Có một buổi sáng tôi tỉnh dậy và nhìn thấy bản thân ở một nơi rất lạ. Cổ tay của tôi bị băng kín lại. Xung quanh là một màu trắng. Có những giọt nước rơi tí tách. Từng giọt. Từng giọt. Tôi trông rất quen nhưng không thể nhớ nổi đây là đâu, đến nổi tôi phải hỏi một người đàn ông. “Đây là đâu”. Cám ơn trời, nhờ ông ta tôi mới nhớ, đây là bệnh viện. Nhưng tôi đâu có muốn vào bệnh viện ? Tôi không thích bệnh viện! Tôi ghét bệnh viện.
Nếu đây là bệnh viện, vậy cha mẹ tôi đâu? …Bệnh hay quên là căn bệnh di truyền. Ắt hẳn họ đã đưa tôi vào đây nhưng họ đã quên tôi ở phòng số mấy. Vậy nên tốt nhất tôi chợp mắt một tý, khi mở mắt dậy cha mẹ sẽ mang thức ăn đến. Chúng tôi sẽ ăn. Và tôi sẽ không quên cái mùi thức ăn đó. Tôi sẽ mãi mãi không quên.
Tôi đã chờ họ cho đến khi phố lên đèn đêm đó.
Danh Sách Chương: