Ôn Dư không nghĩ tới, cô đã phải chịu trăm cay nghìn đắng, bỏ ra rất nhiều công sức, rất nhiều tiền để chuẩn bị cho một màn bắt gian tại trận, vậy mà lại có kết quả như thế này đây.
Tiểu tam không đến, tên cặn bã không đến, nhưng anh trai hời lại đến.
Anh ấy không tăng ca sao?
Tại sao anh ấy lại ở đây?
A a a!
Ôn Dư sắp phát điên rồi.
Nhân lúc Thẩm Minh Gia còn chưa quay đầu lại, cô kéo Vưu Hân xoay người lại.
“Đừng nhìn!”
Giọng nói của Vưu Hân cũng run rẩy: "Xong rồi, không phải cậu nói ông chủ Tưởng không có hứng thú đón năm mới sao, người đàn ông đối diện kia là anh ấy, tôi không bị hoa mắt chứ?”
Mặc dù Ôn Dư cũng hoảng sợ, nhưng cũng may cô vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
Tưởng Vũ Hách và Thẩm Minh Gia ở phía sau cô chính là Tu La Tràng, cô tuyệt đối không thể đến đó.
Cô chỉ có thể rút lui.
"Hân Hân, cậu đi trước đi, cậu chạy trước, cứ mặc kệ tôi."
Bây giờ Ôn Dư cũng không thể xác định chuyện gì sẽ đang chờ cô, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn liên lụy đến Vưu Hân. Người ta vừa lọt vào danh sách đề cử, nếu bị loại vì chuyện của cô, thì cô chính là tội nhân.
"Cậu mau đi đi, tôi sẽ giải quyết hậu quả."
Vưu Hân: "Cậu thật sự có thể sao?”
"Nghe tôi, cậu ở đây thậm chí còn rắc rối hơn, đi nhanh đi!”
Ôn Dư đã nói như vậy, Vưu Hân cũng đành phải nghe cô: "Trở về nếu không có việc gì gửi cho tôi 1, còn nếu có việc thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi!”
Nói xong Vưu Hân lập tức cúi đầu đi ra khỏi nhà hàng.
Tưởng Vũ Hách nhìn thấy tất cả, không biết có phải anh cảm thấy buồn cười hay không, mà nhẹ nhàng hừ cười một tiếng.
Nhưng vẫn ngồi đó mà không nhúc nhích.
Những người khác dường như đã nhìn ra vài phần manh mối, nói đùa.
"Yo, em gái nuôi yêu sớm à?”
"Nhìn cách ăn mặc này, em đã 18 chưa?”
Thẩm Minh Gia vẫn luôn bị lạnh nhạt đứng ở bên cạnh lúc này cũng nhìn về hướng mà mọi người thảo luận.
Ngay trước mặt hắn ta chưa đến mười lăm mét, một cô gái ăn mặc lòe loẹt, còn buộc hai cái búi tóc khoa trương đưa lưng về phía hắn ta.
Thẩm Minh Gia nhíu mày, nhanh chóng nghĩ trong lòng, Tưởng Vũ Hách có em gái sao?
Chỉ nghe nói nhà họ Tưởng còn một cô con gái lớn, hiện đang ở nước ngoài, chưa từng nghe nói còn em gái nào khác.
Có thể là em họ hoặc chị họ, nhìn tuổi tác cũng không quá lớn.
Không biết tại sao, Thẩm Minh Gia đột nhiên có một số ý nghĩ lớn mật.
"Giám đốc Tưởng" hắn ta cố ý tìm đề tài: "Cô bé trong thời kỳ phản nghịch phải có kiên nhẫn, trong nhà tôi cũng có một người em họ khoảng 18, lúc 9 tuổi đã rất phản nghịch, lúc ấy tôi và em họ đã ở chung rất lâu, nên về phương diện này tôi rất có kinh nghiệm. Hay là tôi qua giúp anh nói chuyện với cô ấy?”
Tưởng Vũ Hách vẫn nhìn Ôn Dư như một con chim cút đang thu mình, dừng một chút, thản nhiên nói: "Không cần.”
Ly rượu mời tới cuối cùng cũng không uống, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Dư, một tay cầm áo khoác của mình, một tay nắm sau cổ áo của Ôn Dư, xách người đi như xách một con gà.
Ôn Dư: "..."
Mọi người: "..."
Thẩm Minh Gia nhìn bóng lưng kia một lúc lâu, cười nói: "Giám đốc Tưởng nhất định rất thương cô em gái này. ”
Kỳ Tự nhìn hắn ta, dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, sau đó nhàn nhạt ám chỉ: "Chuyện của giám đốc Tưởng, người ngoài tốt nhất đừng suy đoán quá nhiều. ”
Đây thật ra là đang nhắc nhở Thẩm Minh Gia đừng có tâm tư lệch lạc.
Nhưng Thẩm Minh Gia lại hoàn toàn không lĩnh ngộ được.
Hắn ta trở lại vị trí, hạ giọng nói với người đại diện bên cạnh: "Tưởng Vũ Hách hóa ra có một người em gái, sao tôi không nghe được tin tức gì? ”
Người đại diện cũng sửng sốt: "Thật sao?”
"Tôi vừa mới nhìn thấy ở bên kia, cô gái kia có lẽ khoảng 18 tuổi, trông khá phản nghịch, quan hệ với Tưởng Vũ Hách không tốt, nhưng Tưởng Vũ Hách rất thương cô ấy. ”
Thẩm Minh Gia nói xong, người đại diện mới trả lời: "Cho nên? ”
"Tôi rất hiểu những đứa nhỏ ngỗ ngược chống đối lại cha mẹ này, anh đi hỏi thăm xem có thể lấy được phương thức liên lạc của em gái này hay không,
nhưng nhất định phải tránh Tưởng Vũ Hách, đừng để anh ta biết. ”
"Cậu muốn làm gì?”
"Hợp đồng của chúng ta ngay cả một bên cũng không đảm bảo cho tôi, nếu như tôi có thể thu phục được em gái của anh ta, dù sao đều là người một nhà, đến lúc đó còn sợ không có tài nguyên sao?”
Người đại diện suy tư một lát, lắc đầu: "Quá gan, cậu không chơi lại Tưởng Vũ Hách đâu. ”
"Tôi chơi cái gì?" Thẩm Minh Gia cường điệu nhún vai: "Tôi chỉ chuẩn bị yêu đương với em gái mà anh ta yêu thương nhất, thích nhau thôi mà, sao có thể gọi chơi chứ? Tôi nghiêm túc đấy.”
"Bớt nói vớ vẩn đi." Người đại diện liếc hắn ta: "Cậu có chắc em gái người ta sẽ thích cậu không? ”
Thẩm Minh Gia tự hào: "Con gái lớn của tập đoàn Giang Thành Hoa cũng bị tôi thu phục, loại con gái phản nghịch tuổi dậy thì này, một tuần là tôi có thể thu phục được. ”
...
Bên kia, Ôn Dư bị Tưởng Vũ Hách xách lên xe.
Không nói một lời.
Anh vươn tay muốn lái xe, Ôn Dư lại vội vàng ngăn lại, làm ra vẻ yếu ớt: "Anh, anh uống rượu, để em lái cho.”
Tưởng Vũ Hách thực sự đã mất đi lý trí.
Anh không nói gì và ngồi sang ghế phụ.
Ôn Dư đi tới chỗ lái xe, thắt dây an toàn, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Gương mặt lạnh lùng không có một chút nhiệt độ nào, so với bất kỳ một lần nào trước đây càng tệ hơn.
Đêm nay có lẽ không phải là một cơn bão, không phải là một gói thuốc nổ, mà là... Ngay cả Ôn Dư cũng không thể lường trước được hậu quả.
Ôn Dư cảm thấy vô cùng hối hận.
Lúc trước cô chiếm giữ ở khách sạn Châu Dật, cô còn nhìn thấy quản lý của khách sạn này là Kỳ Tự, là bạn thân của Tưởng Vũ Hách.
Làm thế nào cô có thể bỏ qua khả năng này.
Đều trách toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị cặn bã kia chiếm cứ, thế mà cô lại phạm một sai lầm thông thường như vậy.
Trên đường trở về biệt thự, Tưởng Vũ Hách không nói một câu nào, anh vẫn luôn nhắm mắt lại, Ôn Dư nhiều lần muốn giải thích cho mình vài câu cũng không thể mở miệng.
Phải giải thích thế nào đây.
Nói dối bị bắt quả tang thì phải giải thích thế nào.
Cùng một "người đàn ông" ở trong nhà hàng ôm ấp tự sướng, nhưng lại nói với anh là đang đi làm trị sẹo thì phải giải thích sao đây.
Đầu Ôn Dư sắp nổ tung, lần đầu tiên không biết nên làm thế nào bây giờ.
Cho dù cô có thông minh đến đâu, cục diện khó giải quyết như hôm nay cũng không thể giải quyết được.
Xe lái đến tầng hầm, đỗ lại, Ôn Dư cởi dây an toàn ra, xoay người định nói gì đó với Tưởng Vũ Hách, nhưng người đàn ông kia lại không nói một lời xuống xe.
Ôn Dư ngẩn người, vội vàng xuống xe đuổi theo.
"Anh trai.”
Cô kéo tay áo của anh: "Anh ơi, anh nghe em nói.”
Ôn Dư không hiểu sao có chút hoảng sợ.
Nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn không trả lời, giống như trở lại trạng thái ngày đầu tiên bọn họ trở về ngôi nhà này.
Cửa thang máy mở ra, Tưởng Vũ Hách đi thẳng vào trong, Ôn Dư theo sát phía sau: "Em, em chỉ muốn ra ngoài đón năm mới, không muốn tăng ca, cho nên... Cho nên. ”
Lấy cái cớ vụng về như vậy, Ôn Dư cũng không nói được nữa.
Tưởng Vũ Hách vẫn không trả lời, chờ thang máy lên tầng hai, anh đi thẳng ra ngoài, vừa vặn gặp dì Mười Hai đang làm vệ sinh trong hành lang.
"Hai người về rồi sao?" Dì Mười Hai đứng thẳng lưng nói, lập tức nhạy cảm phát hiện hai anh em có chút không đúng.
Một người mặt không chút thay đổi đi về phía trước, một người muốn nói lại thôi đi theo phía sau.
Thẳng đến trước cửa phòng của Tưởng Vũ Hách, thấy anh sắp đi vào, Ôn Dư
cuối cùng không thể nhịn được nữa, bước hai bước lên ngăn anh lại:
"Anh, nếu anh tức giận thì có thể mắng em, anh đừng im lặng như vậy, em sẽ buồn. ”
Tưởng Vũ Hách dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cô: "Em buồn sao? ”
Ôn Dư gật đầu.
Dì Mười Hai cầm máy hút bụi yên lặng đứng ra xa hơn.
"Được rồi.” Tưởng Vũ Hách trực tiếp hỏi: "Người vừa rồi là ai? ”
Ôn Dư: "..."
Bất luận thế nào cô cũng không thể nói ra thân phận thật sự của Vưu Hân, một khi thân phận của cô ấy bị bại lộ, thì chẳng khác nào cô tự vạch trần mình.
Đã mắc sai lầm rồi, cô cũng không sợ mắc thêm một sai lầm nữa.
Ôn Dư cúi đầu, cắn môi nhỏ giọng nói: "Bạn qua mạng. ”
"Bạn qua mạng? ”
"Chính là cái wechat kia lắc lắc, lắc ra..." Càng về sau, giọng Ôn Dư càng ngày càng nhỏ.
Ngực Tưởng Vũ Hách hơi phập phồng.
Anh nhớ tới việc Ôn Dư chơi điện thoại ở văn phòng, lúc bị anh nhìn thấy thì lại hoảng hốt cất đi.
Nhớ tới cô nói muốn đi ăn trưa một mình, một mình đi làm đẹp.
Hóa ra là như vậy.
Anh đang chịu đựng và kiềm chế.
"Điện thoại di động. ”
Da đầu Ôn Dư tê dại, anh muốn điện thoại di động làm gì?
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ, vội vàng đưa cho anh.
Đầu tiên là số lẻ sau đó là số chẵn, Tưởng Vũ Hách đã biết mật khẩu của cô, thuận lợi mở được điện thoại di động: "WeChat ở đâu. ”
Ôn Dư cứng ngắc đứng ở đó, cảm giác như trò chơi sắp kết thúc.
Cô vẫn rất cảnh giác, sau khi liên lạc với Vưu Hân, Chu Việt cô sẽ lập tức xóa
nội dung trao đổi, không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Nhưng hôm nay cô và Vưu Hân bận rộn cả đêm, luôn theo dõi Thẩm Minh Gia, lúc trước cô đã nói chuyện gì, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn không nhớ gì cả, thật sự không nhớ cô có kịp thời xóa đi hay không.
"Anh hỏi em WeChat ở đâu." Người đàn ông cao giọng.
Cả đời này Ôn Dư chưa từng lo lăng và sợ hãi như vậy.
Dì Mười Hai dường như cũng nhìn ra sự bất thường, xách máy hút bụi đi tới: "Cậu chủ, cậu đừng nói chuyện hung dữ với Tiểu Ngư như vậy, cậu sẽ làm cô ấy sợ. ”
"Cô ấy không nhát gan như dì nghĩ đâu.” Tưởng Vũ Hách lạnh lùng nói "Không nói đúng không. ”
Một APP mà thôi, có thể giấu ở đâu.
Quả nhiên, Tưởng Vũ Hách tùy tiện lật vài cái, đã tìm được WeChat trong một thư mục ẩn.
Mở ra, người liên lạc ngoại trừ anh ra còn hai người khác, trong đó có một người người ảnh đại diện là Nhân Nhân con gái của chú Hà.
Vậy, người còn lại dùng con chó làm ảnh đại diện là người đàn ông tối nay.
Tưởng Vũ Hách trực tiếp mở lịch sử trò chuyện của cô ra.
Ôn Dư nhắm chặt mắt, đầu nặng hai chân mềm nhũn, toàn thân tê dại.
Cô bắt đầu suy nghĩ, lát nữa cô sẽ bị đuổi ra ngoài như thế nào.
Nếu như đuổi cô đi mà chỉ cần cô mang theo hành lý thì tốt.
Chỉ sợ... Chỉ sợ anh không dẽ dàng buông tha cho cô như vậy.
Ôn Dư cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhưng lúc này, muốn bình tĩnh lại quá khó.
Ôn Dư cảm thấy tim cô đập sắp vọt ra khỏi cổ họng, chỉ thiếu một ánh mắt của Tưởng Vũ Hách là có thể nhảy ra.
Tưởng Vũ Hách nhìn lướt qua ghi chép cuộc trò chuyện với Tiểu Bạch Kiểm, sau đó cười lạnh.
"Em rất thích lắc cái này phải không?”
Đọc xong tin nhắn mà anh ấy chỉ hỏi cái này?
Vậy xem ra những thứ có liên quan đến Thẩm Minh Gia đều bị cô xóa đi.
Ôn Dư tạm thời thoát ra khỏi bầu không khí căng thẳng ngột ngạt này, vẫn không dám chậm trễ mà trả lời: "Không phải, em chỉ là... Mấy ngày này hơi buồn chán. ”
"Buồn chán thì tìm một người đàn ông ra ngoài chơi với em sao? ”
"Công việc mỗi ngày của anh đều bận như vậy, em tìm người chơi với em không phải là chuyện rất bình thường sao... Mặc dù anh là anh trai em, nhưng anh cũng không có quyền tước đoạt đi quyền kết bạn, yêu đương của em. Anh, em đã trưởng thành rồi. ”
Im lặng một lúc lâu.
Lối đi lặng ngắt như tờ.
Ngay cả dì Mười Hai cũng tự giác tắt máy hút bụi.
Nghẹt thở, nặng nề, áp lực.
Ôn Dư mơ hồ cảm giác mình đã nói sai.
Cô không thở nổi, càng không dám nhìn vào mắt Tưởng Vũ Hách.
Thật lâu sau, Tưởng Vũ Hách mới cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, anh cũng không nhớ em là người trưởng thành. ”
Ôn Dư: "..."
Anh trả lại điện thoại cho Ôn Dư "Không sao hết, em tiếp tục lắc đi, lắc thêm vài cái nữa. ”
Ôn Dư: "..."
Tưởng Vũ Hách nói xong anh đẩy cô ra rồi trở về phòng, cửa vang lên một tiếng ‘rầm’, khiến Ôn Dư giật mình giống như bị đấm một quyền.
Cô cảm thấy sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh, cô nhắm mắt lại, vội vàng mở cuộc đối thoại giữa cô và Vưu Hân ra.
Tin tốt là tất cả tin nhắn nói chuyện trước tối nay đã được cô xóa đi.
Tin xấu là...
Ba tin nhắn còn sót lại cực kỳ tệ.
yuyu: “Cậu đã đến chưa?”
Đại Ma Vương Vô Tâm: “Tôi đang trên đường, chờ tôi năm phút.”
yuyu: “Cậu nhanh lên, tôi không đợi được! [Răng nanh]”
Đây là tin nhắn buổi tối Ôn Dư gửi cho Vưu Hân sau khi đến khách sạn.
Cô không đợi được.
Không đợi được.
Không được.
Nhưng cô không đợi được để ngược đãi tên cặn bã đó, chứ không phải đợi không được để đi gặp bạn qua mạng!
Cô không đói khát như vậy!
Quá oan uổng.
Ôn Dư có loại xung động muốn nhảy từ trên lầu xuống.
Dì Mười Hai làm bộ dọn dẹp đến gần Ôn Dư, liếc nhìn cô một cái: "Cháu lại chọc giận cậu ấy à? ”
Ôn Dư cảm thấy có lẽ không còn đơn giản là tức giận.
Trước kia khi anh tức giận anh sẽ nổi giận sẽ mắng cô.
Nhưng bây giờ.
Anh dường như không muốn nói chuyện với cô nữa.
Ôn Dư chán nản trở về phòng của mình ở bên cạnh.
Nằm sấp trên giường một lúc lâu, không biết vì sao, nhớ tới dáng vẻ lạnh nhạt của Tưởng Vũ Hách với cô, trong lòng cô rất khó chịu.
Từ lúc bắt đầu anh còn xa cách với cô, rồi từ từ chấp nhận, cô bắt đầu bước vào cuộc sống của anh, hai người mỗi ngày đều ở cùng nhau, ở một mức độ nào đó...
Ôn Dư thật sự đã xem anh như một nửa anh trai của mình, từ trên người anh cô có thể cảm nhận được sự quan tâm thiếu xót của anh trai ruột.
Cho nên vừa rồi cô mới nhất thời nói ra những lời này.
Nhưng nói ra anh lại càng thêm tức giận.
Cũng đúng, nói dối anh thì thôi, còn nói anh không có quyền quản mình.
Ôn Dư phiền não kéo kéo tóc.
Tại sao cô lại nói như vậy chứ.
Thật sự là hoảng đến mức hoàn toàn mất đi logic.
Ôn Dư nằm sấp trên giường, điện thoại di động ‘tinh’ một tiếng, cô sửng sốt, vội vàng xoay người xem.
Cô còn nghĩ là Tưởng Vũ Hách, không nghĩ tới là Vưu Hân.
Vưu Hân sau khi trở về vẫn lo lắng, đợi đến bây giờ vẫn không nhịn được gửi tới một tin nhắn: “1”
Đây là ám hiệu của họ.
Ôn Dư thất vọng nằm trở về, không có tinh thần trả lời cô ấy: "Tôi về nhà rồi, không sao, không bị lộ.”
Vưu Hân: “Vậy thì tốt rồi, vừa rồi làm tôi sợ đến mức chân mềm nhũn.”
Ôn Dư: “Nhưng Tưởng Vũ Hách không để ý tới tôi... [Khóc]”
Vưu Hân: “Vì sao? Cậu giải thích thế nào?”
Ôn Dư đem cái lắc lắc của mình nói cho Vưu Hân: "Lúc trước ở Giang Thành tôi và Chu Việt suýt chút nữa bị phát hiện, sau lại là Triệu Văn Tịnh, bây giờ lại là cậu, tôi nghĩ anh ấy cảm thấy tôi là một kẻ vong ân bội nghĩa, nhớ thương người bên ngoài.”
Dừng một chút, cô lại nói tiếp.
“Quan trọng là vừa rồi tôi nóng đầu, tôi lại nói anh ấy không có quyền quản chuyện tôi kết bạn, yêu đương.”
“Anh ấy nghe xong nói một câu tùy tôi, rồi rời đi.”
Vưu Hân liên tiếp gửi tới mấy biểu tượng cảm xúc kèm theo dấu chấm hỏi: "Lời này của cậu có chút thiếu suy nghĩ, anh ấy bây giờ coi mình là người giám hộ của cậu, cho cậu ăn cho cậu ở, cậu chạy ra ngoài đi chơi với Tiểu bạch kiểm không nói, còn bảo người ta đừng để ý cậu yêu đương với ai, tôi nghe xong cũng cảm thấy tức giận.”
Ôn Dư cũng biết điều này, thở dài hỏi: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì đây?”
“Xin lỗi! Nhận sai, làm nũng.”
Không phải Ôn Dư không nghĩ tới những cách này, chỉ là cô không biết lần này... Còn thành công hay không.
-
Thấp thỏm bất an mà qua một đêm, sáng sớm hôm sau, Ôn Dư vội vàng rời giường vào giờ làm việc bình thường.
Rửa mặt xong đi xuống dưới lầu, thấy Tưởng Vũ Hách đã ngồi trước bàn ăn, Ôn Dư cẩn thận đi qua: "Chào buổi sáng, anh trai. ”
Không phản ứng.
"Anh ơi, anh muốn uống cà phê không?”
"Anh ơi, em giúp anh lấy giấy. ”
"Anh ơi, em đến đây. ”
Hầu như đều là một mình cô nói.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng cực lạnh này, Ôn Dư lấy túi xách đi theo Tưởng Vũ Hách, vừa ra đến cửa, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên.
"Em ở nhà, không cần đi theo anh. ”
Ôn Dư: "..."
Lâu rồi Tưởng Vũ Hách không lạnh lùng như vậy.
Loại cảm giác này Ôn Dư cũng không xa lạ gì, lúc cô mới từ bệnh viện trở về, anh cũng như vậy.
Toàn thân trên dưới đều mâu thuẫn với sự xuất hiện của cô.
Bây giờ cảm giác này lại đến.
Không hiểu sao, Ôn Dư có chút không biết phải làm sao.
Trong lòng cô giống như đã mất đi một thứ gì đó, trống rỗng, bị một loại cảm giác mờ mịt không biết làm sao bao trùm.
Cô đứng ở cửa rất lâu, lâu đến nỗi khi xe của Tưởng Vũ Hách đã đi rất xa, hoàn toàn không nhìn thấy, cô vẫn đứng ở đó.
Dì Mười Hai đang dọn dẹp bãi cỏ, lúc đi ngang qua Ôn Dư bình tĩnh nói một câu: "Đã rất nhiều năm dì không thấy cậu ấy như vậy, cháu thật sự có bản lĩnh. ”
Ôn Dư: "..."
Sau đó một ngày, hai ngày, ba ngày, tất cả đều như vậy.
Năm mới, Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư hầu như không có bất kỳ trao đổi nào.
Mỗi ngày anh đều đi sớm về khuya, Ôn Dư ngay cả người của anh cũng không nhìn thấy, mấy đêm đều hai ba giờ đêm anh mới trở về, sáu bảy giờ sáng lại đi.
Ôn Dư cảm giác anh không muốn gặp cô.
Cho nên ngay cả ngôi nhà này cũng không muốn trở về.
Ôn Dư không chịu nổi bầu không khí này, không chịu không nổi lúc trước còn có thể làm nũng với anh, anh cũng đều chấp nhận hết, bây giờ lại đột nhiên không còn như trước, tất cả đều giảm xuống điểm đóng băng.
Buổi tối hôm đó, chờ Tưởng Vũ Hách trở về cô lại đợi đến mười một giờ đêm.
Ôn Dư đời này chưa từng chờ một người như vậy.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng đã quyết định, cô không thể chờ đợi trong vô vọng như vậy.
Nếu Tưởng Vũ Hách thật sự không muốn để ý tới cô, thì nói rõ ràng, cô có thể đi ngay lập tức.
Đừng chiến tranh lạnh như vậy nữa, cô không thể chịu đựng được.
Ôn Dư lập tức gọi điện thoại cho chú Hà.
"Chú Hà, anh trai có ở cùng chú không? ”
Chú Hà không rõ nội tình, thành thật trả lời: "Hiện tại cậu chủ đang ở câu lạc bộ FIL, chú đang ở dưới lầu chờ cậu ấy. ”
"Được rồi. ”
Ở câu lạc bộ đúng không?
Giờ phút này, Ôn Dư không biết cô lấy quyết tâm và dũng khí từ đâu.
Cô khoác áo khoác, thay giày, lái xe đi thẳng đến câu lạc bộ FIL.
Đây là một câu lạc bộ giải trí cao cấp rất nổi tiếng ở Kinh Thị, ra vào chủ yếu đều là người trong giới kinh doanh và giải trí.
Ôn Dư không phải khách quen, cũng không có người dẫn theo nên bị chặn lại ở cửa không được vào.
Cô đành phải gọi điện thoại cho Tưởng Vũ Hách, nhưng không ai bắt máy.
Rơi vào đường cùng, Ôn Dư tìm được chú Hà.
Chú Hà đơn thuần cho rằng Ôn Dư chỉ là tới tìm ông chủ chơi, không biết quan hệ gần đây của bọn họ đã giảm xuống điểm đóng băng, cho nên mới từ bãi đỗ xe chạy tới.
Ông ấy là tài xế của Tưởng Vũ Hách, mọi người ở đây đều biết. Để ông ấy ra mặt, người phục vụ mới để Ôn Dư vào.
"Giám đốc Tưởng ở V3, cô mời bên này. ”
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Ôn Dư cuối cùng cũng thuận lợi đi về phía ghế lô.
Lúc ở nhà thì đầy dũng khí, nhưng sắp tới trước mặt anh, Ôn Dư lại có chút lo lắng.
Cô vừa đi vừa hít một hơi thật sâu, lặp đi lặp lại những lời đã chuẩn bị trong lòng.
Đi tới cửa của một căn phòng sang trọng ở giữa hành lang, nhân viên phục vụ dừng lại: "Cô đợi ở đây một chút, để tôi vào trong thông báo. ”
Ôn Dư: "Được.”
Cửa hơi mở ra, Ôn Dư lặng lẽ đi qua hai bước, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Phòng này rất lớn, trên bàn trà màu đen bày mấy loại rượu khác nhau, trên sô pha ngồi rải rác hơn mười người.
Tưởng Vũ Hách ngồi giữa ghế sô pha, anh không mặc áo khoác, áo sơ mi đen cài khuy lỏng lẻo, tay áo hai bên cũng tùy ý xắn lên.
Có một người phụ nữ ngồi bên cạnh anh.
Một người phụ nữ xinh đẹp, hình như cô đã nhìn thấy cô ấy trên TV, tên là Tang gì đó.
Nhân viên phục vụ đi tới, ghé vào tai anh nói gì đó, Tưởng Vũ Hách nghe xong ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.
Người phụ nữ bên cạnh kia cũng nhìn theo.
Với một ánh mắt dò xét và đánh giá.
Ôn Dư không rảnh để nhớ xem cô ta là ai, vẫn nhìn Tưởng Vũ Hách.
Với một ánh mắt hy vọng.
Lần này cô thật lòng, một chút cũng không diễn, hy vọng đối phương có thể cảm nhận được.
Nhưng hai người nhìn nhau từ xa vài giây, Tưởng Vũ Hách vẫn chủ động dời tầm mắt.
Anh gọi Lệ Bạch tới, không biết nói cái gì, Lệ Bạch gật gật đầu, theo nhân viên phục vụ ra ngoài.
Ôn Dư: "Anh Lệ Bạch, em có thể vào được không? Không thì anh nói anh trai ra ngoài hai phút, em chỉ nói vài câu mà thôi. ”
Nhưng Lệ Bạch lại nói: "Ông chủ đang bận, bây giờ không tiện lắm, tôi bảo chú Hà lái xe tới đây, cô về trước đi. ”
Ôn Dư vội nói: "Tôi chỉ cần hai phút. ”
Lệ Bạch im lặng vài giây, lắc đầu.
"..." Ôn Dư lập tức hiểu động tác này.
Ý của Tưởng Vũ Hách, ai cũng không thể thay đổi.
Bận cái gì, có cái gì mà không tiện.
Tất cả đều là cái cớ.
Trong quá khứ không phải cô chưa từng bị anh làm lơ, bị anh lạnh nhạt.
Nhưng cũng không bằng hôm nay, khiến Ôn Dư cảm thấy trong cổ họng chua xót đến khó chịu.
Cô nhất thời hơi tức giận, cắn môi xoay người, trong khe hở cuối cùng trước khi cửa phòng bị đóng lại, cô nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia bật lửa, đưa lửa tới trước mặt Tưởng Vũ Hách.
Sau đó, cô ta hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Ôn Dư bị từ chối ngoài cửa.
Ánh mắt này cực kỳ giống dáng vẻ lúc trước cô nhìn Triệu Văn Tịnh ở bên ngoài nhà hàng.
Khiêu khích, khinh thường, không thèm để ý.
Danh Sách Chương: