• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi nhìn thấy Hạ Trăn, Tiểu Đào đã từng tưởng tượng đến Hạ Trăn là người vô cùng thô tục, là mãng phu nông thôn nhìn nhiều một cái cũng sẽ buồn nôn, không thể chịu đựng nổi.

Nhưng ngày Mạc Như Nghiên xuất giá, ở ngoài phủ nha tri huyện nhìn thấy Hạ Trăn cao lớn ngồi trên lưng ngựa, Tiểu Đào cũng giống với Mạc Như Họa, trong lòng vẫn luôn tức giận.

Cho dù xuất thân của Hạ Trăn hèn kém như thế nào, chỉ nhìn tướng mạo của Hạ Trăn, Tiểu Đào thật sự có chút động tâm.

Lúc này đột nhiên bị Hạ Trăn gọi lại, Tiểu Đào chịu áp lực của Hạ Trăn uy hiếp, đồng thời cũng là bản thân nàng ta không muốn đi.

Nói cho cùng, Tiểu Đào vẫn hy vọng được ở lại Cẩm Tú Phường.

Mạc phủ có tốt nữa, cũng không dung được nàng ta rồi. Thiên hạ to lớn, ngoài nơi này, nàng ta hoàn toàn không có chỗ để đi.

Chẳng lẽ thật sự phải gả cho chất tử của Vương bà bà? Tiểu Đào chưa từng nghĩ đến cái khả năng này.

Tiểu Đào cho rằng, chắc Mạc Như Nghiên đã hối hận, mới để Hạ Trăn ra giữ nàng ta  lại.

Nhưng mà trên thực tế, sau khi Hạ Trăn gọi nàng ta lại, chỉ nói một câu: “Trường Sinh, bắt lấy nàng ta đưa về Mạc phủ!”

Đây là muốn đẩy nàng vào hố lửa sao? Tiểu Đào ngẩn người, sau khi phản ứng lại, nhấc chân lên muốn chạy.

Tốc độ của tiểu Đào nhanh, Lăng Việt cũng không chậm. Trước khi Tiểu Đào phục hồi lại tinh thần, hắn đã cầm trong tay cây gậy, chắn ngang cửa.

Kết quả, Tiểu Đào bị chặn lại!

Hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Việt làm chuyện xấu, Tiểu Đào vô cùng muốn đào tẩu, nhưng hữu tâm vô lực.

Giằng co một lúc như vậy, hạ nhân của Mạc phủ đã đuổi đến nơi. 

Cuối cùng Tiểu Đào vẫn bị tìm về Mạc phủ.

Tô Linh đang giận dữ, nhìn thấy Tiểu Đào đã được tìm trở về, thật sự tức giận một trận. Trực tiếp sai hạ nhân đánh Tiểu Đào mười gậy, rồi nhốt Tiểu Đào lại.

Chuyện Tiểu Đào bị người Mạc phủ dẫn về, Mạc Như Nghiên biết nhưng không hỏi đến.

Mùa hạ đến với cái nắng chói chang oi bức, Cẩm Tú Phường cho ra kiểu trang phục mới. Lụa mỏng tinh tế lộng lẫy, xúc cảm mát lạnh, rất được khách hàng yêu thích.

Mạc Như Họa không tự mình đến lấy trang phục, mà là sai hạ nhân Mạc phủ tới cửa.

Ngược lại Mạc Như Nghiên không có không làm vụ buôn bán này. Bảo hạ nhân kia để lại đủ bạc, rồi giao trang phục cho người tới, mang về cho Mạc Như Họa.

Mạc Như Họa bị tức như muốn nổ tung. Không ngờ Mạc Như Nghiên thật sự thu bạc của nàng ta?

Lòng đầy căm phẫn, Mạc Như Họa đi tìm Tô Linh khóc lóc kể lể.

Khoảng thời gian này Tô Linh đang bận bịu hôn sự của Mạc Như Họa và Nhạc Hành Tri, không cách nào để ý tới Mạc Như Nghiên. Lúc này nghe nói Mạc Như Nghiên làm nhục Mạc Như Họa như thế, lập tức mặt lạnh xuống.

Vì để Mạc Như Họa có thể gả vào Nhạc phủ, Tô Linh đặc biệt gửi thư cho mẫu thân của Nhạc Hành Tri. Khi còn ở Nhạc phủ, quan hệ của bà ta và Nhạc mẫu là thân thiết nhất.

Nhưng lần này, Nhạc mẫu không thể nhớ đến tình cảm ngày xưa với Tô Linh. Thẳng thắn báo rằng, việc này do lão phu nhân làm chủ. Mà lão phu nhân bên kia, tạm thời chưa thấy mở miệng.

Vì sao Nhạc lão phu nhân không mở lời? Tô Linh cố ý sai thân tín đi Nhạc phủ ở trấn Hoài Thủy tìm hiểu.

Ngay sau khi Mạc Như Họa vào phòng, Tô Linh nhận được thư từ Hoài Thủy Trấn gửi tới. Một lúc sau, cả khuôn mặt của bà ta đều biến đen.

Sao Nhạc lão phu nhân lại nhìn trúng Mạc Như Nghiên được chứ? Sao có thể? Làm sao Mạc Như Nghiên so được với Như Họa của bà ta? Quả thực là......

Càng nghĩ càng tức giận, Tô Linh hung tợn khẽ cắn môi. Không được, không thể mặc kệ Mạc Như Nghiên tiếp tục phong quang. Như vậy sẽ làm trở ngại đến vinh hoa phú quý của Như Họa, sẽ làm cho mẹ con bọn họ gặp tai họa.

Mạc Như Họa cũng nghe được chuyện Nhạc lão phu nhân rất vừa ý Mạc Như Nghiên. Lập tức không nhịn được tất cả ấm ức, “Oa” một tiếng khóc lên.

Gần đây việc làm ăn của Cẩm Tú Phường phát triển không ngừng, tất cả đều ở phương diện tốt phát triển.

Sau ngày sinh thần đó của Mạc Nho, Trương bà bà nói với quản gia xin nghỉ việc. Sau đó, nghĩa vô phản cố(vì nghĩa quên mình) tới Cẩm Tú Phường.

Có thêm Trương bà bà, Xuân Hà làm việc càng thêm gọn gàng ngăn nắp. Dần dần, cuộc sống của Mạc Như Nghiên lại nhẹ nhàng giống với lúc còn ở Mạc phủ.

Cũng chính là đang lúc an ổn tốt đẹp như vậy, khó khăn đột nhiên tới: Một vị phụ nhân mua trang phục ở Cẩm Tú Phường trở về, chỉ mặc có nửa ngày đã trúng độc té xỉu.

“Đây thật đúng là chuyện kỳ lạ! Trước nay chỉ nghe nói ăn trúng độc, sao mặc quần áo cũng trở nên đáng sợ như thế rồi?” Nhíu mày, Trương bà bà nói nhỏ.

“Đúng thế? Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi!” Xuân Hà cũng lắc đầu, đầy khó hiểu và lo lắng.

“Mặc kệ có kỳ quái hay không, đi qua xem sẽ biết.” Mạc Như Nghiên nói xong, đi đến y quán của Vương đại phu với Hạ Trăn.

Bởi vì Vương đại phu xem bệnh, Mạc Như Nghiên không lo lắng trong đó có lừa dối. Nhưng mà rốt cuộc vị phụ nhân kia trúng độc như thế nào, còn phải chờ thảo luận.

“Đến rồi đến rồi, đại tiểu thư và đại cô gia của Cẩm Tú Phường đến rồi!” Lúc Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đến y quán, ngoài cửa y quán dân chúng đã vây quanh một vòng xem náo nhiệt.

Lúc nhìn thấy Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn, lập tức có người cao giọng hô.

Trong chốc lát, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hai người Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn.

Nói thật, phần lớn dân chúng huyện Thanh Sơn đều không tin Mạc Như Nghiên hạ độc. Không có lý do cũng không cần thiết! Lại nói, bảng hiệu nhiều năm của Cẩm Tú Phường, bị việc này náo loạn, chẳng phải hoàn toàn huỷ mất?

Nhưng mà, mạng người quan trọng. Thật sự bị trúng độc, cũng là chuyện lớn khó phòng bị. Vì tính mạng của chính mình, cũng không ai dám tiếp tục đến Cẩm Tú Phường mua vải vóc y phục.

“Quả thật là trên quần áo dính độc.” Nhìn thấy Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đi vào, vẻ mặt Vương đại phu ngưng trọng báo cho hai người tình hình thực tế, “ Ở ống tay áo và cổ áo, đều bị bôi độc. Nhẹ thì ngất, nặng thì mất mạng.”

Nghe Vương đại phu nói, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt nhau.

“Vương đại phu, bộ trang phục này là tự tay tú nương của Cẩm Tú Phường làm ra. Trong đó, cũng bao gồm cả ta.” Không dấu diếm Vương đại phu bất luận cái gì, Mạc Như Nghiên nói.

“ Thế thì kỳ quái rồi. Chẳng lẽ có người cố ý mưu hại đại tiểu thư?” 

Cũng giống với phần lớn người qua đường, Vương đại phu cũng không tin Mạc Như Nghiên tự dưng lại đi đập bể bảng hiệu Cẩm Tú Phường. Một bộ trang phục, một mạng người, Mạc Như Nghiên thân là đại tiểu thư của phủ nha tri huyện, thật không cần thiết làm như vậy.

“ Cũng khó mà nói được.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, trong đầu đã có đối tượng nghi ngờ, nhưng cũng không tiện phỏng đoán lung tung.

Ở huyện Thanh Sơn,Mạc Như Nghiên đã đắc tội với ai sao? Trong lòng Vương đại phu biết rõ là không có ai cả.

Không phải dân chúng của huyện Thanh Sơn, như vậy, chẳng phải chính là......

Vương đại phu lắc đầu, ánh mắt nhìn Mạc Như Nghiên đầy vẻ đồng tình: “Đại tiểu thư thận trọng. Chuyện này nhất định phải điều tra cẩn thận rõ ràng phải trái đúng sai, trả lại công bằng cho đại tiểu thư mới được.”

Đều nói lẽ phải ở trong lòng người. Nhưng nhắc đến án mạng, cho dù Mạc Như Nghiên trong sạch, cũng vẫn bị mời đến phủ nha tri huyện hỏi chuyện.

“Đại tiểu thư, xin mời!” Đám nha dịch tuân theo mệnh lệnh tới bắt Mạc Như Nghiên cũng không mang theo gông xiềng, vẻ mặt nặng nề, cung kính lễ phép mời Mạc Như Nghiên đến công đường.

Mặt Hạ Trăn lạnh lùng, một đường đi theo lên công đường của phủ nha tri huyện.

Mạc Nho tự mình thẩm án, Mạc Như Nghiên quỳ xuống, cũng không chê trách được gì.

Muốn nói tra tấn tàn nhẫn, xét hỏi ép cung, chắc chắn Mạc Nho sẽ không dùng ở trên người Mạc Như Nghiên. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, chứng cứ vô cùng xác thực, Mạc Nho cũng không cách nào nhân nhượng Mạc Như Nghiên.

“Mạc Như Nghiên, ngươi có nhận tội!” tiếng kinh đường mộc* chợt vang lên, mặt Mạc Nho trầm xuống chất vấn.

[*]Kinh đường mộc: là một khối gỗ hình chữ nhật để quan lại đập bàn khi xét xử án

“ Có tội gì?” Mạc Như Nghiên không tin trước khi Mạc Nho bắt nàng trở về, không có cẩn thận điều tra xét hỏi.

Nhưng đã hỏi qua rồi mà Mạc Nho vẫn muốn bắt nàng hỏi tội? Ngay cả một dân chúng tầm thường ở huyện Thanh Sơn cũng tin tưởng nàng trong sạch, nhưng cha ruột nàng lại định hỏi tội nàng trước mặt mọi người?

“Sự thật vô cùng xác thực, ngươi còn cãi bướng? Trong Cẩm Tú Phường xảy ra án mạng, ngươi giải thích thế nào?” Trong tư tâm, Mạc Nho cũng mong đợi Mạc Như Nghiên có thể giải thích vài câu. Cho dù ăn nói bừa bãi lý do thoái thác, cũng vòng vèo hơn là trực tiếp định tội, không phải sao?

“Xảy ra án mạng, tri huyện đại nhân không bắt tay vào tỉ mỉ điều tra, đã một mực định tội ta?” Giết người là tội chết! Dù trong lòng Mạc Như Nghiên không mong đợi gì Mạc Nho, hôm nay cũng vẫn bị Mạc Nho làm cho rét lạnh tâm can.

“ Đương nhiên bản quan đã kiểm tra đối chiếu sự thật xong cũng đã xác định đầu đuôi sự việc. Ngươi vì mưu cầu tiền tài, mượn danh Cẩm Tú Phường, lòng dạ xấu xa, làm việc ác, hại mạng người. Từng ấy chuyện, há để cho ngươi chống chế lấp liếm sao?” Bởi vì ở trên công đường Mạc Như Nghiên nói năng lỗ mãng, Mạc Nho nhất thời nóng giận, lên tiếng trách mắng.

Mà lời này của ông ta, không thể nghi ngờ chính là đã định tội Mạc Như Nghiên, chỉ đợi kế tiếp bắt giữ hay là phán quyết!

Mạc Như Nghiên ngẩng đầu, nhìn Mạc Nho mỉa mai, trên mặt không có chút xấu hổ và sợ hãi: “Trong ngày thường tri huyện đại nhân cũng thẩm án như thế sao? Nếu là như thế, ta bẩm báo lên ngự tiền( trước mặt vua), cũng phải hô to oan uổng.”

“Làm càn!” Sắc mặt của Mạc Nho xanh mét vì bị Mạc Như Nghiên chống đối, ông ta gầm lên một tiếng, đập kinh đường mộc, “ Ngang ngạnh cãi bướng.Người tới, phạt đánh hai mươi trượng.”

Vốn dĩ Hạ Trăn yên lặng đứng ở một bên, nghe thấy thế sắc mặt nháy mắt thay đổi, sắc bén trong mắt bắn thẳng về phía Mạc Nho.

Mạc Nho cảm giác được Hạ Trăn tức giận, nhưng vẫn lựa chọn làm lơ. Giờ này khắc này, ông ta cũng đang tức sùi bọt mép, vội vàng lập quan uy ở trước mặt dân chúng huyện Thanh Sơn.

Đám nha dịch trên công đường đều có chút do dự. Đang quỳ kia là đại tiểu thư, phải đánh như thế nào? Đánh thật hả? Hiện giờ thì không sao, đánh xong lão gia sẽ không tìm bọn họ tính sổ?

“Còn thất thần làm gì? Đánh!” Tình thế ép người, lúc này lửa giận của Mạc Nho cũng đang cao ngút trời. Ra lệnh một tiếng rồi ném ra thẻ bài ở trên bàn xử án.

Thẻ bài vừa ra, không đánh cũng phải đánh. Mặt bọn nha dịch lộ vẻ khó xử, đùn đẩy cho nhau một lúc, còn lại hai người, không thể không đứng dậy.

Mạc Như Nghiên vẫn luôn quỳ không nhúc nhích. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mạc Nho, không chút nào biến hóa.

Hai tay Mạc Nho nắm lại, muốn tránh đi ánh mắt nhìn chằm chằm của Mạc Như Nghiên nhưng rồi lại cố gắng chống đỡ.

Mắt thấy Mạc Như Nghiên sắp bị đánh, Hạ Trăn nhấc chân lên, đang muốn ngăn lại nha dịch trước mặt hắn, thì nghe phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét: “Dừng tay!”

Là Nhạc Hành Tri. Hạ Trăn nhăn mày, nhìn lại.

Nhạc Hành Tri vội vàng đẩy dân chúng đang vây xem ra, đi thẳng lên công đường, đứng ở bên cạnh Mạc Như Nghiên: “Không được đánh!”

Sắc mặt Mạc Nho hơi đổi. Tuy rằng Nhạc Hành Tri là công tử nhà tri phủ, nhưng công khai náo loạn công đường, cũng không thể tha thứ.

“Mạc đại nhân, vụ án này có ẩn tình. Đề phòng giết người vô tội, nhất định phải tra rõ một lần nữa!” Nhạc Hành Tri không sợ quan uy của Mạc Nho. Hôm nay hắn mới tới huyện Thanh Sơn Huyện, vừa đến bên ngoài Cẩm Tú Phường, thì nghe nói xảy ra chuyện. Sau đó, không một chút chậm trễ chạy lại đây.

Cũng may, hắn đuổi kịp. Nghĩ đến đây, Nhạc Hành Tri thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cúi đầu, nhìn về phía Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên lại không thèm liếc nhìn Nhạc Hành Tri. Nhạc Hành Tri tới quá mức trùng hợp, nàng cũng không thể không nghi ngờ.

“Tra rõ? Nhân chứng vật chứng đều ở......” Rõ ràng có người đưa ra dị nghị, nhưng Mạc Nho thân là cha ruột của Mạc Như Nghiên, lại khăng khăng muốn định tội Mạc Như Nghiên. Cảnh tượng này, thật buồn cười, hơn nữa là cực kỳ buồn cười.

“Nhân chứng? Ở đâu? Vật chứng lại ở nơi nào? Trên công đường, ngoài Mạc Như Nghiên đang quỳ, ở đâu có nhân chứng vật chứng? Mạc đại nhân, việc này sợ là có kỳ quặc, còn mong ngươi phán đoán sáng suốt!” Nhạc Hành Tri nói rồi chắp tay với Mạc Nho, nhìn như có lễ, kỳ thật là uy hiếp.

Phán đoán sáng suốt. Mạc Nho tự nhận ông ta đã phán đoán rất sáng suốt rồi, hơn nữa còn đại nghĩa diệt thân. Nhưng Nhạc Hành Tri không tin, lại còn lấy Nhạc gia ra áp chế ông ta.

Thôi được, nếu Nhạc Hành Tri khăng khăng muốn thêm mấy ngày nữa mới định tội Như Nghiên, Mạc Nho than nhẹ, xua xua tay, chấp nhận.

“Nhạc công tử ăn nói hùng hồn như thế, chắc hẳn đã có chứng cứ. Bản quan cho ngươi thời gian ba ngày, cho phép ngươi điều tra mặt khác. Ba ngày sau, sẽ quyết định tất cả.” Mạc Nho đập kinh đường mộc, án ngày hôm nay coi như đã xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK