• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù Hạ Tĩnh Du cực kì ngoan ngoãn không đòi thoát khỏi Tân hoàng, nhưng đợi đến khi ở trong lòng Hạ Trăn xong, Hạ Tĩnh Du liền thuần thục điều chỉnh tư thế thoải mái, lúc trong lòng Tân hoàng, hiển nhiên không có hình ảnh như vậy.

Tân hoàng cũng phát hiện ra. Không tự nhiên, liền xấu hổ một chút.

“Thánh Thượng quả thật rất ít ôm trẻ con.” Mắt thấy không khí mang theo chút lạnh lẽo, Mộ Dung Quân thiện ý giải vây cho Tân hoàng.

Tân hoàng không tự nhiên nắm tay che lên miệng, khụ khụ.

“Về sau Thánh Thượng nên học nhiều hơn.” Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng nói một câu, chưa nói tới châm chọc, nhưng cũng không phải êm tai như thế.

Sắc mặt Tân hoàng đen lại, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên. Không hề dự liệu, khom lưng ôm lấy Đại hoàng tử.

Không cho hắn ôm Hạ Tĩnh Du, hắn ôm hoàng tử của mình, này là có thể đúng không?

Có thể. Chỉ có điều, Tân hoàng không ôm nổi Đại hoàng tử. Hơn nữa, biểu tình giờ phút này của Đại hoàng tử, còn cứng ngắc hơn Hạ Tĩnh Du.

Mạc Như Nghiên thật sự không nhìn nổi nữa. Đang định nói một câu “Nếu Tân hoàng không biết ôm, vẫn nên bỏ Đại hoàng tử xuống, đừng để Đại hoàng tử không thoải mái”, đã bị Mộ Dung Quân kéo cánh tay.

Ánh mắt Mộ Dung Quân cực kì sáng, trong phút chốc Mạc Như Nghiên cảm thấy Mộ Dung Quân lúc này đang rất hài lòng… là vui mừng.

Vui mừng? Bỗng nhiên nhớ tới thân phận Tân hoàng, lại nhìn về phía Đại hoàng tử rõ ràng cực kì cứng ngắc mà ánh mắt Mộ Dung Quân lại sáng ngời, liền không mở miệng nữa.

Nàng thiếu chút nữa đã quên, Tân hoàng không phải Hạ Trăn, sẽ không thường xuyên ôm Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du hay thân thiết với Đại hoàng tử. Hành động lúc này của Tân hoàng, tuy hỗn loạn, chỉ sợ cả Đại hoàng tử cũng mong như vậy thôi!

Nếu như là thế này, Mạc Như Nghiên đương nhiên vui vẻ nhìn Tân hoàng tiếp tục ôm Đại hoàng tử.

Đến đây, Mạc Như Nghiên trực tiếp không nhìn Tân hoàng nữa, nắm tay Hạ Vân Đô, đi về phía Hạ Trăn đang ôm Hạ Tĩnh Du.

Mộ Dung Quân cực kì cảm kích câu nói kia của Mạc Như Nghiên. Tuy không ngờ Thánh Thượng nên học nhiều hơn sẽ được chứng minh trên người Đại hoàng tử, nhưng cảnh tượng giờ phút này trong mắt nàng, thật sự làm lòng Mộ Dung Quân ấm lên.

Giống như Mộ Dung Quân, Đại hoàng tử cũng cực kì kinh ngạc. Nhưng nhiều hơn kinh ngạc, chính là cảm thấy một chút mừng thầm.

Vì vậy, tuy bị phụ hoàng ôm có chút không thoải mái, Đại hoàng tử vẫn không động đậy. Giờ khắc này, nó chỉ cảm thấy phụ hoàng luôn luôn xa cách nó, kì thật cũng có thể rất gần nó.

Rất gần, cũng là cảm nhận của Tân hoàng lúc này. Hắn chưa bao giờ thật sự dùng tâm cảm nhận, cảm nhận khi ôm một đứa trẻ vào trong lòng sẽ ra sao. Nhưng hiện giờ, cảm giác Đại hoàng tử mang cho hắn, là rõ ràng có thể thấy được, là cực kì khắc sâu.

Một ngày này, Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân đều ở lại cung của Đại hoàng tử dùng bữa. Đồng thời, còn có cả nhà Hạ Trăn.

Không khí trên bàn cơm hòa hợp hiếm có. Với Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân mà nói, tạm thời chỉ là hoài niệm. Còn với Đại hoàng tử, lại là cảm giác mới lần nữa.

Còn lần đầu tiên, đó là hôm qua, cũng là dùng bữa cùng cả nhà Thanh Viễn đại tướng quân.

Một trước một sau, cộng lại là hai lần, đều là nhờ một nhà Thanh Viễn đại tướng quân cho nó.

Đem hành động của Đại hoàng tử vào trong đáy mắt, Tân hoàng cảm thấy vừa động, ngoài miệng tuy không nhiều lời, nhưng trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.

Tân hoàng không muốn chọn Hoàng tử phi quá sớm cho Đại hoàng tử. Chính hắn năm đó cũng không bận tâm nữ nhi tình trường, mãi đến sau khi thành niên rồi mới chọn Mộ Dung Quân làm Thái tử phi.

Trên điểm này, Tân hoàng trái lại rất giống tiên hoàng. Hai người đều nhận định một điều, nữ nhi tình trường, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.

Nhưng mà trước mắt, Tân hoàng cẩn thận nhìn Hạ Tĩnh Du, không thể phủ nhận, nếu là Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng vẫn cực kì hài lòng.

Còn muốn thành liên gia với Hạ Trăn, Tân hoàng bỗng nhiên cảm thấy, vẫn có thể coi là chuyện tốt.

Ánh mắt Tân hoàng cực kì sâu xa, Mạc Như Nghiên bĩu môi, ra vẻ không để ý đụng tay Hạ Trăn.

Hạ Trăn không phải người biết xem ánh mắt. Nhưng giờ khắc này, hắn cực kì thông thấu liền quay đầu nhìn về phía Tân hoàng.

Chú ý thấy tầm mắt Hạ Trăn hướng tới, Tân hoàng bĩu mỗi, không vui hừ lạnh một tiếng.

Cho dù Tân hoàng hừ lạnh, Hạ Trăn cũng không dời mắt. Có một số việc, hắn sẽ thỏa hiệp. Nhưng có một số việc, hắn không có khả năng tùy ý với Tân hoàng.

Chỉ nhìn biểu tình của Hạ Trăn, Tân hoàng liền không tính toán mở miệng nữa. Còn chuyện sau này, ai có thể bảo đảm sẽ không có ngoài ý muốn?

Lần thứ hai Mạc Như Nghiên nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa, là sau mấy ngày trở về Đế đô. Lần này không phải Hồ Nguyệt Hoa chủ động tìm tới cửa, mà là Mạc Như Nghiên tới phủ Mục Nhã Huệ bái phỏng, trùng hợp liền gặp nhau.

Trạng thái của Hồ Nguyệt Hoa hiển nhiên không tốt lắm. Nhất là sau khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên, giống như muốn giết Mạc Như Nghiên, cả người đều đã rơi vào điên cuồng.

Trực tiếp coi như không có tồn tại của Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên theo Mục Nhã Huệ vào sân trong.

“Mạc tỷ tỷ, hôm qua nàng ta mới về Đế đô.” Nhắc tới Hồ Nguyệt Hoa, là Mục Nhã Huệ mở miệng trước.

Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Lần trước sau lần nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa ở cửa phủ Thành chủ, nàng liền một mực chuẩn bị cho lần về Đế đô, cũng không để ý hỏi rốt cuộc Hồ Nguyệt Hoa đã xảy ra chuyện gì rồi.

Mà nay lại như vậy. Nếu Hồ Nguyệt Hoa đã trở về Đế đô, đó chính là chuyện của Hồ gia, không liên quan tới nàng nữa.

Chỉ là, Mạc Như Nghiên không coi Hồ Nguyệt Hoa liên quan tới mình, nhưng nàng ta thì không cho là như vậy.

Cho nên, sau khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên xong, Mục Nhã Huệ không cách nào tránh khỏi liền nhắc tới Hồ Nguyệt Hoa.

Hồ Nguyệt Hoa về Đế đô, vẫn là phủ Thượng thư phái người cố ý đưa về.

Ban đầu, Hồ Thượng Thư muốn tống Hồ Nguyệt Hoa ra khỏi Đế đô, quả thật là chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến tiên hoàng đột nhiên băng hà, Hoàng thái phi lại ở trong lãnh cung.

Sau khi tin tức lan ra, Hồ Thượng thư đã xác định được vị trí của Hồ Nguyệt Hoa.

Vốn tưởng rằng thành Vân đô cách xa như vậy, Hồ Nguyệt Hoa khẳng định không tìm ra được. Nhưng vậy mà nàng ta vẫn tìm ra được. Thế cho nên sau khi Hồ Thượng thư biết tin xong, liền thở dài một hơi.

Sau đó, Hồ Thượng thư vẫn phái người đến đón Hồ Nguyệt Hoa về.

Lúc đó người đến đón truyền lời Hồ Thượng Thư nói: “Hồ gia xong rồi, đừng tiếp tục làm loạn nữa.”

Hồ Nguyệt Hoa không tin Hồ gia cứ như vậy liền xong đời. Cho dù không có Hoàng thái phi, ca nàng ta, còn có tẩu tử nàng ta không phải đều là tâm phúc của Tân hoàng sao?

Nhưng mà, tiên hoàng băng hà là đại sự, trong lúc vô tình Hồ Nguyệt Hoa lại nghe nói, Hạ Trăn cũng phải về Đế đô. Cho nên, Hồ Nguyệt Hoa không quá xoắn xuýt, liền vạn dặm xa xôi trở về Đế đô.

Nói ra, ngày Hồ Nguyệt Hoa trở về, còn muộn hơn cả nhà Hạ Trăn. Nhưng vừa về đến nơi, Hồ Nguyệt Hoa liền lập tức hỏi thăm chỗ ở của Hạ Trăn.

Nghe nói Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đều bị giữ lại ở hoàng cung, nghe nói Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đã vào phủ tướng quân mới, cả người Hồ Nguyệt Hoa liền thấy không vui.

Từ đầu đến cuối, Hồ Nguyệt Hoa đều cho rằng, vị trí của Mạc Như Nghiên lúc này phải là của nàng ta. Nói cách khác, hiện nay người có thể tiến vào phủ tướng quân phải là nàng ta, nàng ta mới là phu nhân Thanh Viễn tướng quân thật sự.

Hồ Nguyệt Hoa nghĩ như vậy, không ai có thể xoay chuyển, cũng không ai ủng hộ nàng ta. Đến ngay cả Thượng thư phu nhân, lần này cũng quyết tâm không thèm nhìn Hồ Nguyệt Hoa si tâm vọng tưởng nữa.

Hôm nay Hồ Nguyệt Hoa đến tìm Mục Nhã Huệ, là Thượng thư phu nhân tự mình đưa tới. Mục Nhã Huệ vẫn chưa kịp đuổi người, Thượng thư phu nhân đã tự rời đi rồi.

Đối mặt với Hồ Nguyệt Hoa đen mặt ở lại trong phủ, Mục Nhã Huệ bĩu môi, đơn giản không thèm quan tâm tới. Dù sao nàng với Hồ Nguyệt Hoa cũng không thích nhau, không cần duy trì quan hệ chị dâu em chồng.

Ngược lại khi Mạc Như Nghiên đến, thật sự khiến cho Mục Nhã Huệ vui sướng đến lạ thường. Chẳng qua, không nhìn thấy hai đứa nhỏ, khiến cho Mục Nhã Huệ không khỏi thất vọng.

“Muốn gặp Vân Đô với Tĩnh Du, về sau phải tự muội tiến cung tìm Đại hoàng tử đòi người thôi.” Mạc Như Nghiên ban đầu còn cho rằng, Đại hoàng tử chỉ giữ Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du tầm hai ba ngày, nhưng mà hiện giờ xem ra, Đại hoàng tử tính giữ hai huynh muội nhà nàng ở lâu rồi.

“Hả? Tiểu Tĩnh Du thật sự định cho Đại hoàng tử hả?” Nghe Mạc Như Nghiên nói như vậy, Mục Nhã Huệ sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười.

“Nói ra, Đại hoàng tử đúng là con rể không tồi rồi. Lần này Mạc tỷ tỷ tuyệt đối phát tài rồi.” Mục Nhã Huệ cực kì thích Đại hoàng tử, cũng như thích Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du.

“Chỉ là, muội cũng muốn kết liên gia với Mạc tỷ tỷ, hiện nay chỉ có thể bỏ ý nghĩ đó đi rồi.” Nếu Hạ Tĩnh Du không phải định cho Đại hoàng tử, Mục Nhã Huệ nghĩ thầm, nàng phải cướp bằng được.

Nhưng mà thôi, nếu là Đại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK