• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thực tế,  khi hai mẹ con Hạ Tiểu Thúy trở về, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng không quá hoan nghênh. Cũng vì thế mà mẹ con Hạ Tiểu Thúy ở phòng của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên trước kia.

Lưu thị đã sớm đề cập dọn dẹp phòng trước kia Hạ Tiểu Thúy chưa xuất giá ra. Như vậy, chắc chắn Hạ Tiểu Thúy ở sẽ càng thoải mái.

Nhưng mà, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không đồng ý.

Nếu mà ở thoải mái, về sau Hạ Tiểu Thúy không muốn rời đi, hoặc là động một chút chạy về nhà mẹ đẻ thì phải làm sao?

Chính là muốn Hạ Tiểu Thúy ở trong phòng của huynh tẩu trước kia, như vậy Hạ Tiểu Thúy mới có thể không được tự nhiên. Ở không được bao lâu, cũng sẽ tự rời đi.

Đây là bàn tính mà Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều đồng lòng, trước đó, thật ra cũng chưa từng bàn bạc.

Nhưng từ lúc Lưu thị lấy bạc ra, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đã ý thức được nguy cơ.

“Tiểu Thúy sẽ không ở lại Hạ gia.” Phàm là Mạc Như Nghiên trở về Hạ gia, đều sẽ thuận đường mang một ít đồ ăn thức uống trở về. Có hiếu kính nhị lão, cũng có cố ý mua đồ ăn vặt cho bọn nhỏ.

Dẫn theo Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà đi lên xe ngựa lấy đồ ăn xong, Mạc Như Nghiên vừa bước vào, thì nghe được sự sắp xếp của Chu Vân đối với Hạ Tiểu Thúy.

“Đại tẩu đây là có ý gì?” Nhìn Mạc Như Nghiên, Tưởng Xuân Hương không nhịn được cười mỉa mai châm chọc nói, “Chẳng lẽ đại tẩu còn có thể dưỡng tiểu cô hay sao?”

Nếu thật như vậy, Tưởng Xuân Hương vỗ tay, ai nấy đều vui vẻ.

Chu Vân cũng đang nhìn Mạc Như Nghiên. Tuy không xác định được Mạc Như Nghiên rốt cuộc là có ý gì, nhưng qua vài lần, nàng đã không dám lại xem nhẹ khi Mạc Như Nghiên mở miệng nói cái gì đó.

Nói ngày hôm nay đi, không phải Mạc Như Nghiên đã điều động nha dịch của nha môn tri huyện tới thôn Liên Hoa đó sao? Sợ rằng từ hôm nay trở đi, ở thôn Liên Hoa này, Hạ lão cha và Lưu thị là lớn nhất.

Bắt đầu từ hôm nay, cho dù có người nói với nàng rằng, thôn trưởng khom lưng cúi đầu với Hạ lão cha và Lưu thị, Chu Vân cũng không chút nào ngoài ý muốn.

Mạc Như Nghiên quá độc ác. Vừa ra tay, chính là đưa đến đại lao tri huyện. Dân chúng tầm thường, ai chịu được sự đe dọa như vậy?

“Sau khi Tiểu Thúy hòa ly, sẽ không ở lại Hạ gia, cũng sẽ không ở thôn Liên Hoa.” Lúc Mạc Như Nghiên nói lời này, không có nhìn về phía Chu Vân và Tưởng Xuân Hương. Mà là nhìn về phía Hạ lão cha và Lưu thị, “Cha, nương, tay nghề thêu thùa của tiểu Thúy không tồi, con có ý giữ tiểu Thúy lại Cẩm Tú Phường giúp đỡ, mỗi tháng theo lệ phát tiền công. Không biết cha nương có dặn dò và sắp xếp khác không?”

“Cẩm Tú Phường?” Lưu thị thật sự vui mừng khôn xiết. Nếu như Mạc Như Nghiên chịu giúp Hạ Tiểu Thúy, bà khẳng định vô cùng vui mừng.

“Tiểu Thúy, con thấy thế nào?” Hạ lão cha cũng không phản đối an bài như vậy. Nhưng trước tiên vẫn phải xem mong muốn của Hạ Tiểu Thúy.

Hạ Tiểu Thúy do dự một chút, thái độ kiên định gật đầu: “Cha, nương, tuy rằng biết vậy rất là không nên, nhưng con muốn ở chỗ đại ca, đại tẩu giúp Cẩm Tú Phường. Con có thể không cần tiền công, thật sự!”

“Tiền công vẫn phải đưa.” Không cần Hạ lão cha và Lưu thị lên tiếng, Mạc Như Nghiên kiên trì nói, “Khách của Cẩm Tú Phường rất thích tiểu Thúy thêu. Hôm nay trước khi ra cửa, có vị khách trước kia đã từng mua trở lại tìm tiểu Thúy đặt làm xiêm y mới. Thế nên tiền công của tiểu Thúy một chút cũng không thể thiếu, phải đưa.”

“Đại tẩu con nói cho thì con cứ nhận lấy.” Vỗ vỗ tay Hạ Tiểu Thúy, trên mặt Lưu thị cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng, bà vẫn phải mặt dày, thay Hạ Tiểu Thúy nhận lấy phần ân tình này của Mạc Như Nghiên.

“Vậy tức phụ lão đại vất vả gánh vác nhiều chút.” Hoàn toàn khác với Lưu thị, Hạ lão cha rất thản nhiên. Đồng thời, còn nói lời dặn dò với Mạc Như Nghiên.

Ở trong mắt Hạ lão cha, nghiễm nhiên coi Mạc Như Nghiên là tức phụ nhà mình. Nếu đã là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau cũng là theo lẽ thường phải làm. Bọn họ sẽ không quá chiếm tiện nghi của Mạc Như Nghiên, nhưng cũng không cần khách sáo từ chối ý tốt của Mạc Như Nghiên.

“Cha nói quá lời. Tức phụ rất thích Phượng nhi, với tiểu Thúy cũng coi như nhất kiến như cố(mới quen đã thân). Người trong nhà, không nên phân biệt rõ ràng.” Mạc Như Nghiên không được coi là tiêu chuẩn kép(editor: mời xem Wikipedia). Nhưng một khi đãvào mắt nàng, thì là người trong nhà. Nàng đối xử với người nhà, tất nhiên không tệ.

“Còn không phải sao! Người nhà cả mà!” Tưởng Xuân Hương đột nhiên tiếp lời, nhìn về phía Mạc Như Nghiên, “Vậy đại tẩu có thể cũng an bài cho ta vào Cẩm Tú Phường hay không? Tú công(tay nghề thêu) của ta cũng không tồi.”

Mạc Như Nghiên còn chưa đáp lời, đã nghe thấy Hạ Minh Chí quát Tưởng Xuân Hương “Câm miệng”.

Tưởng Xuân Hương rất bực bội. Dựa vào cái gì Hạ Tiểu Thúy thì có thể vào Cẩm Tú Phường? Đến lượt nàng, lại biến thành câm miệng?

Là vì nàng không phải họ Hạ sao? Nghĩ đến đây, Tưởng Xuân Hương cố chấp nhìn Mạc Như Nghiên như muốn đòi một câu trả lời, nói: “Đại tẩu, đều là người một nhà, tẩu không thể nặng bên này nhẹ bên kia......”

May mắn Tưởng Xuân Hương còn đang vội tính toán chuyện này, ngược lại cũng vừa lúc nhắc tỉnh Lưu thị.

“Trước dọn ra khỏi cái nhà này rồi ngươi lại tính toán những cái có hay không đó đi!” Lưu thị vừa nói vậy, nháy mắt đã khiến Tưởng Xuân Hương ngậm miệng lại.

Nàng lại làm sao nữa? Chẳng qua chỉ nói hai câu, cũng không thể hả? Cái nhà này, thật đúng là không ở nổi nữa!

“Nương, đang yên đang lành, làm sao lại nhắc đến chuyện dọn ra ngoài? Ngài đột nhiên nói như vậy, tiểu Tuấn nhà chúng ta phải đến ở đâu đây? Ruộng đồng trong nhà, ngày thường cũng là cha và hai huynh đệ Minh Viễn làm. Nếu thật sự dọn ra ngoài, vậy thu hoạch trong ruộng phải tính sao? Tuổi cha đã lớn, một người làm khẳng định không được, hai huynh đệ Minh Viễn vẫn phải ở bên cạnh giúp đỡ, trông coi.....” Chu Vân nói trật tự rõ ràng, cũng rất có đạo lý. Nếu đổi là trước kia, chắc chắn có thể đả động tâm Lưu thị.

Nhưng mà lần này, Lưu thị còn chưa tỏ thái độ, Hạ lão cha đã xua xua tay: “Không cần. Nên phân chia như thế nào thì phân chia! Một phòng lão đại có thể tự sinh sống, lão nhị và lão tam cũng có thể.”

Phân ra ở? Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí bất giác nhìn về phía Hạ Trăn. 

Thấy Hạ Trăn khẽ gật đầu với hai người bọn họ, lập tức không nói hai lời, đáp lời Hạ lão cha.

Lần này, đến lượt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương hoàn toàn trợn tròn mắt. Đều vội vàng quay đầu nhìn Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí.

Dọn ra ngoài không phải việc nhỏ, làm sao đã đồng ý rồi? Lại nói, bảo bọn họ dọn đến nơi nào đây?

“Năm đó khi ta và cha ngươi mới tách ra từ trong nhà, cái gì cũng đều không có. Nhiều năm qua đi như vậy, hiện tại không phải cũng vẫn sống tốt? Hiện tại các ngươi cũng đã đến lúc, ta còn chuẩn bị tiền bạc cho các ngươi. Nếu đổi là trước kia, trong nhà lấy đâu ra?” Lưu thị vừa nói vừa nhìn về phía Mạc Như Nghiên, “May mắn trong nhà cưới được một vị đại tẩu cam tâm tình nguyện trợ cấp phu gia(nhà chồng), nếu không, cuộc sống của chúng ta phải trải qua thế nào đây!”

Chu Vân một hơi không đi lên, thiếu chút nữa nghẹn chết. Nói cách khác, hiện nay Mạc Như Nghiên ngược lại trở thành công thần lớn nhất của Hạ gia?

Tưởng Xuân Hương cũng rất không vui. Mạc Như Nghiên có tốt nữa, có cho tất cả người Hạ gia chiếm tiện nghi nữa, nàng cũng không được chút nào.

Không đúng, không những nàng không chiếm được chút tốt nào, hiện nay còn bị đuổi ra khỏi cửa Hạ gia!

Càng nghĩ càng hụt hẫng, Tưởng Xuân Hương không quan tâm, làm ầm lên với Lưu thị: “Nương, ngài bảo chúng ta dọn ra ngoài, cũng được! Nhưng tốt xấu ngài phải để cho chúng ta tìm chỗ ở trước đã! Cũng không thể để tất cả người lớn trẻ nhỏ chúng ta đều ngủ ở ngoài cửa Hạ gia, khiến hàng xóm láng giềng chế cười phải không? Ta thật ra cũng không phải sợ mất mặt, cũng không sao cả. Chỉ sợ thân thể tiểu Tuấn đã không tốt lắm, bị dày vò ra cái tật bệnh gì, vậy thì không hay rồi.”

Một chiêu này của Tưởng Xuân Hương có chút độc. Không lấy chính mình ra nói,mà chỉ nói đến Hạ Tiểu Tuấn. Chẳng những sắc mặt Lưu thị thay đổi, Chu Vân cũng hoàn toàn bị kéo xuống nước.

“Tam đệ muội!” Chu Vân vốn cũng không muốn ngoan ngoãn rời đi, nhưng lời của Tưởng Xuân Hương, thật sự đâm vào tim nàng “ Sao ngươi không lôi tiểu Hà nhà ngươi ra mà nói? Nhất định cứ phải rủa tiểu Tuấn nhà ta có bất trắc gì.”

“Lời này của nhị tẩu nói kỳ quặc rồi. Chẳng lẽ ta làm nương, còn rủa khuê nữ của chính mình à? Lại nói, cho dù ta mở miệng rủa tiểu Hà, không phải nương của chúng ta một chút cũng không thèm để ý sao? Cũng sẽ không coi là chuyện gì sao? Vẫn là tiểu Tuấn nhà tẩu có tác dụng, lẽ ra nhị tẩu phải cảm thấy vui mừng mới đúng.” Cũng đã đến nước này rồi, Tưởng Xuân Hương đâu còn nghe lời Chu Vân nữa? Cho dù đắc tội Chu Vân, cũng mặc kệ. 

Tưởng Xuân Hương chỉ có một suy nghĩ, không dọn ra ngoài!

“Tưởng Xuân Hương! Ngươi thu lại lời ngươi vừa mới nói cho ta! Tiểu Tuấn nhà ta nhỏ như vậy, không gánh được sự coi trọng lớn như thế của ngươi! Thu lại đi!” Chu Vân không dễ dàng nóng nảy với người khác. Nhưng một khi nóng nảy, thì ai cũng không khuyên được.

Hạ Tiểu Tuấn chính là mạng của nàng, ai cũng không được chạm vào. Mà nay Tưởng Xuân Hương lại nguyền rủa Hạ Tiểu Tuấn, Chu Vân có thể buông tha nàng, mới là chuyện lạ.

“Thu thu thu, ta thu lại còn không được à?” Tưởng Xuân Hương cũng không phải thật muốn cãi nhau với Chu Vân, thấy Chu Vân nóng nảy, lập tức sửa lại miệng. Nhưng mà, ý đồ chủ yếu của nàng, vẫn như cũ không thay đổi, “Nhị tẩu, cho dù ta thu hồi lại, tiểu Tuấn nhà tẩu còn không phải vẫn bị đuổi ra ngoài ăn đói mặc rách sao?”

“Ba hài tử đều ở lại trong nhà, bốn người lớn các ngươi dọn ra ngoài cho ta!” 

Thật làm như Lưu thị không trị được Tưởng Xuân Hương và Chu Vân? Chọc bà tức lên, chuyện gì bà cũng làm được!

Yên tĩnh, trong chốc lát tĩnh lặng, khiến cho Tưởng Xuân Hương và Chu Vân đều hoàn toàn không có tự tin.

“Vậy để bọn nhỏ ở lại trong nhà, chúng con dọn ra ngoài.” Hạ Minh Viễn vốn đã bằng lòng dọn ra ngoài. Giờ phút này Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Tuấn đều ở lại trong nhà, càng không có nỗi lo về sau. Gật gật đầu, nói.

“Dạ, con cũng bằng lòng dọn ra ngoài.” Hạ Minh Chí gật gật đầu, cùng đứng một trận tuyến với Hạ Minh Viễn. Thật ra sớm nên dọn ra ngoài! Hiện nay không khí mỗi ngày trong nhà cũng không tốt lắm, cho dù là Tưởng Xuân Hương, nhị tẩu, hay là nương hắn, dường như sắp trở thành kẻ thù lớn của nhau.

Xa thơm gần thối. Lúc trước Hạ Minh Chí đã từng bàn với Hạ Minh Viễn, thật sự không được, hai huynh đệ bọn họ dìu già dắt trẻ dọn ra ngoài. Không tiếp tục ở lại trong nhà nữa, tránh chọc cha nương tức giận.

Lúc đó Hạ Minh Viễn cũng đã đồng ý rồi. Chẳng qua hai huynh đệ còn chưa kịp tìm được chỗ ở mới, thế mới chưa nói với người trong nhà.

“Muốn dọn các ngươi dọn, ta không dọn!” Hài tử có thể lấy làm lợi thế đã bị Lưu thị cắt bỏ, Tưởng Xuân Hương xị mặt, ngồi xuống ghế, nói cái gì cũng không thỏa hiệp.

Chu Vân cũng cúi đầu, vẫn chưa lên tiếng. Dù sao nàng cũng chỉ có một thái độ, không có khả năng dọn ra ngoài chịu khổ chịu tội.

“Như vậy đi!” Mắt thấy sự việc trở thành cục diện bế tắc, Mạc Như Nghiên rốt cuộc lên tiếng, “ Nhà mới của Nhị đệ và Tam đệ dựng ở thôn Liên Hoa chúng ta có được không? Nhị đệ và Tam đệ cứ việc đi tìm đất, cảm thấy thích hợp thì đến nói với đại ca các ngươi. Phải dùng bao nhiêu bạc, Cẩm Tú Phường chi.”

“Đại tẩu!” Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí liên tục xua tay, lắc đầu. Như thế sao được? Nào có tiểu thúc của phu gia dựng nhà mới, lại muốn đại tẩu lấy tiền đồ cưới ra?

Đây là chỗ cao minh của Mạc Như Nghiên. Nàng không nói bạc là của Hạ Trăn vốn có, cũng không nói là tiền riêng của nàng, mà nhất định cứ phải nói là Cẩm Tú Phường.

Nói đến Cẩm Tú Phường, ý nghĩa chính là hoàn toàn khác biệt. Cho dù sau này, một ngày nào đó Mạc Như Nghiên không vui, cũng không phải không thể sai quản sự của Cẩm Tú Phường tới thôn Liên Hoa thu hồi lại phòng ở đúng không?

Thế nên, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tốt nhất an an phận phận đừng lại gây chuyện. Nếu không, sự việc có thể thật sự sẽ khó làm.

Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn lắc đầu, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lại vô cùng tán thành và đồng ý.

Nếu thật có nhà của chính mình, ai còn muốn ở cùng Hạ lão cha và Lưu thị? Xét đến cùng, vẫn là phải nhìn ánh mắt của người ta, ăn nhờ ở đậu.

“Vậy quyết định như thế nhé!.” Nếu Mạc Như Nghiên đã nói ra, thì sẽ không đổi ý. Nói xong quay đầu nhìn về phía Hạ Trăn, nhẹ giọng nói, “Chuyện xây nhà, ta cũng không hiểu. Phải tốn bao nhiêu bạc, chàng cứ tìm Lăng Việt mà lấy.”

Hạ Trăn dùng đến tiền, đã bao giờ phải tìm Lăng Việt lấy? Ngay cả túi tiền mỗi ngày Mạc Như Nghiên chuẩn bị cho hắn, cũng đã đủ dựng được nhà mới cho hai huynh đệ Hạ Minh Viễn. Nhưng mà, Hạ Trăn vẫn gật đầu đồng ý lời Mạc Như Nghiên nói.

Lưu thị đã lão lệ tung hoành. Đây, đây thật là ông trời che chở cho Hạ gia bọn họ mà! Hạ gia bọn họ từ trên xuống dưới, đều nên cảm kích Mạc Như Nghiên là đại ân nhân mới phải!

Có lời hứa của Mạc Như Nghiên, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương vui vẻ thu dọn đồ đạc, dự định dọn ra ngoài.

Cho dù hiện nay nhà mới còn chưa xác định, nhưng ít nhất các nàng đều có hi vọng không phải sao? Dù sao hài tử đều ở lại Hạ gia, vừa lúc đỡ việc cho các nàng.

Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí vốn kiên quyết không tiếp nhận sự giúp đỡ của Mạc Như Nghiên. Thế nhưng Hạ Trăn ra mặt, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Ngày hôm sau, Lăng Việt tới thôn Liên Hoa. Đồng thời, cũng mang theo sổ sách và bút mực.

Phí tổn có liên quan đến việc dựng nhà cho hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, Lăng Việt ghi rành mạch từng cái một, xong rồi còn làm thành ba phần, đưa cho hai huynh đệ Hạ Minh Viễn mỗi người giữ một phần.

Như vậy thật không có bất cứ chỗ nào so đo, nghi ngờ.

Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn cuối cùng vẫn tiếp nhận ý tốt của Mạc Như Nghiên. Đồng thời cũng bày tỏ, chỗ tiền bạc đó là bọn hắn mượn của Cẩm Tú Phường, ngày sau chắc chắn dâng trả đủ số.

Mạc Như Nghiên gật đầu, không từ chối lời bày tỏ của hai người.

Về phần Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cảm nhận ra sao? Mạc Như Nghiên hoàn toàn không thèm để ý.

Giải quyết xong chuyện của hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, Mạc Như Nghiên dẫn hai mẹ con Hạ Tiểu Thúy trở về huyện Thanh Sơn.

Mặc dù Phượng nhi thật sự đã biến thành đứa ngốc, nhưng thuốc vẫn phải uống. Trên chuyện này, Mạc Như Nghiên còn kiên trì hơn Hạ Tiểu Thúy.

Hạ Tiểu Thúy chan chứa nước mắt nhận ân tình của Mạc Như Nghiên, từ đó, càng dụng tâm làm việc cho Cẩm Tú Phường. Ra liên tiếp vài kiểu dáng mới, rất được dân chúng huyện Thanh Sơn yêu thích, thật sự đóng góp cho Cẩm Tú Phường một viên gạch công trạng mới, lập được công lao không nhỏ.

Trần Lâm bị nhốt ở đại lao tri huyện, ba ngày sau thì được thả ra.

Từ đó về sau, Trần Lâm cũng không dám đến Cẩm Tú Phường gây chuyện nữa. Sợ lại bị nhốt vào đại lao, đến lúc đó sợ là thật sự không ra được.

Nói lên việc này, vẫn là do Mạc Như Nghiên dặn dò.

Ngày đó Trần Lâm bị nhốt, Mạc Như Nghiên bảo đám nha dịch trông coi đại lao ở trước mặt Trần Lâm cố ý tái hiện sinh động hành hình khủng khiếp.

Sau ba ngày mưa dầm thấm đất, khuôn mặt Trần Lâm đã bị tra tấn đến tiều tụy, thần hồn nát thần tính.

Rõ ràng ban đầu khi bị dẫn đi, Trần Lâm còn nghĩ chờ hắn ra rồi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Hạ Tiểu Thúy.

Kết quả thật chờ khi được ra, Trần Lâm hoàn toàn không dám ở lại huyện Thanh Sơn một giây lát, nhanh như bay vội trốn ra cửa thành Thanh Sơn.

Hắn thề, cuộc đời này nhất định sẽ không lại bước vào huyện Thanh Sơn nửa bước!

Nói cách khác, chỉ cần mẹ con Hạ Tiểu Thúy không rời khỏi huyện Thanh Sơn, thì thật không bao giờ lo sẽ chạm mặt Trần Lâm. Càng không cần lo lắng, Trần Lâm sẽ đến quấn lấy các nàng.

Mắt thấy mọi chuyện đều theo quỹ đạo, phát triển theo chiều hướng tốt, thì đúng lúc này Hạ Trăn nhận được lệnh điều động.

Là Thánh Thượng tự mình hạ lệnh điều động, mệnh Hạ Trăn hồi kinh đảm nhiệm thủ lĩnh quân hộ vệ của Đô thành.

“Đây được xem như lên chức, hay là biếm quan?” Lệnh điều động là Mạc Như Nghiên đọc thay, đương nhiên biết được việc này trước tiên. Nhưng mà, đối với nội dung lệnh điều động, Mạc Như Nghiên cũng không hiểu lắm.

“Đều không phải.” Ở bên cạnh Thái tử lâu dài, Hạ Trăn đối với tranh đấu hoàng quyền sớm đã không phải như dân thường trước kia. Trái lại, hắn biết rõ điều lệnh này đối với hắn, đối với Thái tử, với khắp cả quân Tây Bắc, có ý nghĩa gì.

“Làm sao vậy? Lệnh điều động này, có chỗ nào không ổn sao?” Sắc mặt Hạ Trăn quá mức ngưng trọng, Mạc Như Nghiên nháy mắt đã cảm nhận được.

“Thái tử không gửi mật hàm lại đây.” Thân là triều thần, Hạ Trăn sẽ không thảo luận bừa chuyện của hoàng gia. Nhưng ngược lại, hắn sẽ không dấu diếm Mạc Như Nghiên điều gì.

“Thái tử?” Nghe Hạ Trăn đột nhiên nhắc tới Thái tử, Mạc Như Nghiên ngẩn người. Tiếp theo, không xác định nhìn về phía Hạ Trăn, “Chàng là nói, Thái tử không biết việc này?”

Thiên hạ đều biết Thanh Viễn đại tướng quân là mãnh tướng ở dưới trướng Thái tử. Thánh thượng đây là định đoạt người bên cạnh Thái tử sao?

Không, không đúng. Thánh thượng thật muốn đoạt người, cũng không đến mức xuống tay ở trên người Hạ Trăn. Hạ Trăn đi theo Thái tử nhiều năm, chỉ sợ đã sớm trung thành và tận tâm, sao có thể lâm trận phản chiến, dễ dàng bị Thánh thượng thu mua?

Hơn nữa, cho dù Hạ Trăn không có dị tâm, Thánh thượng cũng không có khả năng dễ dàng tin tưởng một mãnh tướng đã ở trận doanh của Thái tử từ sớm.

Quân hộ vệ Hoàng cung là tấm là chắn quan trọng bảo vệ Thánh thượng, cũng là tấm lá chắn cuối cùng. Một khi quân hộ vệ xảy ra chuyện, bị uy hiếp đầu tiên sẽ là an nguy của thánh thượng.

Chức vị quan trọng như vậy, làm sao Thánh thượng có thể tùy tiện giao cho một võ tướng không đáng tin như hắn chứ?

Cho nên nói, đây là khảo nghiệm của thánh thượng đối với Hạ Trăn? Hoặc là, đây là bàn cờ giữa Thánh thượng và Thái tử?

Bỗng nhiên hiểu rõ quan hệ lợi hại bên trong, Mạc Như Nghiên không khỏi lo lắng nhìn Hạ Trăn: “Lệnh điều động này, nhất định phải phục tùng sao?”

Hạ Trăn hồi lâu cũng không lên tiếng. Cho đến khi Mạc Như Nghiên cho rằng hắn sẽ không trả lời, Hạ Trăn mở miệng: “Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận.”

“Như vậy...... Có thể sao?” Mạc Như Nghiên không dám xác định, nếu như Hạ Trăn không ở chiến trường, những lời này có tác dụng giống thế hay không.

“Không thể làm như có thể.” Cho dù không thể, Hạ Trăn cũng chỉ có thể trở thành có thể. Trước mắt đây là lựa chọn duy nhất của hắn.

“Vậy......” Mạc Như Nghiên dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía Hạ Trăn, “Chúng ta có nên dọn về thôn Liên Hoa hay không?”

Hạ Trăn quay đầu, không hiểu nguyên do nhìn Mạc Như Nghiên. Hắn không trở về đế đô phục mệnh, cùng với có trở về thôn Liên Hoa hay không, có liên quan gì?

“Không phải nói cởi giáp về quê sao? Cẩm Tú Phường là buôn bán, cũng không phải làm ruộng.” Mạc Như Nghiên khẽ cười nói với Hạ Trăn.

“Nàng không quen ở thôn Liên Hoa.” Hạ Trăn lắc đầu, trả lời.

“Sớm muộn rồi cũng sẽ quen.” Mạc Như Nghiên cũng không cảm thấy đi theo Hạ Trăn trở về thôn Liên Hoa là chuyện khó có thể chịu đựng cỡ nào. Ít nhất tốt hơn đi Đế đô, không phải sao?

Hạ Trăn còn muốn nói thêm, đột nhiên lại bị Mạc Như Nghiên nhón mũi chân, hôn lên.

Ánh mắt Hạ Trăn nháy mắt trở nên u ám. Một tay ôm lấy eo Mạc Như Nghiên đáp lại.

Từ ngày đó ở thôn Liên Hoa, về sau Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên vẫn luôn không động phòng lại. Mặc dù nằm ở trên một cái giường, cũng là tuân thủ lễ nghi.

Thậm chí Mạc Như Nghiên có cảm giác, chỉ cần nàng không chủ động, thì đừng mơ Hạ Trăn chạm vào nàng một chút.

Tuy rằng xác thật rất cảm kích Hạ Trăn tôn trọng nàng, nhưng lạnh nhạt như vậy, thật sự tốt sao? Hay là Hạ Trăn không để tâm đến nàng?

Nhưng lúc này được Hạ Trăn ôm vào trong ngực, Mạc Như Nghiên lại cảm thấy, tất cả đều là nàng nghĩ nhiều. Hạ Trăn đối xử nàng, vẫn rất tốt.

Sau đêm đó, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn thật sự định trở về thôn Liên Hoa.

“Đây là định trở về ở một thời gian sao?” Nghe Mạc Như Nghiên dặn dò, Chu Đại Nương nghi hoặc hỏi. Chuyện tiểu cô Hạ gia mới giải quyết xong, nhà của hai huynh đệ Hạ gia cũng bát đầu dựng, sao còn phải về?

“Nếu không bà bà cũng đi theo đại tiểu thư đến thôn Liên Hoa ở mấy ngày?” 

Trương bà bà lo lắng nhất, vẫn là Mạc Như Nghiên ở thôn Liên Hoa chịu khổ. Ở nông thôn chỗ kia dù có tốt nữa, cũng không bằng trong thành, không bằng Cẩm Tú Phường.

“Không được. Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta và phu quân chắc sẽ về đó ở lâu dài.” Nếu muốn không tuân hoàng mệnh, nhất định phải có điều hy sinh. Mạc Như Nghiên không cảm thấy về thôn Liên Hoa là chịu khổ chịu tội, nàng chỉ cần Hạ Trăn êm đẹp ở bên người nàng, là đủ rồi.

“Ở lâu dài sao?” Chuyện này không chỉ Chu Đại Nương và Trương bà bà, ngay cả Hạ Tiểu Thúy cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn qua.

“Đúng vậy, ở lâu dài.” Nhìn Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như Nghiên dặn dò thêm mấy thứ khác, “Tiểu Thúy, muội tiếp tục ở lại đây, giúp đại tẩu trông coi Cẩm Tú Phường. Ngoài ra, bệnh của Phượng nhi vẫn phải trị, không thể dừng thuốc.”

“Nhưng mà......” Nếu đại ca đại tẩu đều không ở nơi này, Hạ Tiểu Thúy theo bản năng cũng không muốn ở lại Cẩm Tú Phường. Không phải cảm thấy Cẩm Tú Phường không tốt, mà là cảm thấy tu hú chiếm tổ, không được tự nhiên.

“Không có nhưng mà. Muội và Phượng nhi phải ở lại Cẩm Tú Phường, không được đi đâu hết.” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút mệnh lệnh của Mạc Như Nghiên vừa ra, Hạ Tiểu Thúy lập tức không dám phản bác.

“Còn có Chu Đại Nương, ngài và Trường Sinh có thể chuyển đến Cẩm Tú Phường hay không? Ta và Hạ Trăn đi lần này, còn không biết khi nào mới có thể lại dọn về. Chỉ mình mẹ con tiểu Thúy ở lại hậu viện này, ta sợ không ổn.” 

Mạc Như Nghiên nói rồi nhìn về phía phòng ở của hai phụ tử Lăng Phong.

Đúng thế, xác thật không ổn. Phu nhân của Lăng Phong mất sớm, tiểu Thúy lại mới vừa hòa ly..... Nghĩ đến đây, Chu Đại Nương không thoái thác nữa, đồng ý với Mạc Như Nghiên.

Như vậy, chỉ còn lại Trương bà bà và Xuân Hà.

Xuân Hà thì dễ nói rồi, cũng sắp đến ngày thành hôn với Trường Sinh, coi như một nửa người Cẩm Tú Phường. Đến nửa tháng nữa gả cho Trường Sinh, đương nhiên sẽ hoàn toàn ở lại Cẩm Tú Phường này làm việc.

Về phần Trương bà bà, hoàn toàn vì hầu hạ Mạc Như Nghiên mới đến Cẩm Tú Phường. Mà nay Mạc Như Nghiên phải về Liên Hoa thôn, Trương bà bà tự nhiên rảnh rỗi.

“Còn phải làm phiền bà bà giúp ta chăm sóc tiểu Thúy và Phượng nhi.” Chỉ một câu của Mạc Như Nghiên đã giữ Trương bà bà lại lần nữa.

Thường ngày Chu Đại Nương và Hạ Tiểu Thúy đều bận thêu thùa, Hạ Phượng Nhi luôn do Trương bà bà chăm sóc. Mà Trương bà bà, cũng vô cùng thích Phượng nhi. Giờ phút này nghe được Mạc Như Nghiên giao phó, cũng không nói nhiều, dưng dưng nước mắt gật đầu.

Tuy không biết làm sao mà đại tiểu thư nhà bà đột nhiên từ bỏ Cẩm Tú Phường tự tại, muốn về sống ở thôn Liên Hoa. Nhưng Trương bà bà tin rằng đại tiểu thư làm thế tất có lý do của người.

Cộng thêm ở chung một đoạn thời gian, Trương bà bà cực kỳ yên tâm và tôn sùng Hạ Trăn người cô gia này. Thế cho nên không khuyên nhủ nữa, tiễn Mạc Như Nghiên rời Cẩm Tú Phường.

Mạc Như Nghiên nói chuyện với mấy người Chu Đại Nương, đồng thời Hạ Trăn cũng đến phòng ở của Lăng Phong.

Đến khi Hạ Trăn lại xuất hiện ở trong sân, Lăng Phong cũng theo ra cùng.

“Phu nhân yên tâm lên đường. Cẩm Tú Phường có mạt tướng trông coi cho phu nhân, tất sẽ không xuất hiện chút sai lầm nào.” Trước khi đưa Mạc Như Nghiên lên xe ngựa, Lăng Phong bỗng nhiên thấp giọng nói.

Phu nhân...... Trước kia Lăng Phong đều là gọi nàng là “Đại tiểu thư”. Mà nay, chắc là xưng hô theo Hạ Trăn!

Nói thật, Mạc Như Nghiên cũng không bất ngờ chút nào.

Ngay tại ngày đầu tiên Lăng Phong đi theo Hạ Trăn đi vào Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên đã mẫn cảm phát hiện không thích hợp.

Lăng Phong đối xử với người khác còn lạnh nhạt hơn nàng. Ở một mức độ nào đó, trên người Lăng Phong có cùng loại hơi thở với Hạ Trăn.

Cũng không khó để phát hiện vì toàn bộ Cẩm Tú Phường nhiều người như vậy, Lăng Phong chịu chủ động thân cận, cũng chỉ có một mình Hạ Trăn.

Mà lúc trước Cẩm Tú Phường xảy ra chuyện, Hạ Trăn không ở đây, Lăng Phong lại chủ động đi theo nàng không dời. Cho đến khi Hạ Trăn trở về, Lăng Phong lại không thấy bóng dáng lần nữa......

Từng chuyện từng chuyện như thế đều như nói với Mạc Như Nghiên rằng Lăng Phong và Hạ Trăn đã sớm quen biết.

Đến khi biết được thân phận thật của Hạ Trăn, lai lịch của Lăng Phong cũng sáng tỏ. Giờ phút này nghe thấy Lăng Phong nói, Mạc Như Nghiên gật đầu không hoài nghi điều gì.

Rời khỏi huyện Thanh Sơn, Mạc Như Nghiên cách màn xe trò chuyện với Hạ Trăn: “Lăng Phong cũng là người của quânTây Bắc sao?”

“Ừ. Hắn là phó tướng của ta.” Hạ Trăn gật đầu, không hề do dự nói ra thân phận của Lăng Phong.

“Vậy hắn tới huyện Thanh Sơn là tìm chàng à?” Mạc Như Nghiên tiếp tục hỏi. Nếu như thế, thì tất cả đều rõ ràng rồi.

“Xem như, lại cũng không phải.” Nói đến Lăng Phong, giọng nói của Hạ Trăn mang theo một chút ấm áp, “Ngày đó ta rời khỏi quân Tây Bắc, Lăng Phong nhất thời quá tức giận, làm ầm ĩ ở trước mặt Thái Tử điện hạ. Từ trước đến nay Thái Tử điện hạ không cho phép các tướng sĩ làm càn trong quân, dưới sự giận dữ, cũng đuổi hắn ra khỏi quân Tây Bắc.”

Quả nhiên, đây mới là tác phong của Thái tử hoàng gia! Mạc Như Nghiên thu lại suy nghĩ gật đầu, càng hiểu biết hơn về cách đối nhân xử thế của vị Thái Tử điện hạ kia.

“Nhưng mà......” Hạ Trăn cong khóe miệng, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới, nhắc đến quân Tây Bắc, cả người hắn đều phát ra ánh sáng, “Trước khi Lăng Phong bị đuổi ra ngoài, Thái tử cố ý nói lời tàn nhẫn với hắn, để hắn tới tìm ta. Lăng Phong cũng không chịu thua, lập tức gân cổ lên với Thái tử nói là nhất định sẽ tìm được ta. Sau đó, Lăng Phong dẫn theo Lăng Việt rời khỏi quân Tây Bắc, phiêu bạt khắp nơi.”

Nói đi nói lại, vẫn là đi tìm Hạ Trăn mà! Hơn nữa là tìm khắp thiên hạ. Tình nghĩa giữa quân Tây Bắc  với nhau, chỉ là những từ ngữ rất ít ỏi nhưng Mạc Như Nghiên cảm nhận được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK