Thẩm Thu Hoa bị tiếng ho khan của Dương Quỳnh đánh thức: "Chị bị cảm?" Nàng vờ muốn đứng dậy, đã bị Dương Quỳnh đè lại.
"Chị không sao. Chỉ là mũi hơi khó chịu, không phải bị cảm." Dương Quỳnh cúi đầu nhìn mặt Thẩm Thu Hoa. Vì vừa tỉnh ngủ nên mặt Thẩm Thu Hoa không có sự thanh lãnh, bình tĩnh ngày thường mà là vẻ mặt ngơ ngác làm người ta muốn khi dễ.
"Hôn cái nha." Dương Quỳnh thò đến, hôn lên má nàng.
"Còn chưa ăn cơm sao? Chị không cho em đứng lên, em làm sao ăn cơm đây?" Thẩm Thu Hoa không để ý Dương Quỳnh đùa nghịch, đẩy cái người đang đè trên người mình ra.
"Ăn em là đủ rồi." Tay Dương Quỳnh thò vào váy ngủ của nàng.
"Lại nghịch nữa!" Thẩm Thu Hoa không nể mặt bắt lấy tay Dương Quỳnh, nói: "Chị mau đứng lên đi, em đói bụng."
Nương nương đói bụng là đại sự. Dương Quỳnh ngoan ngoãn đứng lên, nhưng vẫn không nhịn được dán lấy Thẩm Thu Hoa: "Chị rất nhớ em."
"Em còn khách khí với chị? Chị biết em mệt mà." Dương Quỳnh cúi đầu hôn lên vai nàng một cái.
Thẩm Thu Hoa xuống giường, lấy trâm trên đầu giường cài lên tóc mình.
Dương Quỳnh vẫn tiếp tục ho khan. Trên thực tế, cô đã không ngừng ho khan từ giữa trưa đến bây giờ.
Thẩm Thu Hoa nhìn cô, nói: "Mũi hơi khó chịu? Sao chị bị vậy?"
Trong nháy mắt, Dương Quỳnh cảm thấy khí chất Khang phi trên người Thẩm Thu Hoa. Cách hỏi này vốn không cho người khác nói dối.
"Phim trường tạo hiệu ứng bụi, lúc đó chị bị sặc nên bị ho." Dương Quỳnh biết tính Thẩm Thu Hoa, nương nương cái gì cũng có thể dựa vào cô nhưng chuyện nương nương đã muốn biết nếu cô dám nói dối vậy thì chờ quỳ thảm gai đi.
"Thật ra....." Dương Quỳnh vừa định nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, ho chút sẽ ổn. Nhưng cô vừa nói hai chữ, Thẩm Thu Hoa đã nhìn cô. Dương Quỳnh đành im lặng, ngoan ngoãn gọi cho Ngô Đồng.
Ngô Đồng kiến nghị các nàng nên đến bệnh viện làm sạch đường hô hấp. Chuyện này hiệu quả của Tây y sẽ nhanh hơn Trung y.
Hai người đến bệnh viện làm sạch đường hô hấp. Sau khi bước ra, quả nhiên Dương Quỳnh không còn ho khan. Lúc này đã chín giờ hơn vẫn còn rất nhiều người trên đường.
"Em muốn ăn gì?" Dương Quỳnh hỏi.
Thẩm Thu Hoa nắm tay cô: "Chị chọn đi."
Dương Quỳnh nhướng mày, hai người không đến các nhà hàng lớn, mà vào một tiệm cơm nhỏ ven đường, mỗi người một chén mì bỏ vào bụng.
"Thu Hoa, chuyện của chị xong rồi. Hôm nay em làm sao vậy?" Húp ngụm nước lèo cuối cùng, Dường Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa ngồi đối diện đang đảo mì.
"Về phòng nói đi." Nàng buông đũa xuống, nhìn mì trong tô: "Tiếc thật."
Thấy Thẩm Thu Hoa không ăn gì, trên đường về Dương Quỳnh mua trái cây, sữa và bánh ngọt.
Về phòng, Dương Quỳnh vừa đặt túi xuống, đã ngửi thấy hương thơm. Thẩm Thu Hoa từ phía sau ôm lấy cô.
"Sao vậy em?" Dương Quỳnh xoay người ôm lại: "Sao người em lại run vậy?"
"Có lẽ em..... đã gặp được Hoàng Thượng." Thẩm Thu Hoa chỉ thoáng do dự, sau đó nói. Hai người các nàng vốn không có gì giấu nhau.
"Hoàng Thượng?" Trong lòng Dương Quỳnh sông cuộn biển gầm.
"Chính là Trương Việt Siêu." Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu: "Hôm nay cảnh sát tìm em đến hỗ trợ điều tra. Trương Việt Siêu muốn gặp riêng em. Tuy rằng anh ta như không có ký ức của kiếp trước nhưng anh ta vẫn có cảm giác quen thuộc với em." Nàng cắn môi mình: "Em không biết sau này anh ta có đột nhiên nhớ lại như Ngô Đồng không."
"Thu Hoa, em đừng sợ. Có chị ở đây." Dương Quỳnh thấy cả người Thẩm Thu Hoa đang run rẩy, cô chưa từng thấy Thẩm Thu Hoa như vậy. Dù kiếp trước loạn trong giặc ngoài, hay kiếp này bị phong sát, Thẩm Thu Hoa vẫn luôn lạc quan, chưa từng sợ hãi.
"Dù Trương Việt Siêu thật sự là Hoàng Thượng, dù gã thật sự nhớ lại thì thế nào? Gã là Trương Việt Siêu là một bệnh nhân tâm thần. Gã không còn là vua nữa, em và gã không có bất kỳ quan hệ gì. Em là của chị." Dương Quỳnh ôm chặt nàng, không rõ vì sao Thẩm Thu Hoa lại sợ hãi như vậy.
"Em không sợ anh ta. Em sợ sẽ quay về thời đại kia." Thẩm Thu Hoa nằm trong lòng Dương Quỳnh giống như mèo con sợ hãi. Con ngươi đen nhánh chói rọi gương mặt của Dương Quỳnh: "Hiện tại em không thể về đó được. Dương Quỳnh, em thật sự không thể trở về cung đối mặt với đám người ngươi lừa ta gạt đó nữa." Nàng nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng khi trở về hoàng cung, nàng sẽ thế nào. Sau khi đến hiện đại, nàng đã sống rất hạnh phúc, khác với kiếp trước, nàng đã mất đi khả năng khống chế thế cục, chế hành thế lực trong hậu cung.
"Thu Hoa, em đừng sợ. Em sẽ không về đó, em đừng sợ!" Cuối cùng Dương Quỳnh hiểu được, Thẩm Thu Hoa là xuyên không đến đây, trước đây Dương Quỳnh xuyên đến cổ đại rồi về lại. Này đã là ví dụ không tốt cho Thẩm Thu Hoa nên trong tiềm thức của nàng luôn cảm thấy mình sẽ lại trở về hoàng cung.
"Em quên rồi sao? Kiếp trước chúng ta đều đã chết đuối. Không thể trở về nữa." Tay Dương Quỳnh nâng mặt Thẩm Thu Hoa. "Chúng ta không thể về đó được nữa."
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thu Hoa đầy vẻ mờ mịt: "Không trở về được sao?"
Dương Quỳnh gật đầu thật mạnh: "Em yên tâm. Chúng ta sẽ không trở về đó nữa."
Lúc lâu sau, Thẩm Thu Hoa thở dài. Nàng là người thông minh vậy mà vẫn bị tâm ma của mình che mắt. Có đôi lời, nàng không thể nói trước mặt Ngô Đồng hay những người khác. Chỉ có Dương Quỳnh, trải qua sinh tử cùng nàng, hoạn nạn có nhau mới có thể nói những lời kia với Dương Quỳnh.
Dù qua bao nhiêu năm, ít nhất chị vẫn luôn bên em.
Chuyện này qua không lâu, tòa phán vụ án Thẩm Thu Hoa bị bắt cóc. Trương Việt Siêu được chứng minh có bệnh về tinh thần, không đáng truy cứu trách nhiệm hình sự. Trương Việt Siêu được đưa vào bệnh viện tâm thần tiếp tục điều trị. Đến lúc này, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh mới cảm thấy mọi chuyện đã hạ màn.
Vết thương của Liễu Du cũng ổn hơn. Không cần tiếp tục ở bệnh viện nên đã dọn về khách sạn. Tuy rằng chưa thể công tác nhưng Liễu Du là cô gái hiểu chuyện. Sau khi về khách sạn thì không cần Tề Duyệt chăm sóc mình. Như vậy bên cạnh Dương Quỳnh có Thẩm Thu Hoa và Tề Duyệt đi theo, tức khắc cảm thấy mình có uy phong hơn.
"Chị Thu Hoa." Tề Duyệt ngồi trong xe, nhìn Thẩm Thu Hoa lên xe, lập tức đưa máy tính cho nàng xem.
Thẩm Thu Hoa nhìn vài lần hỏi: "Chuyện này nếu để em làm sẽ có bao nhiêu phần trăm bị điều tra ra?"
"Chị Thu Hoa, kỹ thuật của em chỉ có người ở trình độ như chị Quỳnh mới có thể tra ra." Tề Duyệt tự tin nói.
"Dương Quỳnh? Chị ấy rất lợi hại sao?" Thẩm Thu Hoa không hề hoài nghi giá trị vũ lực của Dương Quỳnh. Nhưng nàng rất khó liên hệ giữa kỹ thuật hacker và Dương Quỳnh.
Tề Duyệt cười nói: "Chị Quỳnh rất lợi hại nhưng mà em lợi hại hơn. Chị ấy là cao thủ trong nhóm chị ấy nhưng không biết vì sao lại luôn theo dõi em. Cả ngày cứ nhắm vào em không buông, em còn bị chị ấy bắt mấy lần." Nghĩ đến chuyện cũ Tề Duyệt vẫn còn kinh, nàng nghĩ đến những việc từng làm thì lắc đầu.
"Nhưng em vẫn không sao mà." Đám người bộ đội đặc chủng của Dương Quỳnh không giống người sẽ thương hoa tiếc ngọc.
"Vì em còn nhỏ! Khi bị bắt, em còn chưa đến mười sáu tuổi." Tề Duyệt xem như là thiếu nữ thiên tài có thiên phú về công nghệ thông tin.
"Còn hiện tại thì sao?" Thẩm Thu Hoa cũng không nghĩ muốn hại nàng bốc lịch.
"Giờ em ngoan rồi. Hơn nữa hiện tại em đi theo chị Quỳnh, chị đừng nhìn chị Quỳnh không đáng tin nhưng thật ra chị ấy vẫn có tiếng bên cảnh sát. Tư liệu của em đã được đổi mới, hiện tại chị Quỳnh là người bảo kê cho em. Bằng không em rất khó một mình đi lại."
Thẩm Thu Hoa nhíu mày: "Em hiểu rõ chuyện mình như vậy nhưng làm sao em biết được chuyện này?"
Tề Duyệt bĩu môi: "Chị Thu Hoa, em nói cho chị biết chị đừng nói cho chị Quỳnh nha, em hack vào hệ thống của cảnh sát để xem tư liệu của mình." Nàng nhìn thấy Thẩm Thu Hoa nhướng mày, vội giải thích: "Em chỉ nhìn tư liệu của mình thôi, không nhìn những tư liệu khác."
Thẩm Thu Hoa gật đầu: "Chị tin mà."
Lời này nghe có chút vi diệu. Ngoài mặt là tin nhưng Tề Duyệt cảm thấy Thẩm Thu Hoa như đang móc nàng.
Dương Quỳnh quay xong một cảnh, Thẩm Thu Hoa lập tức lấy nước, nói: "Vì sao em cảm thấy suất diễn của chị ngày càng nhiều vậy?"
Dương Quỳnh đương nhiên cũng chú ý điều này. Cô là người mới, tuy là nữ chính, nhưng đây là một phim nói về nam nhân. Cô rất may không trở thành nhân vật bình hoa. Dựa theo suất diễn từng nói trước kia, Dương Quỳnh hẳn đã sớm đóng máy nhưng hiện tại mỗi ngày cô đều có một lượng lớn suất diễn.
"Kiều đạo nói, biểu hiện của chị tốt hơn anh ấy dự đoán nên cho chị diễn nhiều hơn. Phần vượt qua hợp đồng kia, anh ấy sẽ ký hợp đồng lại với Lư Tự." Mấy ngày trước Dương Quỳnh đã hỏi vấn đề này.
Điểm đặc biệt trong điện ảnh chính là đạo diễn hoàn toàn có thể dựa vào tình huống thực tế mà điều chỉnh kịch bản, gia tăng hoặc giảm bớt suất diễn của diễn viên, nhưng cuối cùng suất diễn ai nhiều phải xem ở nhà đầu tư. Vị đạo diễn này có tiếng cứng đầu trong giới. Chưa bao giờ nhà đầu tư nhúng tay vào được tác phẩm của hắn. Hắn vô cùng hoan nghênh người muốn đầu tư. Nhưng với những người chưa từng đầu tư, hắn sẽ đưa ra kiến nghị khác.
"Đúng rồi, Kiều đạo hỏi em. Khi nào thì vết thương của em tốt hơn." Dương Quỳnh không hy vọng lúc này Thẩm Thu Hoa đóng phim.
"Chị chưa nói em đã khỏe sao?" Thẩm Thu Hoa thông qua câu nói của Dương Quỳnh lập tức hiểu ý cô.
"Chị muốn em nghỉ ngơi nhiều hơn."
Suất diễn của Thẩm Thu Hoa rất ít, một khi bắt đầu quay, chỉ cần vài ngày là xong. Nhìn thì dễ nhưng rất ảnh hưởng đến tinh thần.
"Được rồi, em cũng cần một ít thời gian để tập vũ đạo."
Vào tháng tám, thời tiết càng thêm nóng bức. Thẩm Thu Hoa trốn trong xe, xem tài liệu Tề Duyệt đưa mình. Xấp tài liệu này là của chủ nhiệm tổng cục Lý Thư.
"Cuộc sống của Lý chủ nhiệm thật muôn màu muôn vẻ!" Thẩm Thu Hoa cảm thán. Đều nói cuộc sống hoàng đế mới là thứ đáng theo đuổi nhưng nhìn cuộc sống nghiệp dư của Lý Thư, sợ là có cho cũng không đổi với hoàng đế.
-------------------------------------------
Editor: Vậy là Trương Việt Siêu chính là Hoàng Thượng của kiếp này. Mình cảm thấy Hoàng Thượng xuất hiện là để chúng ta hiểu rõ thêm về những điều góc khuất sau vẻ sủng phi của Khang phi và cũng khiến chúng ta yêu thương nương nương hơn. Khi mình edit những chương này, mình rất thích những đoạn nội tâm của nương nương.