Trên thanh thông báo hiện lên một dòng tin nhắn từ ông Vương.
Hóa ra, ông và Vương Đình Phong đã tới nhà hàng chờ cô để cùng ăn cơm.
Và cô mải mê công việc sơ ý không để tâm tới.
Nhã Ân đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã gần 11 giờ 30, cô đã trễ buổi hẹn gần 15 phút bây giờ không nhanh chóng tới đó e rằng sẽ không hay.
Cô vội vàng thu dọn lại đồ đạc trên mặt bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa chạm vào tay nắm cửa, bỗng, cửa phòng đột ngột mở ra.
Từ bên ngoài, một nhân viên hối hả chạy vào.
Vẻ mặt hốt hoảng, mồ hôi trên trán nhễ nhại như thể anh ta vừa chạy một quãng đường dài tới đây.
Nhã Ân khẽ chau mày thắc mắc:
Bây giờ đã tới lúc nghỉ trưa, anh đến văn phòng tìm tôi có chuyện gì không?
Anh nhân viên thở gấp, tay vuốt пɡựᴄ lấy bình tĩnh rồi hít một hơi thật sâu nói:
Xảy ra chuyện lớn rồi, thưa phó giám đốc.
Chuyện lớn là chuyện gì? Anh mau nói ra đi.
Có phải công ty gặp vấn đề?
Anh ta xua tay lắc đầu.
Hiện giờ đã trễ cuộc hẹn với ba và Vương Đình Phong nên cô rất gấp gáp.
Thái độ mập mờ, lưỡng lự mãi không nói thành câu của anh ta khiến cô bực mình.
Tôi đang rất bận.
Nếu như không phải chuyện quan trọng thì hãy nói sau.
Bây giờ thì tránh ra cho tôi đi.
Nhưng thưa phó giám đốc đây là chuyện quan trọng.
Vậy thì anh hãy mau nói đi chứ.
Nhã Ân không kìm nén được sự tức giận mà quát lớn.
Anh nhân viên không dám kéo dài thời gian, vội vàng nói:
Chủ tịch...chủ tịch...
Chủ tịch làm sao?
Chủ tịch và cậu chủ gặp tai nạn giao thông trên đường.
Hiện đang cấp cứu tại bệnh viện Nhân Ái.
***
Bệnh viện Bác Ái.
Nhận được tin ông Vương và Vương Đình Phong gặp tai nạn, Nhã Ân vội vàng tới xem tình hình.
Ngay cả Vương phu nhân và Vương Đình Viễn đều có mặt.
Ba người ngồi trên ghế băng dài trước phòng cấp cứu chờ đợi kết quả.
Hơn một tiếng trôi qua, vẫn không hề thấy tình hình khả quan hơn.
Nhã Ân lo lắng không ngừng đi lại trước cửa phòng cấp cứu.
Bỗng nhiên tai hoạ ập đến một cách bất ngờ, Vương Đình Phong lại vừa gặp tai nạn một năm trước.
Nhã Ân bất an tự hỏi liệu rằng vụ tai nạn này có ảnh hưởng đến anh hay để lại di chứng gì không?
Ánh đèn phòng vừa tắt.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Bác sĩ mổ chính cùng hai cô y tá bước ra ngoài.
Vương Phu nhân và Vương Đình Viễn lập tức đứng dậy.
Nhã Ân kéo vị bác sĩ dẫn đầu, lòng như lửa đốt:
"Bác sĩ bác sĩ! Thế nào, người bên trong thế nào rồi?"
Y tá bên cạnh bác sĩ vội nói:
"Hiện tại cả hai bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
Tuy nhiên có một số vấn đề người nhà cần biết."
Y tá vừa dứt lời, Vương phu nhân đã vội hỏi:
"Một số vấn đề là gì? Có nghiêm trọng hay không?"
Lúc này vị bác sĩ mổ chính mới lên tiếng:
"Con trai bà thì chỉ bị thương nhẹ Không có gì đáng lo.
Tuy nhiên về phần ông nhà thì tôi không thể nói trước."
"Bác...!bác sĩ nói vậy là sao? Chồng tôi..."
"Do phần xe va chạm chủ yếu ở ghế người lái, lực va chạm mạnh cộng thêm việc có bệnh tim khiến ông nhà rơi vào tình trạng hôn mê.
Hiện tại tại ông ta đã được đưa đến phòng hồi sức để theo dõi thêm.
Tôi e rằng nếu có tỉnh lại thì sẽ sống như người thực vật, mong người nhà chuẩn bị tâm lý sẵn."
Vương Phu nhân nghe xong thì không còn sức đứng vững, tay chân chùn xuống.
Nếu không có Vương Đình Viễn đứng bên cạnh đỡ thì bà đã ngã quỵ xuống đất.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má bà, những gì bác sĩ vừa nói đến bây giờ bà vẫn còn ᴍôпɡ lung.
Tiếng khóc lóc thảm thiết bắt đầu vang lên:
"Ông ơi là ông! Sao lại để xảy ra chuyện thế này chứ hả?"
"Ông mà có mệnh hệ gì thì tôi biết sống sao?".
Danh Sách Chương: