Mới thoáng một cái đã qua hơn nửa tháng, đến ngày bố cáo bảng vàng.
Thái độ Tô Cẩn Sâm rất bình thường, không còn ép Tô Hiểu Nguyệt nói những lời mà nàng không muốn nói.
Hai người gặp mặt, đều tuân theo quy củ, chỉ gật đầu hành lễ, nhìn lạnh nhạt hơn trước kia rất nhiều.
Rốt cuộc Tô Cẩn Sâm định đem chuyện tết nguyên tiêu bỏ qua sao?
Trong lòng Tô Hiểu Nguyệt vừa mừng vừa buồn, vui là không cần vì... say rượu mà gây ra chuyện xấu hổ, ngày ngày trong lòng phải chịu sự giày vỏ; còn buồn... Thì càng không nói rõ, theo nàng thấy, có lẽ nàng chỉ nên vui mới đúng, làm gì có chuyện buồn ở đây?
Nhưng trên thực tế... Gần đây nàng còn ăn ít lại.
Trương Tuệ đưa bánh đậu đỏ đến, có điều nàng chỉ nếm một ngụm nhỏ, cũng không thấy ngon miệng.
Thánh tâm khó dò, Tô Cẩn Sâm cứ trêu đùa nàng như vậy, sau đó liền đem nàng ném ra sau đầu? Cũng may Tô Hiểu Nguyệt nhịn được, cũng không có nói ra cái gì không nên nói, nếu không sẽ thành một câu chuyện cười.
Chính nàng đã viết ra người lạnh lùng và vô tâm như thế, có thể trách được ai đây?
Tô Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện hình như Tô Cẩn Sâm đang đi về phía nàng. Nàng vội vàng lên tinh thần, giả vờ như không thèm quan tâm, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Tô lão thái thái nhìn dáng vẻ kinh hồn bạt phía của Tô Hiểu Nguyệt, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười lại đau lòng, nhưng bà cũng muốn biết, rốt cuộc Tô Hiểu Nguyệt có suy nghĩ gì với Tô Cẩn Sâm không?
Dưa hái xanh không ngọt, mặc dù Tô Cẩn Sâm đã biểu lộ tâm ý, nhưng Tô Hiểu Nguyệt có thái độ gì, Tô lão thái thái còn chưa có thể xác định.
"Hôm nay bảng vàng công bố, sao Sâm ca không đến cổng trường thi xem một chút?" Tô lão thái thái cố ý nói: "Nếu mà trúng, cũng sẽ không cần chờ tin vui từ lễ bộ, mẫu thân ngươi liền có thể giúp ngươi thu xếp việc hôn sự."
Đầu tiên Tô Cẩn Sâm là hơi sững sờ, lại ngẩng đầu thấy Tô lão thái thái buông mi xuống với vẻ mặt ung dung, thì biết bà đang nói đùa, chỉ phụ họa nói: "Đã phái gã sai vặt đi xem, có lẽ sắp có tin."
Tô lão thái thái tiếp tục nói: "Lần trước tổ ngoại mẫu ngươi đến, ngươi cũng đã gặp qua hai vị biểu muội kia, ngược lại ta cảm thấy thân càng thêm thân cũng không tệ, ngươi có ý gì không?"
Qủa nhiên Tô Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, nàng nghe thấy Tô lão thái thái nói lời này, cảm thấy ít nhiều có chút hốt hoảng, mặc dù trong nguyên văn hai bị biểu muội kia không có liên quan gì với hắn, nhưng Tô Cẩn Sâm bên trong nguyên văn kia, cố chấp hung ác nham hiểm, có thù tất báo, đối với nữ sắc, càng là thái độ xua đuổi như rác, nhưng bây giờ Tô Cẩn Sâm đã không có tính tình kia, không chừng còn tưởng là thực sẽ cảm thấy cuộc sống bên vợ con cũng không tệ?
Điều làm cho Tô Hiểu Nguyệt không nhịn được là, Tô Cẩn Sâm lại còn đáp lời! Mà lại nhìn trên nét mặt chẳng có chút ghét bỏ nào, chỉ ôn nhu nói: "Con biết tâm tư của ngoại tổ mẫu, muốn thân càng thêm thân cũng không phải là không thể..."
Tô Cẩn Sâm còn chưa nói xong, Tô Hiểu Nguyệt đã không nhịn được mà từ đứng lên từ xe lăn, nàng một hơi bị nghẹn lại, thở hổn hển nửa ngày mới mở miệng nói: "Con... Con... Tổ mẫu cùng huynh trưởng thảo luận hôn nhân đại sự, con một... Cô nương chưa xuất giá... Thực sự không tiện ở đây, con xin cáo lui trước!"
Nàng vội vàng ngồi xuống, lắn xe lăn đến cửa, gọi nha hoàn đến đẩy xe lăn cho nàng.
Trong đại sảnh yên tĩnh, một lát sau, chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng xe lăn của Tô Hiểu Nguyệt, lúc này Tô lão thái thái mới lên tiếng nói: "Lần này ngươi hài lòng chưa? Người cũng đã bị ngươi chọc giận bỏ đi."
"Không phải tổ mẫu nhắc chuyện này trước sao?" Vẻ mặt Tô Cẩn Sâm đầy vô tội.
"Đừng có mà giả vờ với ta." Tô lão thái thái cười lạnh một tiếng: "Mấy ngày nay mắt thấy cằm con bé đều đã nhọn, không phải là vì ngươi thì là vì ai chứ?"
Tô Cẩn Sâm cũng có chút đau lòng, nhưng lại cảm thấy rất vui.
"Nếu ngươi lại không chịu nói sự thật cho nó biết, thì chính là muốn tra tấn nàng đến hỏng người." Chung quy là Tô lão thái thái đau lòng Tô Hiểu Nguyệt.
"Hai ngày này các con cháu hoàng thất đều lần lượt vào kinh, nhận làm con thừa tự tự tử cùng đại điển sắc phong thái tử, Khâm Thiên Giám đang chọn ngày." Tô Cẩn Sâm dừng một chút, nhìn thoáng qua hướng đi của Tô Hiểu Nguyệt, chỉ tiếp tục nói: "Tổ mẫu yên tâm, ta sẽ không để cho Kiều Kiều ủy khuất quá lâu."
"Ta có gì không yên lòng" Lão thái thái cười nói: "Ta là sợ ngươi, hiện tại con bé cứ thấp thỏm như thế, chờ đến ngày đó, con bé sẽ không tha cho ngươi."
"Vậy cũng không sao, chờ đến ngày đó, muốn đánh hay mắng thì tùy nàng ấy." Tô Cẩn Sâm nhìn về phía cửa đã sớm không còn thấy bóng lưng nàng, nhịn không được khóe miệng cong lên.
** ** **
Đến buổi trưa, gã sai vặt đi xem bảng vàng đã trở về.
Tô Cẩn Sâm thi được hạng nhất, được khâm điểm làm hội nguyên, Từ thị rất là vui, sai người mở tử đường thừa ân hầu phủ, đi dâng hương cho liệt tổ liệt tông.
Từ thị đốt hương, bái các bài vị trong từ đường, thoáng nhìn bài vị Chu thị để ở một bên, chỉ đi lên nói: "Tỷ tỷ sinh một hài tử tốt không chịu thua kém, tương lai hầu phủ ta đều phải trông chờ vào nó, trước kia ta bất kính với tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng có trách."
Tô Hiểu Nguyệt cũng dâng hương cho tổ tông, nàng ngồi ở một bên, nhìn Tô Cẩn Sâm quỳ gối trước liệt tổ liệt tông Tô gia, ba bái chín khấu, đây có lẽ là lần cuối hắn quỳ ở từ đường Tô gia.
Từ thị lại nói: "Đáng tiếc phụ thân con không ở nhà, nếu ông ấy thấy con không chịu thua kém như thế, nhất định cũng sướng đến điên rồi."
Tô Hiểu Nguyệt biết Tô Chính sẽ không hề vui, Tô Cẩn Sâm càng không chịu thua kém, có lẽ ông ta chỉ cảm thấy mình càng bị nhục nhã, nàng có chút thương hại Tô Chính, bởi vì không bao lâu, nón xanh trên đỉnh đầu ông ta, liền sẽ không dối lừa được.
Tô Cẩn Sâm lại đi lên đẩy xe lăn cho Tô Hiểu Nguyệt, đã lâu hắn không đẩy xe lăn cho mình, lúc này đôi bàn tay kia nắm lấy, trái tim Tô Hiểu Nguyệt liền dừng lại một chút, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, người kia lại không hề nhìn thẳng mắt nàng, mà nhướng mày thầm nghĩ: "Mẫu thân là nhớ phụ thân rồi, mấy ngày trước con tính toán một cái, chuyện công trình trị thủy bên đó, có lẽ là hoàn thành trước trung thu, đến lúc đó phụ thân liền có thể hồi kinh."
Ở trước mặt hài tử nói đến cái này, Từ thị còn cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ khoát tay một cái nói: "Chúng ta là lão phu thê, có gì mà nhớ hay không, mấy năm nay ông ấy mới có một việc làm như thế, ngược lại phải làm ra chiến tích mới tốt."
Chiếc xe lăn cứ chậm rãi nhấp nhô trên đường đá, trong lòng Tô Hiểu Nguyệt có chút buồn bã.
Tô Cẩn Sâm trúng hội nguyên, tiếp theo liền sẽ tham gia thi đình, ngay sau đó lại làm lên Trạng Nguyên.
Theo nguyên văn kịch bản, mùa hè sang năm nay bên trên sẽ băng hà, Thụy vương vào kinh kế thừa đại thống, Tô Cẩn Sâm sẽ được sắc phong thành thái tử. Bây giờ mặc dù có một tiểu quận vương ở đây, nhưng dường như Tô Cẩn Sâm không có để ở trong lòng, giống như là đã có tính toán trước.
Có điều nghĩ lại cũng đúng, Thụy vương trù tính vài chục năm, làm sao có thể bởi vì một tiểu quận vương mà không làm nên chuyện?
Tô Cẩn Sâm đem những biểu cảm nhỏ xíu của Tô Hiểu Nguyệt vào trong mắt, đầu ngón tay siết chặt chiếc khăn trong tay, dáng vẻ xoắn xuýt, cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.
Tô Cẩn Sâm mở miệng nói: "Kiều Kiều đã lâu không có mời ta đến phòng muội ngồi rồi."
Tô Hiểu Nguyệt ngồi thẳng người lên, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu thân nói hiện nay chúng ta đã lớn rồi, huynh trưởng cũng phải thành thân, cũng nên biết tránh hiềm nghi..."
Từ thị đi theo phía sau hai người như ở trong mộng... Bà ta nói lời này khi nào?
Có điều... Nghe như vậy, hình như cũng có chút đạo lý? Xem ra Kiều Kiều bà ta đã thật sự trưởng thành rồi.
Tô Cẩn Sâm chỉ là cười nhạt một tiếng, tiếp tục đẩy xe lăn của nàng đi về phía trước, lại cúi người xuống, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều, ngày đó trong xe ngựa cắn ta, có từng nghĩ đến muốn tránh hiềm nghi không?"
Lập tức gương mặt Tô Hiểu Nguyệt liền đỏ bừng lên... Nàng còn tưởng rằng hắn đã bỏ qua chuyện này, nhưng mà ai ngờ lại lấy cái đó để uy hiếp, chẳng lẽ cả đời này nàng không thể nhảy qua cái hầm cầu này sao?
Tô Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Sâm, mặt mũi tràn đầy ủy khuất cùng phiền muộn, lại chỉ có thể cắn lấy cánh môi nói: "Huynh trưởng muốn đi, đương nhiên Kiều Kiều sẽ rất hoan nghênh."
** ** **
Thanh Hạnh bị sai ra ngoài pha trà, Tô Cẩn Sâm nói muốn uống trà phổ nhị lâu năm, trong ngưng hương viện chỉ có Thanh Hạnh là nấu trà ngon nhất.
Tô Hiểu Nguyệt cứ bị Tô Cẩn Sâm giữ lại như vậy, nàng mới muốn từ trên xe lăn đứng lên, lại bị người bế lên, nghiêng người ngồi ở trên đùi người kia.
Trước kia cũng không phải là chưa từng bị hắn ôm như vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy càng mập mờ, Tô Hiểu Nguyệt đỏ bừng mặt, cúi đầu không biết nên tránh ở đâu, người kia lại một nắm cằm nàng, làm cho nàng phải nhìn vào mình.
Ánh mắt của hắn liền giống như tia lửa trong đêm tối, sắc bén thâm thúy, đâm vào Tô Hiểu Nguyệt làm cho trái tim nàng đập thình thịch.
Tô Hiểu Nguyệt đang định cầu xin tha thứ, người kia lại mở miệng nói trước: "Ta đã nói qua... Muội cắn ta, ta muốn đòi lại, muội nói... Ta nên cắn trước ở đâu mới tốt?"
Đang nói chuyện người kia đã tiến tới bên tai của nàng, hơi thở nóng rực làm cho cổ của Tô Hiểu Nguyệt có chút nóng lên, đột nhiên kia đầu lưỡi nóng ướt quấn lấy vàng tai của nàng, cơ thể Tô Hiểu Nguyệt run rẩy, hốc mắt đã đỏ bừng, cả người run lên rồi nói: "Huynh trưởng, ta sai rồi... Là ta uống say..."
Nàng thật sự bị dọa chết, Tô Cẩn Sâm như vậy, làm cho người ta thấy quá đáng sợ.
"Uống say... Là có thể muốn làm gì làm với huynh trưởng của mình sao?" Tô Cẩn Sâm suy nghĩ rồi nói: "Xem ra Kiều Kiều muốn vi huynh lại uống một chén sao?"
"Ta..." Tô Hiểu Nguyệt vươn tay đẩy Tô Cẩn Sâm ra, người này lại nắm tay nàng, hướng chỗ không nên đến, hành động như thế làm cho Tô Hiểu Nguyệt phải kinh sợ, nàng nhịn không được mà khóc lên, người kia lại hôn lên nước mắt của nàng, nhỏ giọng ở bên tai: "Nếu muội khóc lớn tiếng như thế, kinh động đến tiểu nha hoàn ở bên ngoài, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nếu để cho nha hoàn biết giữa huynh muội bọn họ lại có quan hệ như vậy... Đời này của Tô Hiểu Nguyệt đừng mong có thể thành lập gia đình!
Ừm... Nàng thật sự rượu vào lời ra, lại chọc phải một ma đầu như vậy!
Tô Hiểu Nguyệt kìm nén khóc thút thít, đôi mắt đỏ rực đầy nước mắt long lanh, nhìn người nam nhân có gương mặt tuấn tú, chậm rãi tiến đến trước mặt mình.
Danh Sách Chương: