Có một ngôi mộ nhỏ, cỏ dại um tùm, tới cái bia còn chả có.
Nội tôi, mỗi khi ra viếng mộ, thường tiện tay nhổ cỏ, đắp đất, ông còn làm hẳn tấm bia cho nó.
Một ngày kia, nội tôi thấy một bao bánh trái to tướng trước nhà.
Lật trong bao, thấy có tên của một gia đình, với đầy đủ thành viên, và chữ "phụng cúng", thấy lạ, nội tôi chưa vội ăn mà đem tới nhà, vừa muốn cảm ơn, vừa muốn hỏi lí do.
Vừa đem tới thì bị đuổi đánh, thậm chí chưa kịp hỏi câu nào.
Ông chạy về nhà, thở hồng hộc, không hiểu gì cả. Vừa lúc đó, nhà có khách. Nhìn thấy đống quà bánh trên bàn, ông khách nói.
Ông đói lắm hay sao mà ra mộ lấy đồ cúng của người ta vậy ?
Ông tôi ôm bịch bánh, chạy thẳng ra đồng mả, quên cả dép ...... và té xỉu ở đó.
Tất cả những ngôi mộ đều có chung một kiểu đồ cúng, hệt như bao bánh trái trên tay ông.
Tất nhiên là trừ chỗ đó ra.
Danh Sách Chương: