói gì nữa.
Cuối cùng anh cũng hiểu cái gì gọi là rối rắm nơi công sở. Những viên chức ở đây mười năm hoàn toàn khác với kẻ mới đến như anh. Nếu anh dốc lòng học kĩ thuật, không để ý đến thế giới phân tranh, nhưng vậy phiền toái sẽ không gõ cửa sao?
Chưa chắc đã vậy.
Anh và Tạ Bình Xuyên làm việc cùng nhau, giống như một tập thể sai lầm.
Quản lý hướng dẫn từng bước: “Tạ Bình Xuyên thường đến đâu? Cậu không cần ngại, cứ nói cho tôi biết.”
Ông ta đứng dậy trước ghế chủ tọa, chắp tay sau lưng nhìn Tưởng Chính Hàn: “Cậu còn trẻ, kĩ thuật lại tốt, tôi không tin cậu chủ động phạm sai lầm.”
Nơi nào có người, nơi ấy có giang hồ. Nơi nào có lợi ích, nơi ấy có phân tranh. Nơi nào có tập thể, nơi ấy có bè phái. Tưởng Chính Hàn chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày anh bị cuốn vào trong đây mà không rõ nguyên nhân.
Quản lý nói đúng một câu, anh hãy còn trẻ.
Có lẽ bởi vì quá trẻ cho nên anh mới thật sự tin rằng, làm người đừng trái với lương tâm: “Thật xin lỗi, tôi không biết gì cả.”
Quản lý nhún vai: “Vậy tôi cũng đành bất lực rồi.”
Nếu nói sáng nay tình hình chỉ biến xấu bên trong nội bộ thì đến buổi chiều, mọi chuyện giống như có kẻ được nước đẩy thuyền.
Không biết là ai post lên bài thảo luận với chủ đề: “Công ty XV giải quyết vấn đề tiết lộ số liệu ra sao?” Ở phía dưới một loạt bình luận, đỉnh điểm là chín ngàn, tất cả đều ầm ĩ về một thực tập sinh.
Ở đây miêu tả thực tập sinh này như một ác ma.
Cậu ta chiếm công đồng nghiệp, đánh cắp tư liệu trong công ty, sao chép dữ kiện của tiền bối, tán tỉnh những nữ nhân viên xinh đẹp, bao nhiêu điều thể hiện mặt ti tiện của một còn người đều bị mang lên.
Mà ở dưới khu bình luận, có kẻ còn công bố danh tính và số điện thoại của Tưởng Chính Hàn. Có rất nhiều kẻ trên diễn đàn thấy công ty gặp chuyện không may cũng thích góp vui, vậy nên cùng một lúc, hàng ngàn tin nhắn và điện thoại cùng nhau oanh tác.
Tưởng Chính Hàn đọc những thứ dó, tất cả đều là lời phỉ báng, có những câu từ rất nặng nề, rất thô tục. Nào là cầu cho cả nhà anh chết đi, có người ác ý chúc anh mau bệnh nặng, đến cả phần mộ cũng bị san bằng.
Trong đó có một tin nhắn gửi kèm file ảnh thi thể chặt thành từng khúc, người gửi khắc khẩu: “Ba mẹ mày phải chết như vậy!”
Anh bỏ điện thoại xuống.
Tưởng Chính Hàn lăn lộn trên mạng nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là khủng bố qua mạng xã hội. Với những người cách anh một lớp màn hình kia, anh im lặng là sai, phản bác là sai, vết nhơ đó tất cả đều là sai.
Thế cuộc đến mức này rồi, anh vẫn bình tĩnh như vậy.
Đây không phải là chuyện của một người, anh vẫn đợi ý kiến của Tạ Bình Xuyên.
Chuyện diễn đàn công ty XV khiến công ty Lion vui sướng vì có kẻ gặp họa. Đến thời điểm cuối chiều tan tầm, đâu đâu cũng thấy người ta bàn tán vấn đề này.
Ở lối rẽ của hành lang có một người dựa thân mình vào tường. Cậu ta mang bộ trang phụ chỉnh chu, mặt đồng hồ lấp lánh dưới ánh Mặt Trời.
Người này đúng là Tần Việt.
Tai trái Tần Việt cầm điện thoại, tay phải gõ vào cửa thủy tinh, đợi sau khi đầu bên kia bắt máy, cậu ta lễ phép chào: “Dì Lâm khỏe không ạ, con là Tần Việt đây.”
Dì Lâm bên kia điện thoại trả lời: “Ồ, là cậu à, có chuyện gì thế?”
Cửa sổ hé mở thế giới bên ngoài, nắng rọi vào ánh tà dương, Hạ Lâm Hi xen lẫn trong đám người, chạy thục mạng về nhà. Thành thị tháng hai rất đậm, cô mang chiếc áo gió và quần bò, cả người mặc kín kẽ, không có ý định quay đầu.
Cô thật là đẹp.
Một người con gái xinh đẹp như vậy, dâng cho Tưởng Chính Hàn không khác gì làm uổng phí giá trị của cô. Nghĩ trong lòng đã đành, ngoài miệng Tần Việt bảo: “Dì Lâm, không biết dì hay tin gì chưa, chuyện bạn trai của Tiểu Hi ấy?”
Lời tác giả: Mỗi người đeo đuổi một lợi ích riêng, mỗi người đều có câu chuyện Rashomon của chính mình.