Thì ra cậu ta tên Tần Việt.
Trong đêm văn nghệ mừng tết Nguyên Đán lớp 11, lớp Tần Việt có một tiết mục diễn lại vở kịch “Cindrella”, vở kịch này rất đúng tiêu chuẩn thay bình nhưng rượu vẫn còn, mọi điều thường thức bên trong đều nguyên vẹn, chỉ cải biên lại đôi chỗ và hoàn toàn được biểu diễn bằng tiếng Anh.
Điều khiến Tần Việt được chú ý chính là việc cậu ta diễn vai “hoàng tử”.
Sau lúc chào cảm ơn, người dẫn chương trình hỏi cậu ta cảm thấy ra sao, Tần Việt trả lời, cậu cảm thấy dường như người đời đã xuyên tạc câu chuyện Cindrella này. Xuất thân của cô ấy vốn dĩ là quý tộc, còn hơn cả hai người chị kế kia, câu chuyện này không phải là mối tình giữa một người dân bần hàn với một hoàng tử hào hoa, rõ ràng là một câu chuyện cổ tích xứng đôi vừa lứa kết thúc mỹ mãn.
Hạ Lâm Hi cảm thấy cậu ta nói có lý.
Bên giờ cậu ta đang đứng tại chỗ của mình, lưu loát tổng kết lại những điều vừa được nghe.
Thời gian cũng được tính toán rất tốt, không dài cũng không ngắn, vừa vặn ba phút, những bạn học ngồi sau đã vỗ tay.
Gương mặt thầy chủ nhiệm thoáng vui vẻ, thầy mỉm cười nói với bọn họ: “Cuộc tọa đàm hôm nay kết thúc, đợi mọi công tác chuẩn bị triển khai xong chúng ta sẽ lại bàn tiếp nhé.”
Trên đường quay về lớp, Trần Diệc Xuyên lẻ loi một mình ở phía trước, còn Mạnh Chi Hành và Hạ Lâm Hi lại song hành với nhau, không bao lâu sau, Tần Việt vội vã đuổi kịp.
Không phải là bộ đồng phục xanh trắng như bao người, cậu trai này lại mang một chiếc áo ngắn tay mà phía ngực trái khâu một nhãn hiệu xa lạ, có lẽ đây chính là thứ xa xỉ phẩm nào đó.
Ngoại trừ quần áo ra, cây bút nằm trong tay Tần Việt cũng thuộc dạng đắt đỏ không ít tiền.
Gió lùa vào từ cánh cửa sổ, không ai mở miệng trên hành lang này, Hạ Lâm Hi ấn chặt váy mình, tránh để gió tốc lên.
Lúc đến bên cạnh Hạ Lâm Hi, Tần Việt bắt chuyện cùng cô: “Mình tên Tần Việt, ở lớp bên cạnh.” Nói xong cậu ta nở một nụ cười rồi bước chậm lại, cùng đi với mọi người.
Hạ Lâm Hi đáp: “Tên mình là Hạ Lâm Hi, cũng ở lớp bên cạnh.”
Tần Việt cài cây bút máy vào túi bên áo, ra chiều khen ngợi: “Đã nghe từ lâu.”
Hạ Lâm Hi cũng nói: “Rất vui được gặp.”
Sau đó Tần Việt tiếp lời: “Mỗi lần công bố kết quả thi toàn khối đều thấy tên cậu nằm ở hạng nhất, nói thật, mình rất ngưỡng mộ cậu.”
Hạ Lâm Hi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Trong cuộc tọa đàm, mọi người cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ khi nghe cậu tổng kết xong đấy.”
Tần Việt hơi sững người một chút, bỗng dưng nỏi nụ cười, bật nắp bút rồi mở sổ ghi chép ra: “Cậu cho mình xin số điện thoại nhé!”
Cậu nói: “Nếu cậu rảnh, chúng mình có thể trao đổi vài thứ liên quan đến chuyện học.”
Hiện tại đúng lúc nghỉ giải lao giữa giờ, bên ngoài hành lang vô cùng ồn ào, Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn về phía trước, trùng hợp thấy Tưởng Chính Hàn, cậu bước ra từ phòng giáo viên, trên tay còn cầm theo một bản giấy.
Cậu đang làm gì vậy?
Cô nghĩ đến thất thần, Tần Việt bên cạnh nói: “Ban nãy quên hỏi, cậu thường rảnh lúc nào?”
Hạ Lâm Hi trả lời: “Mình không dùng điện thoại.”
Tần Việt tin là thật, nhưng vẫn không chịu buông tha: “Vậy cậu có sử dụng mạng xã hội không?”
Hạ Lâm Hi bước lên một bậc thang, quay đầu nhìn Mạnh Chi Hành.
Mạnh Chi Hành ngay lập tức tỏ vẻ hiểu chuyện, vô cùng tự nhiên nói: “Ai, Hạ Lâm Hi không dùng mạng được đâu, mình sống chung một tiểu khu với cậu ấy, tiểu khu của chúng mình không bắt mạng.”
Cậu vừa thở dài, vửa giải thích: “Mạng mẽo bên giờ cũng hiếm hoi lắm, hơn nữa chi phí một năm cũng không hề nhỏ.”
Cậu diễn giống như thật, Tần Việt cũng không nghi ngờ, chỉ cảm thấy hôm nay không được may mắn, đành phải dời lại lần sau.
Khoảng một chốc sau, bọn họ cũng đã về đến lớp học, tiết thứ hai trong chiều nay cũng đã bắt đầu, hành lang trở nên vắng lặng không bóng người, Hạ Lâm Hi đã dọn hết dụng cụ từ cặp ra, nghe thấy Trương Hoài Võ thảng thốt: “Cậu đã làm cái gì vậy? Sao lại đồng ý với thầy chủ nhiệm?”
Tưởng Chính Hàn nói: “Mình đồng ý rồi.”
Giọng điệu cậu bình thường, không có gì là xúc động, bàn tay còn chỉnh sửa lại giấy tờ, một lúc lâu sau mới lấy bút ra kí tên.
Hạ Lâm Hi quay đầu, cúi đầu nhìn thứ trên bàn cậu, đập vào mắt cô là từng dòng, từng dòng chữ, cô nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu phải chuyển lớp sao?”
“Chuyển đến lớp thường.” Tưởng Chính Hàn đáp. “Sau này vẫn là bạn bè.”
Nói những lời này xong, Hạ Lâm Hi nghĩ rằng cậu chi ít cũng sẽ giải thích thêm hai câu nữa, ví dụ như tại sao lại chuyển lớp đột ngột như vậy, có phải cậu bị chủ nhiệm bắt ép hay không.
Nhưng Tưởng Chính Hàn vẫn không giải thích, càng không bức bối, cậu không chỉ trích ai, miệng cũng không chịu thanh minh, giống như đang kiên trì gánh chịu.
Trương Hoài Võ thở dài một hơi: “Trước kia mình nói thầy chủ nhiệm nham hiểm, đó là nói giảm nói tránh rồi, người như ông ấy, không phải là nham hiểm, mà là bụng đen dạ tối.”
Hạ Lâm Hi muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, cô quay về chỗ ngồi của mình, lật lung tung vài tờ giấy trong sách giáo khoa.
Cho đến lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh nơi hành lang bên ngoài, ánh dương vẫn chói mắt như cũ, lớp óng ánh rọi lên như màu của ngọc thạch.
Thầy giáo Sinh Học theo luồng sáng bước vào lớp, mang theo một sấp bài kiểm tra, đầu tiên ông nhờ ủy viên trong lớp phát bài ra, còn mình thì viết tiêu đề bài học lên bảng.
Nhiệm vụ phát đề Sinh Học tất nhiên là thuộc về phận sự của ủy viên môn Sinh, nhưng Thời Oánh đã xin phép về nhà vì lý do sức khỏe cho nên nhiệm vụ này tạm thời giao cho ủy viên học tập Hạ Lâm Hi.
Hạ Lâm Hi đi từ bàn đầu đến bàn cuối, phát gần hết bài mới nhận ra không đủ, cả lớp tổng cộng ba mươi chín học sinh, nhưng trong đây chỉ có ba mươi tám bài thi.
Cô đưa bài kiểm tra của mình cho Tưởng Chính Hàn rồi mới đứng lên nói: “Thầy ơi, chúng em thiếu một đề kiểm tra.”
Thầy giáo dạy Sinh đáp: “Sao lại thế được? Chủ nhiệm nói lớp các em có ba mươi tám học sinh, tôi đếm đúng ba mươi tám rồi mà.”
Phía dưới bục giảng lặng ngắt như tờ, nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản bác.
Lớp chuyên hoàn toàn khác xa so với lớp bình thường, lúc mới vào lớp mười một, thầy chủ nhiệm đã nói rõ, vào giai đoạn lớp mười hai, thầy sẽ lọc hết những con sâu làm rầu nồi canh trong lớp chuyên, thay thế họ bằng những học sinh chăm chỉ của lớp thường.
Những thầy giáo dạy các lớp chuyên cho dù tính tình thế nào thì ai cũng đều có kinh nghiệm vô cùng phong phú, ít nhất cũng có thể khách quan đánh giá nhiều mặt trong bài học, bởi vì vậy nên vị trí trong lớp chuyên luôn luôn là miếng mồi ngon với các học sinh lớp thường.
Đảo mắt một năm trôi qua, bọn họ đã bước vào cánh cửa lớp mười hai, cũng chẳng thấy ai bị loại ra, vốn cho rằng thầy chủ nhiệm chỉ đùa thôi, không ngờ bây giờ lại thành sự thật.
Mọi người rơi vào không khí trầm mặc, ngầm hiểu trong lòng, nhưng không nói ra, người bị chuyển đi nhất định là Tưởng Chính Hàn.
Thầy Sinh Học buông phấn xuống, xoay người nhìn Hạ Lâm Hi.
Cô nói: “Em xin lỗi thầy nhưng em không có bài thi.”
Thầy giáo dạy Sinh thường hay dạy các lớp chuyên, nhưng ba lớp cũng hơn một trăm học sinh, người này thế nào, tên gì, thật ra ông chẳng hề nhớ rõ, nhưng cũng ấn tượng một vài người.
Huống chi là người luôn đứng đầu bảng thành tích.
Thầy giáo Sinh học phủi tay, bình thản đáp: “Có lẽ tôi nhớ lầm, để tôi đến văn phòng lấy bài cho em.”
Sau khi thầy đi khỏi, Trương Hoài Võ không kiềm được cảm thán: “Hạ tỷ, chị thật là tài, không nghĩ đến…”
Cố Hiển Mạn ngắt lời cậu ta. “Thầy dạy Sinh khá thoải mái, nếu đổi thành một giáo viên khác nhất định sẽ mắng cậu ấy.”
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, vô cùng uể oải, suy nghĩ tương đối bi quan, vậy nên thở dài: “Thành tích của bản thân không tốt, cho dù bị loại ra ngoài cũng không nên phiền đến người khác, cậu có thể nể mặt Hạ Lâm Hi ra tay giúp đỡ mà phấn đấu được không?”
Những lời này cần gì đều đủ nấy.
Tưởng Chính Hàn nói: “Cậu nói đúng.”
Cậu viết tên lên bài kiểm tra của mình nhưng lại viết ba từ Hạ Lâm Hi, sau đó đưa lại bài thi cho cô, nói: “Vài ngày nữa là kì thi liên trường, toàn thể học sinh…”
Cậu nói còn chưa hết, Hạ Lâm Hi đã đáp: “Mình biết.”
Tưởng Chính Hàn cười hỏi: ” Biết cái gì?”
Hạ Lâm Hi nói: “Sau khi thi xong, cậu sẽ chuyển xuống tầng dưới.”
Ngôi trường có tổng cộng năm tầng, tầng trên cùng là các lớp chuyên cùng với phòng giáo viên. “Chuyển xuống tầng dưới có nghĩa là vào lớp thường.
“Nếu trong danh sách kết quả.” Tưởng Chính Hàn giải thích. “Nằm trong vòng một ngàn thì mình không cần chuyển đi.”
Trương Hoài Võ nghe vậy thì mất hồn, cậu lắc lắc bả vai Tưởng Chính Hàn: “Chính Hàn, mình không nghe lầm đúng không?”
Cậu nói: “Ý cậu là, cậu phải nằm trong vòng một ngàn người đứng đầu, đứng thứ ba trăm toàn khối mới không bị loại khỏi lớp chuyên?”
Cố Hiểu Mạn nói: “Không thể nào.”
Hạ Lâm Hi cũng góp lời: “Chỉ còn một tuần mà cậu phải thăng đến bảy trăm hạng, có nghĩa là tổng trung bình phải hơn một trăm lẻ hai điểm.”
Tưởng Chính Hàn rút một tờ giấy nháp ra, bắt đầu phân bố thời gian cho bảy ngày, hai mươi bốn giờ ăn học ngủ nghỉ, giờ ngủ gần như là bị rút gọn hoàn toàn.
Cho đến khi tờ giấy kín mặt chữ, cũng là lúc giáo viên Sinh Học quay lại, mang theo một bài thi nữa, chuyền ra đằng sau, tất nhiên phải qua tay Hạ Lâm Hi.
Giống như đáp lại, Hạ Lâm Hi đã nắn nót viết ba chữ Tưởng Chính Hàn, chữ của cô vốn luôn tinh tế đẹp đẽ, nay lại thêm bao phần tâm tình, cố gắng viết ra ba chữ đẹp nhất có thể.
Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao lúc nãy Tưởng Chính Hàn dường như đã quyết định chuyển qua lớp thường, hơn nữa lại không giận dỗi gì, bây giờ lại thay đổi ý định.
Hạ Lâm Hi hiếm khi vui vẻ như thế, chẳng qua không thể hiện rõ ràng.
Sau khi tan học, cô ở lại trực nhật. Trong phòng học, ngoại trừ người trực chung với cô ra, không còn ai cả.
Cho đến lúc chạng vạng chiều tối, ráng đỏ đầy trời, Hạ Lâm Hi vừa lau bản đen, vừa học từ vựng tiếng Anh, trong phòng học ngoại trừ đống rác vụn đã quét linh tinh, bấy giờ chỉ còn sự im lặng.
Lúc cô về chủ ngồi mới nhận ra hộc bàn có gì đó.
Ngoại trừ sách giáo khoa ra, bên trong còn có một hộp nhỏ, không có giấy bao, càng không có nơ điểm xuyến, cô ngắm nhìn hộp gỗ một lúc lâu, sau mới mở ra.
Thì ra là một hộp nhạc với những đoạn nhạc êm tai, bên trên còn có dòng chữ sinh nhật vui vẻ.
Không rõ từ đâu cũng chẳng thấy người đề tên.
Hạ Lâm Hi chợt nhận ra, ngày mai thôi, sinh nhật của cô đến rồi.