Tôi thật sự rất ghét lũ con nít trong khu phố của mình,chúng cứ luôn ầm ĩ dù sáng hay tối.Hầu như thời gian nào chúng cũng có mặt trước cửa nhà tôi la hét,đùa giỡn với nhau.Nhiều lần tôi tự nghĩ " Sao chúng nó ko chết hết đi nhỉ ".Và rồi dường như ông trời cũng đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi,vào một đêm nọ mẹ của một đứa trong bọn nó cuốn cuồn đi tìm con mình vì con bé đi chơi từ sáng đến giờ vẫn chưa về.Cô ta chạy khắp nơi trong khu phố hỏi tất cả mọi người.Nhưng chỉ nhận được câu trả lời là " Không biết ".Rồi cô ta chạy sang nhà tôi nước mắt lưng tròng hỏi tôi câu hỏi y như đã hỏi mọi người trong khu phố.Tôi trả lời cô ta là " Tôi không biết ".Có vẻ câu trả lời của tôi đã làm cô ta đau khổ hơn lúc trước.Tôi để mặc cô ta đứng trước cửa nhà mình và đóng cửa.Tôi bước vào phòng ngủ thì một mùi tanh tanh xộc vào mũi tôi vẫn là mùi lúc sáng tôi ngửi được nhưng hình như bây giờ còn kèm theo mùi hôi nặng nề.Haiz,chắc tôi sẽ phải dọn phòng thôi.
Từ ngày hôm đó trở đi không một gia đình nào cho con của họ ra ngoài chơi nữa.Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì từ nay lũ trẻ đó sẽ không thể nào làm phiền tôi được nữa.
Danh Sách Chương: