Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thu Hoa, Phòng Vận gật đầu: "Thật sự rất hiếm thấy người trẻ tuổi lại suy nghĩ thấu đáo như Thẩm tiểu thư."
Lúc này đến phần biểu diễn của các minh tinh đã được sắp xếp, mọi người tụ tập đến cạnh sân khấu. Thẩm Thu Hoa không muốn quá khác biệt, cũng đứng lên theo, đi đến cạnh đám đông cùng Dương Quỳnh. Trên sân khấu là một người trẻ tuổi đứng khom lưng với mọi người, sau đó ngồi xuống trước đàn dương cầm.
Lúc này Kiều Ngọc Sơ cũng đến, khẽ nói với Thẩm Thu Hoa: "Đây là Tiết Trà, là nghệ sĩ piano trẻ tuổi của nước ta. Cậu ta vừa đạt được giải piano ở Đức."
Thẩm Thu Hoa rất hứng thú với phần biểu diễn của Tiết Trà. Kiều Ngọc Sơ nói xong lại đi đến nơi khác trò chuyện. Với kiến thức của hắn, hắn đã xem các buổi biểu diễn như thế này rất nhiều nên không có gì bất ngờ.
Thẩm Thu Hoa bất ngờ nhướng mày, nàng không ngờ Dương Quỳnh lại biết tên của bản nhạc.
Nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh vô cùng đắc ý nói: "Không phải lúc trước chị từng làm bảo vệ sao. Sếp thích nghe piano, còn chuyên chọn những bản như vậy để nghe. Trong đó có bản này." Cho nên nói kinh nghiệm là tài nguyên quý giá nhất.
Khúc hoàn, toàn hội trường vỗ tay.
Lúc sau, có hai mươi người khoảng hai mươi tuổi lên sân khấu khiêu vũ. Thẩm Thu Hoa không hiểu nhiều về múa hiện đại nhưng nhìn phản ứng của những người khác hẳn không tệ.
Biểu diễn vẫn còn tiếp tục, phần lớn là ngẫu hứng. Thẩm Thu Hoa không cảm thấy thú vị, nàng chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài. Lúc này đã vào đông, bên ngoài đã sớm một màu đen nhánh nhưng khắp nơi trong trang viên đều có đèn chiếu sáng, khung cảnh bên ngoài vô cùng rực rỡ.
"Em đang nghĩ đến chuyện mai sau. Em nghĩ đến em nên đi đến khi nào thì mới cam tâm rời khỏi giới giải trí." Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn vào mắt Dương Quỳnh: "Đến lúc đó em sẽ không làm gì, chỉ ở cạnh chị."
Dương Quỳnh nhìn xung quanh thấy có vài phóng viên đã chú ý đến Thẩm Thu Hoa đang ở một mình, cô không có bất kỳ động tác thân mật nào, chỉ dùng thân chặn đi tầm mắt của phóng viên: "Chị chỉ cần bên em thôi. Em muốn thế nào, chị cũng sẽ bên em."
"Lẽ nào chị không có chuyện mà bản thân muốn làm sao?" Thẩm Thu Hoa phát hiện từ ngày đầu tiên nàng biết Dương Quỳnh, Dương Quỳnh đã luôn thích ứng với mọi tình cảnh. Thế nhưng Dương Quỳnh từng là bộ đội đặc chủng, sao có thể chậm trễ như vậy?
"Chị muốn làm gì?" Thẩm Thu Hoa hứng thú hỏi.
"Khụ." Dương Quỳnh ho khan, kề bên tai Thẩm Thu Hoa nói.
Mặt Thẩm Thu Hoa đỏ bừng: "Em đang nói chuyện đứng đắn với chị."
Tốt tính như nương nương cũng không khỏi lườm cô.
Các phóng viên đều vì công việc mà đến, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Thẩm Thu Hoa ở một mình, đã thu hút sự chú ý của ba phóng viên.
Dương Quỳnh dùng mắt nhắc nhở Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa khẽ nhíu mày, nàng không bài xích việc phỏng vấn của phóng viên. Nàng hiểu tất cả là vì công việc. Nhưng cố gắng phỏng vấn mọi lúc mọi nơi khiến nàng cảm thấy hơi không thoải mái.
Hai người hòa vào đám đông trước khi phóng viên đến nhưng oan gia ngõ hẹp, chạm mặt Lăng Tương Quân.
Lăng Tương Quan đang trò chuyện với một nam trung niên khoảng 40 tuổi. Vẻ ngoài của nàng xinh xắn, hơn nữa còn có cảm giác dễ thương của thiếu nữ, rất nhiều đàn ông thích dáng vẻ của nàng. Cho nên sau "Mạc Đạo Vô Tâm", tuy nàng vẫn luôn quay web drama nhưng nhân khí cũng không thấp, xếp hạng siêu thoại trên Weibo vẫn cao hơn Thẩm Thu Hoa.
Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đến, Lăng Tương Quân lôi kéo cánh tay người đàn ông như thị uy, khoe khoang với Thẩm Thu Hoa. Đáng tiếc Thẩm Thu Hoa vốn không biết người này là ai, cũng không rõ Lăng Tương Quân đang khoe điều gì.
Hai người lướt ngang qua, không ai nói chuyện với ai. Phòng Vận thấy cảnh này, khóe môi cong lên.
"Vận nhi, cậu đang nhìn gì vậy?" Cố Tư Lâm đi đến hỏi.
Nhìn thấy Cố Tư Lâm đến, ánh mắt xinh đẹp của Phòng Vận mang theo ý cười đáp: "Tư Lâm, tôi nghe nói Thẩm Thu Hoa và Lăng Tương Quân bất hòa. Vốn chỉ nghĩ là tin đồn nhưng vừa rồi thấy cảnh hai người bọn họ gặp nhau, cảnh đó thú vị vô cùng." Nàng không chê phiền toái, tỉ mỉ kể lại cho Cố Tư Lâm nghe.
Cố Tư Lâm cúi đầu nhìn ly rượu: "Cậu thấy Thẩm Thu Hoa thế nào?"
Phòng Vận nghiền ngẫm nói: "Cậu muốn bồi dưỡng cô ấy?"
Cố Tư Lâm ngẩng đầu, hơi bất ngờ nói: "Cậu đoán được sao."
"Cậu sắp xếp cho tôi và cô ấy ngồi cùng một bàn, còn không phải muốn tôi nhìn cô ấy giúp cậu?" Phòng Vân cầm ly champagne trong khay của nhân viên phục vụ ở bên cạnh: "Nói thật, cô ấy khiến tôi rất kinh ngạc. Ít có diễn viên nào ở tuổi này mà bác học như cô ấy. Điều này cũng giải thích vì sao cùng một kiểu trang phục nhưng cô ấy mặc, khí chất lại khác với mọi người. Khí chất này rất khó bộc lộ được." Phòng Vận là chủ của công ty chế tác điện ảnh, nàng vừa muốn dựa vào diễn viên kiếm tiền nhưng lại vô cùng khinh thường trình độ văn hóa của họ.
Giới giải trí ngày càng xuống cấp, dẫn đến rất nhiều người mới chưa học xong đại học đã nhanh chóng ra mắt, lấy tuổi tác làm ưu thế. Sau khi ra mắt, vì hoạt động và công việc mà không có thời gian học tập. Dẫn đến trình độ văn hóa của họ rất thấp, mấy năm đầu còn tốt, dù sao tuổi trẻ còn là người mới, người xem và đoàn phim sẽ khoan dung. Nhưng càng lên cao, trình độ văn hóa thấp sẽ ngày càng có ảnh hưởng nghiêm trọng. Khi ấy, không chỉ không thể nhận được các kịch bản có chiều sâu mà cũng không thể diễn được các nhân vật như vậy. Tuổi đã lớn còn phải diễn phim thần tượng, thanh xuân.
Phòng Vận là người trong giới, nàng đã quen với việc này. Vì thế Thẩm Thu Hoa mới khiến nàng chú ý, cũng có hứng thú chủ động tán gẫu với Thẩm Thu Hoa.
"Vấn đề hiện tại của cô ấy chính là chưa tìm được một công ty quản lý có năng lực." Cố Tư Lâm chạm ly với Phòng Vận, uống cạn rượu trong ly.
"Cho nên, cậu muốn làm người này?"
Cố Tư Lâm lắc đầu: "Tôi chỉ cảm thấy như vậy sẽ giảm rất nhiều phiền phức. Cô ấy là người có chủ kiến. Cậu nhìn tư chất cô ấy xem, muốn ký công ty lớn vốn không thành vấn đề nhưng cô ấy lại không làm vậy. Đã hơn một năm, đường đi của cô ấy luôn gập ghềnh, còn bị người ta phong sát, nếu là người bình thường đã sớm tìm đùi to để ôm."
"Nhưng cô ấy lại cố gắng vượt qua. Tôi nghe nói khi bị phong sát, trợ lý của cô ấy còn ra đóng phim nữa." Phòng Vận nói rồi cười: "Này là chuyện gì với chuyện gì? Hoàn toàn là xằng bậy."
Cố Tư Lâm gật đầu, đồng ý: "Thật sự quá loạn nhưng không phải cô ấy vẫn vượt qua sao?"
Phòng Vận nhìn Thẩm Thu Hoa ở phía xa, im lặng thật lâu. Khi Cố Tư Lâm cho rằng nàng muốn kết thúc đề tài, Phòng Vận lại nói: "Cô ấy thoạt nhìn cũng không sốt ruột. Tư Lâm, tôi vừa nghĩ đến, người mới trong giới này, mấy năm nay luôn muốn mau chóng hot lên. Mỗi người bước vào giới đều gào rống hận không thể ngày mai hot nhất. Lâu lắm rồi tôi mới gặp một người hiền lành như vậy."
Cố Tư Lâm gật đầu. Thẩm Thu Hoa mang cho người ta cảm giác không nóng không lạnh, không chút nóng nảy: "Cậu suy nghĩ kỹ rồi?"
"Vì cô ấy thật sự không vội. Nữ diễn viên đều ăn cơm thanh xuân. Hầu hết các diễn viên đứng tuổi chỉ có thể đóng vai phụ huynh trong phim thần tượng. Nhưng mà cô ấy hẳn có thể đóng được rất nhiều thể loại phim. Này cũng có nghĩa, bằng tuổi chúng ta, cô ấy vẫn có thể đóng vai chính." Phòng Vận thở dài: "Thông minh còn cố gắng, cô ấy không thể không hot." Nàng nhìn Cố Tư Lâm: "Cho nên cậu tính toán đầu tư."
Cố Tư Lâm không chỉ có mắt thời trang nhạy bén mà còn là một nhà đầu tư chiến lược. Hơn phân nửa tài sản hiện có của nàng đều dựa vào những lần đầu tư. Nàng cũng làm như thế với sự nghiệp. Mỗi năm nàng sẽ thông qua các hoạt động quan sát những người tiềm năng của giới thời trang và giới giải trí, một khi thấy được một hạt giống tốt, nàng sẽ cho đối phương rất nhiều tài nguyên. Đương nhiên, cũng không phải mỗi lần đều nhận được hồi báo rất tốt. Nhưng chỉ cần có một lần làm đúng, vậy nàng và sự nghiệp sẽ tăng thêm một bậc. Mười năm trước, khi vừa tiếp nhận tạp chí "Duyệt Kỳ", nàng cũng đã cuộc đánh cược xa, khi từ bỏ tất cả tài nguyên mà nâng đỡ một ca sĩ không quá hot. Người ca sĩ ấy là Kiều Ngọc Sơ. Vận đỏ của Kiều Ngọc Sơ có liên quan rất lớn với Cố Tư Lâm nên khi "Duyệt Kỳ" tổ chức hoạt động, Kiều Ngọc Sơ luôn tham gia. Đây là có qua có lại.
Mấy năm nay, Cố Tư Lâm đã lâu không có dự cảm mãnh liệt này. Nàng dự cảm chỉ cần đưa tài nguyên cho Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa nhất định sẽ hot.
"Nếu cậu cũng thấy vậy, chứng minh mắt nhìn người của tôi không sai." Cố Tư Lâm và Phòng Vận là bạn thân từ bé, nhiều năm vòng đi vòng lại, quan hệ vẫn tốt như trước. Hai người là đôi bên cùng có lợi, luôn giúp đỡ cho đối phương.
"Cậu có để ý nếu chia tôi một phần không?" Phòng Vận bị lời nói của nàng động tâm.
"Nếu là người khác, tôi sẽ để ý. Nhưng nếu là cậu......." Cố Tư Lâm chỉ tay vào ly của Phòng Vận: "Uống hết ly này, chúng ta cùng nhau đầu tư hạt giống tiềm năng này."
Hai người bên này quyết định liên thủ nâng đỡ Thẩm Thu Hoa. Mà Thẩm Thu Hoa bên kia lại hoàn toàn không hay biết gì.
Nàng trốn trong đám đông để tránh phóng viên đến quấy rầy.
Bên cạnh không biết khi nào có thêm một người nước ngoài, nhìn bề ngoài không biết là người nước nào. Người nọ chào hỏi với Thẩm Thu Hoa, tự giới thiệu mình là Peter, người Anh. Mục đích hắn đến Trung Quốc là để nghiên cứu về việc toàn cầu nhãn hiệu. Còn là nhãn hiệu gì, hắn không nói.
Thẩm Thu Hoa không nghe hiểu nhiều tiếng Anh. May mắn Dương Quỳnh bên cạnh nàng, đúng lúc nói vài câu, lúc này Thẩm Thu Hoa mới hiểu. Nàng chỉ không nghe hiểu nhiều nhưng nói lại không thành vấn đề. Vốn từ của nàng không ít nhưng nàng lại hơi gặp khó khăn với ngữ pháp. Nếu làm bài, nàng sẽ hiểu ngữ pháp. Nhưng khi giao tiếp cần phản ứng ngay, Thẩm Thu Hoa vẫn chưa quen với việc này.
Do đó, nàng nói rất chậm, như vậy có thể giải quyết vấn đề nàng không quen lại còn khiến cách nói của nàng vô cùng dịu dàng. Nàng trò chuyện với Peter trong chốc lát, chủ yếu nói với cái nhìn của mình về thời trang.
Khi sắp kết thúc, có người đi đến, vờ ngẫu nhiên gặp được, người nọ bắt chuyện với Peter, hoàn toàn không quan tâm đến Thẩm Thu Hoa.
Người cố ý bỏ qua như vậy chỉ có một mình Lăng Tương Quân. Nàng nhận ra hầu hết các khách mời ở đây, lúc này cố gắng chắp nối, hy vọng các ông chủ có thể đưa chút tiền vốn nâng đỡ nàng.