‘‘Cảm ơn cô!’’
Y tá cúi đầu kính cẩn rồi nhanh chóng rời đi.
Gia Hân vào trong, từng bước chân đều thể hiện sự uy quyền.
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện ghế trưởng khoa, cô cầm bảng tên trên bàn nhẹ nhàng xoa vài cái khoé môi liền nở một nụ cười đầy ý vị.
Bỗng, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Bác sĩ Trương từ bên ngoài bước vào, thấy Gia Hân đang ngồi ở ghế chờ liền chỉnh sửa lại trang phục cho chỉnh tề rồi lên tiếng:
‘‘Cô đợi tôi có lâu không?’’
Nghe thấy giọng nói, Gia Hân đặt bảng tên xuống đồng thời tạo ra một tiếng động khá lớn khiến bác sĩ Trương giật mình.
Cô hạ kính mắt xuống, trả lời lấy lệ:
‘‘Không lâu lắm! Vừa đủ sự chờ đợi của tôi.’’
Bác sĩ Trương cười khà khà hai tay xoa vào nhau đi tới chỗ ngồi.
Ông nhìn Gia Hân đầy kính nể, ngữ điệu cũng có phần kém cạnh hơn:
‘‘Không biết hôm nay cô tới đây tìm tôi có chuyện gì?’’
Gia Hân xoay ghế đối diện với ông:
‘‘Tôi muốn hỏi và nhờ ông một số việc.’’
‘‘Dạ vâng, nếu là cô thì tôi luôn sẵn sàng trả lời.’’
‘‘Thế thì tốt!’’
Gia Hân tỏ ra hài lòng.
Cô lấy trong túi ra một tờ giấy đã có nhiều nếp nhăn như bị vò nát từ trước đó.
Đặt lên trên bàn đẩy về phía bác sĩ Trương, hỏi:
‘‘Chắc là ông còn nhớ tờ giấy xét nghiệm này chứ?’’
Bác sĩ Trương cẩn thận cầm tờ giấy lên đọc.
Đôi lông mày rậm khẽ chau lại, ông nói:
‘‘Đây chẳng phải là giấy xét nghiệm kết quả ADN của Vương nhị thiếu gia và ông Vương hay sao?’’
‘‘Đúng! Tôi muốn hỏi có phải đích thân ông là người làm xét nghiệm này không?’’
‘‘Vâng, chính là tôi!’’
‘‘Thật sao?’’
Gia Hân nheo mắt đầy nghi ngờ.
Bác sĩ Trương nhanh chóng hiểu ra ý của Gia Hân có điều toàn bộ quá trình xét nghiệm đều do đích thân ông thực hiện thì làm sao có chuyện nhầm lẫn hay kết quả sai.
Cho dù hiểu cô đang muốn gì nhưng sự thật là điều không thể chối bỏ.
‘‘Sao rồi?’’
Giọng nói của Gia Hân bất ngờ vang lên.
Bác sĩ Trương giật mình, đưa mắt nhìn sang phía cô.
Một bên là người có thế lực trong bệnh viện, một bên là người có sức ảnh hưởng lớn đối với ông nên ông nào dám làm càn.
Bác sĩ Trương cười gượng, khẳng định chắc nịch:
‘‘Thưa cô, đây không thể nào là nhầm lẫn được.
Chính tôi là người thực hiện làm sao có thể sai? Mong cô thông cảm và đừng làm khó tôi.’’
Gia Hân chỉ nghe không đáp.
Cô nghĩ nếu đích thân Vương Đình Viễn muốn kiểm tra thì chắc chắn ông ta sẽ không dám làm giả nhưng kết quả xét nghiệm này không thể là thật.
Bầu không gian tĩnh lặng dần bao trùm lấy hai người.
Cứ nghĩ sau khi trả lời thành thật như vậy Gia Hân sẽ bỏ đi nhưng không ngờ cô vẫn ở đây.
Càng nhìn thấy cô, ông càng thêm sợ hãi trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Sau khoảng thời gian suy nghĩ, Gia Hân lên tiếng:
‘‘Vậy trong lúc nói chuyện với Vương Đình Viễn ông có thấy ai khả nghi hay lại gần phòng không?’’
‘‘Tôi không…’’
Bác sĩ Trương chuẩn bị trả lời thì sực nhớ ra chuyện gì đó.
Hai mắt ông ta sáng rực lên, vội vàng sửa lại lời vừa nói:
Tôi nhớ lúc tiễn Vương nhị thiếu gia đi hình như có một y tá đã đứng ở ngoài cửa phòng rồi thì phải?
‘‘Cô ta tên gì?’’
‘‘Tên là…là Phương Huệ.
Đúng rồi! Là y tá Phương.’’
Gia Hân khoanh tay trước пɡựᴄ, sắc mặt dần thay đổi rồi rơi vào trầm tư của riêng mình.
Nếu như bác sĩ Trương không có gan làm giả kết quả thì chắc chắn đã có người khi tráo mẫu xét nghiệm ADN.
Khóe môi cô bỗng nở một nụ cười, bao nhiêu vương vấn câu hỏi trong đầu từ hôm qua đến giờ đã được giải đáp.
Công việc đã hoàn thành được một nửa, Gia Hân tiếp tục nói:
‘‘Việc tôi muốn hỏi cũng đã xong.
Bây giờ đến chuyện tôi cần nhờ ông.’’.
Danh Sách Chương: