• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái hôn chân đầy bất ngờ của Tưởng Vũ Hách khiến Ôn Dư ngây người, cả người giống như bị anh mê hoặc, đầu óc bị một cảm xúc mơ hồ lại lạ lẫm khống chế.

Tim đập nhanh, hơi thở cũng mạnh hơn.

Cô cảm giác được cơ thể anh đang từ từ cúi xuống, bắt đầu hôn nhẹ.

Có một số chuyện xảy ra vô cùng tự nhiên.

Nụ hôn kéo dài từ môi đến cổ, cọ nhẹ nhàng, cuối cùng dừng lại trên vành tai, nhẹ nhàng liếm hai cái, trong nháy mắt như có một nguồn nhiệt chạy khắp cơ thể…

Bỗng chốc Ôn Dư tỉnh táo, đẩy anh ra.

Tưởng Vũ Hách dừng lại, nhìn cô: “Em không muốn?”

Ôn Dư chỉ cảm thấy có chút đột nhiên.

Cô không kháng cự chuyện phát sinh, nhưng không phải xảy ra ở một đêm như vậy, trong tâm trạng như thế.

Bản thân còn đang ghen đó được không?

Ôn Dư nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh: “Bây giờ trên người anh có ít nhất là mười mùi hương khác nhau, trên tay cũng có mùi của cô gái khác, anh cảm thấy lúc này thích hợp sao?”

Cô nói như vậy, đột nhiên Tưởng Vũ Hách cười một tiếng.

“Như vậy còn không chịu nhận bản thân đang ghen sao?”

Dù sao đều bị nhìn thấu, Ôn Dư cũng lười diễn tiếp.

“Vậy anh có ý gì? Thấy em ghen rất mắc cười sao? Rất thỏa mãn sao?”

Trong giọng nói của Ôn Dư mang theo một chút tức giận, nhưng trong mắt Tưởng Vũ Hách là một loại đáng yêu không nói nên lời.

Dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bằng chứng Ôn Dư thích mình.

Anh cảm nhận được cô để ý anh như thế, cho dù là tính khí thích cãi bướng, thì cũng vô cùng quý giá.

“Ừ.” Tưởng Vũ Hách xoay mặt cô lại, để cô đối diện với ánh mắt của mình: “ Quả thật thỏa mãn.”

?

Ôn Dư càng tức giận, dùng cả tay chân đẩy anh ra: “Biến thái, tránh ra!”

Tưởng Vũ Hách dùng ưu thế về sức mạnh áp chế không thả Ôn Dư ra, dừng một lát mới thu hồi ý cười, an ủi cô:

“Buổi tối em gặp ba đạo diễn, sáu nhà sản xuất, bảy hãng , mười ba diễn viên, trừ lúc em đi ra ngoài mười phút, ánh mắt anh đều dừng trên người em.”

“…”

“Anh lấy đâu ra thời gian mà đi nhìn cô gái khác.”

Tưởng Vũ Hách luôn giải quyết vấn đề bằng một mũi tên trúng hai đích.


Lần này cũng vậy, không giải thích là bản thân đối với những cô gái đó không hề có chút ý nào, mà trực tiếp đưa ra một hành động chứng minh không chê vào đâu được.

Ôn Dư im lặng vài giây, trong nháy mắt đột nhiên hỏi Tưởng Vũ Hách: “Sau khi em gặp đạo diễn Lý Dần thì gặp ai?”

“Ảnh hậu Tống Kỳ Ngọc.” Tưởng Vũ Hách gần như buộc miệng nói ra.

“…”

Sau khi gặp đạo diễn Lý xong, Ôn Dư cùng vị ảnh hậu nói hai câu, hai người chạm mặt nhau không đến một phút, có thể nói là chỉ là gặp nhau rồi thôi.

Anh đều nhìn thấy?

Ánh mắt mọc trên người mình sao?

Lông tơ trên người Ôn Dư đột nhiên mềm xuống, mím môi, trong nháy mắt ánh mắt nổi lên một tia quyến rũ, vừa rồi còn làm loạn với Tưởng Vũ Hách lúc này hai tay cũng ngoan ngoan nghịch cổ áo của anh, giả vờ không để ý nói:

“Nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, anh nhìn em làm gì.” Cô nhẹ nhàng nói: “Trên người em cũng không phải nhân dân tệ.”

Lúc này Tưởng Vũ Hách có thể nhìn thấy sự mong đợi và đắc ý trên mặt cô, cũng hiểu được cô muốn nghe mình nói hai câu như “Bởi vì anh chỉ thích em.” “Bởi vì trong mắt anh chỉ có em.” Những câu tán tỉnh như vậy.

Nhưng rõ ràng là Tưởng Vũ Hách không phải là một người đàn ông biết nói lời tán tỉnh.

Anh không giỏi nói những lời dịu dàng, con đường này cũng đến giới hạn.

Chẳng hạn như vấn đề này…

“Anh đối với bọn họ cũng không có ý gì khác.” Anh lạnh nhạt trả lời.

Ôn Dư: “…”

Anh có thể có ý xấu gì chứ.

Chỉ là thời khắc nào anh cũng có ý nghĩ người lớn với mình thôi.

Ôn Dư nằm thẳng một giây, đứng lên đẩy anh ra: “Ngủ ngon.”

Tưởng Vũ Hách nắm chặt tay cô: “Không ngủ cùng anh?”

Ôn Dư mờ mịt: “Tại sao em phải ngủ cùng anh?”

“Anh uống rượu.”

“Anh uống rượu thì muốn em ở bên anh?”

“Lần đầu tiên uống rượu, em ngủ ở phòng khách của biệt thự. Lần thứ hai, tại nhà anh ở quận Giang Thành. Đây là lần thứ ba.” Tưởng Vũ Hách bình tĩnh nhìn Ôn Dư: “Bên cạnh anh lại là em.”

?

Lại là cô thì sao, lại là cô thì cô phải ngủ với anh sao?

Logic của anh là của thổ phỉ sao?


Hơn nữa không nhắc đến hai lần trước còn tốt, vừa nhắc đến Ôn Dư lại tức giận.

Lần đầu tiên cô có lòng tốt ở bên cạnh anh, kết quả sau khi tỉnh lại suýt nữa thì bị đuổi đi.

Lần thứ hai thì có lòng tốt thu nhận anh, kết quả sau khi tỉnh lại thì bị nói là bản thân chủ động lên giường của anh.

Người như vậy khi uống rượu không xứng có tình cảm của các em gái.

“Em thấy anh còn tỉnh táo, tự mình nên độc lập một chút đi.” Ôn Dư vừa nói vừa đi về hướng phòng ngủ: “Thật sự có chuyện gì thì có thể gửi tin cho em.”

Đóng cửa lại, trong lòng Ôn Dư thầm oán Tưởng Vũ Hách mấy câu, bắt đầu tháo trang sức tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.

Nửa tiếng sau ra khỏi nhà vệ sinh, khi sấy tóc cô thuận tay cầm di động lên nhìn.

Không có tin gì mới.

Lại đi mở cửa nhìn, trong phòng khách không có một bóng người, đèn cũng tắt.

Xem ra Tưởng Vũ Hách cũng đã đi về.

Ôn Dư hừ nhẹ một tiếng, thay đồ ngủ trèo lên giường nằm, muốn chơi di động để dễ buồn ngủ.

Mở Weibo mới phát hiện, tối nay điện ảnh Á Thịnh đã lên xu hướng tìm kiếm, trong đó #Tưởng Vũ Hách đang nhìn ai# Còn chiếm vị trí đầu tiên.

Điện ảnh Á Thịnh là công ty giải trí hàng đầu trong nước, hoạt động như vậy sẽ có rất nhiều ông chủ lớn, khung cảnh không thua sự kiện trao giải, chuyện lên xu hướng tìm kiếm cũng quá bình thường.

Nhưng sao Tưởng Vũ Hách cũng lên xu hướng tìm kiếm rồi?

Ôn Dư tò mò nhấp vào.

Hóa là có người ở bữa tiệc thả ra tin Tưởng Vũ Hách cùng nhiều nghệ sĩ, đạo diễn, nhà sản xuất chụp ảnh chung dẫn đến thảo luận.

Có ảnh chụp chung, mấy ông chủ lớn trên tấm ảnh dường như không có bất cứ ý cười nào, chỉ có gương mặt lạnh lùng thường ngày.

Tuy nhiên lại có một tấm ảnh không biết là do ai chụp, anh đang cầm một ly rượu đứng trong đám người, xung quanh có rất nhiều người, nhưng ánh mắt của anh như lướt qua đám người đó, nhìn về một phương hướng khác.

Nhìn có vẻ không chút để ý, nhưng vẫn có sự dịu dàng trong ánh mắt đó.

Dù chỉ là một bức ảnh tĩnh nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra sự khác biệt rõ rệt trong đôi mắt anh.

Bởi vậy #Tưởng Vũ Hách đang nhìn ai# mới nhanh chóng bị thảo luận đến lên xu hướng tìm kiếm.

Nhớ tới lời tối hôm qua Tưởng Vũ Hách nói với mình, Ôn Dư ngây người, lập tức mở tấm ảnh bị mọi người thảo luận ra, nhìn theo ánh mắt của Tưởng Vũ Hách, quả nhiên…

Trên tấm ảnh cô thấy bản thân bị làm mờ bởi ống kính.

… Này có được tính là một búa khi Tưởng Vũ Hách nhìn mình cả đêm?

Trong chăn, Ôn Dư vô tình thấy được hình ảnh của mình và bạn trai, cầm di động lăn hai vòng, khóe môi cong lên như muốn lên trời.


Thuận tay mở khu vực bình luận…

[Cái ánh mắt này nhìn là biết rồi.]

[Bạn trai tui cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn tui á, hi hi, cho nên có phải là bạn gái của ông chủ Tưởng cũng có ở đó không?]

[Thân phận của anh ấy như thế sao có thể có bạn gái cố định, có quá nhiều tin đồn với mấy nữ nghệ sĩ của công ty, tui đoán chắc ảnh đang nhìn người mới leo lên gần đây đó.]

[Lầu trên, nếu ông chủ của điện ảnh Á Thịnh mà ra mắt thì tất cả nghệ sĩ dưới trướng đều phải nhường đường đúng không? Giá trị nhan sắc quá mạnh.]

[Lầu 1, tôi rất thích anh ấy cả người đều mặc màu đen! Tui rất thích anh trai ít nói, anh trai này thật đẹp trai!]

[Người hâm mộ của sếp Tưởng cũng không ít hơn những nghệ sĩ đâu, trẻ tuổi đẹp trai lại có nhiều tiền, anh trai này luôn như vậy, không lên xu hướng tìm kiếm, nếu lên thì trong nháy mắt sẽ cướp hết những nổi bật của nghệ sĩ nhà mình.]

[Cho nên rốt cuộc là đang nhìn ai?]

[Mặc kệ anh ấy nhìn ai tôi đều thích, anh trai xông lên!]

[Đêm nay đã có tư liệu sống để nằm mơ rồi, các vị ngủ ngon!]



Tư liệu sống để nằm mơ của mấy người, vừa rồi còn lấy lý do uống rượu yêu cầu người khác ngủ với mình đó.

Nghĩ đến đây, Ôn Dư nhìn thời gian.

Từ khi hai người tách ra nhau ở phòng khách thì cũng khoảng một tiếng, cũng không biết Tưởng Vũ Hách đã ngủ chưa.

Ngoài miệng nói không quản, nhưng nói đến cùng, thì Ôn Dư vẫn không yên tâm.

Sợ là người đã uống rượu khi ngủ đột nhiên muốn nôn, chất nôn bị nghẹn trong cổ họng, trường hợp nghiêm trọng có thể sẽ bị nghẹt thở.

Tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ, nhưng Ôn Dư không muốn sáng mai khi ngủ dậy thì đột nhiên mất đi bạn trai.

Nể mặt đêm nay anh không nhìn cô gái khác…

Thôi, lại cho anh thêm một cơ hội nữa.

Đi xem anh vậy.

Ôn Dư xuống giường, lấy di động chiếu đèn đi đến thư phòng, đẩy cửa ra, bên trong là ánh đèn màu vàng nhẹ.

Chẳng lẽ còn chưa ngủ?

Ôn Dư không nói chuyện, rón rén đi vào, khi bước vào trong cô nhìn thấy chiếc giường nghiêng trong thư phòng, Tưởng Vũ Hách đã nằm trên giường.

Bây giờ đã nhắm mắt lại, hơi thở có quy luật, hẳn là đã ngủ rồi.

Ôn Dư từ từ đến gần, đứng ở trước giường, xác định lại một lần…

Ừm, quả thật đã ngủ, cũng không nôn.

Cô yên tâm mà đứng thẳng, xoay người muốn rời đi, nhưng mới đi được mấy bước thì đứng lại.

Bây giờ anh không nôn, lỡ như lát anh nôn thì sao?

Quả thật hôm nay anh uống rất nhiều, mùi rượu trên người cũng nặng mùi hơn hai lần trước.

Ôn Dư xoắn xuýt mấy giây, nhìn thời gian, vẫn là ngồi ở đầu giường của anh.


Lại ở bên cạnh anh quan sát thêm hai tiếng.

Giống như anh nói, bên cạnh chỉ có cô.

Cô không ở bên cạnh, thì ai đến đây.

Cơ thể Ôn Dư hơi dựa ra phía sau, dựa lưng vào nệm, ánh mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Quả nhiên, đàn ông đẹp ngay cả khi đi ngủ cũng có thể mê hoặc người khác.

Ôn Dư còn nhớ lần đầu tiên nhìn anh như vậy là khi mình mới vào nhà họ Tưởng.

Lần đó Tưởng Vũ Hách khi về đã uống rất nhiều, trực tiếp nằm ngủ trên sofa. Mà mình thì giống như bây giờ, cô không yên tâm mà ở bên cạnh anh, đánh giá bộ dạng khi ngủ của anh.

Lúc ấy cô cảm thấy mình bị mù rồi, tùy tiện tìm trên đường cũng sẽ tìm được một người đẹp hơn Thẩm Minh Gia một vạn lần.

Mà bây giờ nhặt được một người đàn ông, thật sự trở thành bạn trai của mình.

Hết thảy đều là ý trời đã định.

Trong phòng yên tĩnh, một ngọn đèn nhỏ cũng khiến màn đêm trở nên dịu dàng lưu luyến, Ôn Dư chơi di động một lúc cũng thấy nhàm chán, cảm thấy hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại dựa vào bên cạnh chiếc giường.

Một giây có ý thức cuối cùng của Ôn Dư khi đi vào giấc ngủ, Ôn Dư còn nói với chính mình, chỉ ngủ một chút, tuyệt đối không thể để người đàn ông biết mình đã lén đến đây, để chí khí của anh lớn hơn.

Ôn Dư vừa nhắm mắt, không đến hai phút đã đi vào giấc ngủ.

Cả người vừa chìm vào giấc ngủ say, một lúc sau, cơ thể dần dần thả lỏng, bắt đầu vô thức nghiêng qua một bên.

Một chút lại một chút, hướng về phía của Tưởng Vũ Hách.

Mà người bên cạnh, người đàn ông đã sớm ngồi dậy chống tay lên đầu giường, đợi giây phút này thật lâu.

Ôn Dư giống như con mồi tự chui đầu vào lưới, sau vài giây, nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của Tưởng Vũ Hách.

Khóe môi anh thay đổi không dễ phát hiện nhẹ nhàng cong lên, vòng tay siết chặt, ánh mắt nhìn người đang nằm trong lòng.

Chắc cô mới gội đầu, trên người có mùi thoang thoảng của dầu gội đầu, mái tóc dài rối tung sau lưng, trên người mặc áo sơ mi của mình, đôi chân trắng nõn của cô như phát sáng trong màn đêm.

Nhắm mắt lại, lông mi thật dài, yên tĩnh ngoan ngoãn giống như một động vật nhỏ.

Dường như sợ khoảnh khắc này bị quấy rầy, thậm chí hơi thở của Tưởng Vũ Hách cũng nhẹ xuống.

Anh nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc của Ôn Dư, lại nắm tay cô, cùng ngón tay cô quấn quýt với nhau, cảm nhận được sự mềm mại và nhiệt độ của cô.

Thư phòng chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.

Yên tĩnh đến mức, Tưởng Vũ Hách có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập của mình.

Tiếng nhịp tim đang đập thuộc về cô gái đang ôm trong lòng.

Nửa năm trước lần đầu tiên khi Ôn Dư ở bên cạnh mình, anh cho cô một lời cảnh cáo lạnh lùng.

Đến bây giờ Tưởng Vũ Hách vẫn nhớ rõ sự bất an hoảng sợ trong mắt cô ngày đó.

Thời gian không thể đảo ngược, anh không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, nhưng có thể cho cô sự dịu dàng giống như cô đã từng dành cho anh.

Cứ ngủ ngon.

Lần này anh coi chừng cho em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK