• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tư Kỳ không ngốc đến mức thừa nhận lời nói của Thẩm Thu Hoa. Nàng chỉ căm giận bất bình, lại không tiếp tục nhiều lời.

Dương Quỳnh thu xếp mọi thứ xong, mang ba lô trên lưng, "Thu Hoa, chúng ta cần phải đi." Lúc đi ngang qua Lý Tư Kỳ, cô dừng bước nói, "Lý tiểu thư, Thu Hoa của chúng tôi là người rộng lượng, những lời hôm nay ngừng đến đây là được rồi. Cô đừng nghĩ rằng bản thân đang bênh vực lẽ phải, theo ý của tôi, cô như vậy rất ngốc." Cô nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đã ra khỏi cửa, lúc này mới theo sau.

Mặt Lý Tư Kỳ lúc trắng lúc đỏ. Nàng nghe thấy oán giận của đồng nghiệp mới thay đổi cái nhìn về Thẩm Thu Hoa. Cảm thấy Thẩm Thu Hoa ỷ vào bản thân xinh đẹp, có tài, không khỏi có chút quá mức tự đắc. Chỉ là tự đắc ở đâu? Trừ bỏ sự tự tin thong dong trên đài, ở bên ngoài tài hoa hơn người, cũng không nhìn thấy sự tự đắc.


Trở về xe, Dương Quỳnh chú ý biểu tình của Thẩm Thu Hoa, thấy nàng vẫn còn suy nghĩ sâu xa. "Em không cần nghiêm túc với người ngốc như vậy."

Thẩm Thu Hoa hoàn hồn, hỏi: "Chị nói gì?"

"Chị nói, em không cần nghiêm túc với Lý Tư Kỳ." Dương Quỳnh nói đơn giản lại dễ hiểu hơn.

"Em sao lại nghiêm túc với nàng?" Thẩm Thu Hoa cười. "Em chỉ suy nghĩ đạo lý mộc tú vu lâm*." Nàng từ thái độ thay đổi của Lý Tư Kỳ đối với mình liền đoán có thể Lý Tư Kỳ bị người kích tướng. Như vậy có thể thấy được đạo mộc tú vu lâm cổ kim đã đúng. Nàng nên giấu tài sao? Đương nhiên không thể. Nếu đây là phương pháp nhanh chóng gây sự chú ý, vì sao lại không dùng? Dù là làm thế nào ứng phó những lời đồn đãi vớ vẩn sau lưng, nàng đều có kinh nghiệm để làm.

*mộc tú vu lâm: người tài dễ bị chú ý, dễ ganh ghét.


Hai vòng cuối cùng, thí sinh thay đổi không ít. Mọi người đều biết nguyên nhân, chỉ là không ai nói ra. Thẩm Thu Hoa cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, thắng liên tiếp mười vòng, lấy được ngôi vị quán quân.

"Thu Hoa, giờ phút này, lấy được ngôi vị quán quân, cô muốn nói gì với người xem trước TV cũng như bạn bè?" Lý Văn Văn lại đem vấn đề ném cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nhìn camera mỉm cười. "Tôi muốn nói, tích trữ thơ từ phong phú của bản thân sẽ khiến nội tâm dễ chịu, văn hóa ưu tú, mở rộng tầm nhìn. Tầm nhìn lớn, trong lòng mới có thể chứa được vạn vật. Cảm ơn Lôi Đài Thơ Văn đã cho tôi cơ hội kết bạn với nhiều người. Hy vọng Lôi Đài Thơ Văn mùa sau sẽ có càng nhiều người tham dự."

Lý Văn Văn cười nói: "Thu Hoa nói đúng. Lôi Đài Thơ Văn lần này, đến đây kết thúc. Hẹn gặp mọi người vào mùa sau."


Vừa ra khỏi trường quay, Thẩm Thu Hoa đã được mời đến một phòng khác. Một nam nhân khoảng năm mươi tuổi cười lớn giới thiệu bản thân. Hắn là chủ nhiệm tiết mục của đài truyền hình, xin lỗi Thẩm Thu Hoa về việc Lý Tư Kỳ nói không nghĩ ngày hôm qua. Đồng thời mời nàng tham dự tiệc chúc mừng tối mai.

Dương Quỳnh thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy ánh mắt của hắn không đúng lắm, liền nâng cao cảnh giác.

Thẩm Thu Hoa cười nói: "Đêm nay tôi phải rời khỏi đây đi nơi khác quay phim. Thật ngại quá, chủ nhiệm Tôn, công tác an bài tương đối bận, cô phụ ý tốt của quý đài rồi."

Chủ nhiệm Tôn "tấm tắc" hai tiếng, "Ai nha, vậy thì thật đáng tiệc. Tiệc chúc mừng, cô lại là vai chính, cô không đến sao được? Này cũng thật mất hứng."

Thẩm Thu Hoa chỉ cười không nói. Nhìn thấy chủ nhiệm Tôn không còn chuyện khác, nàng đứng dậy nói: "Chủ nhiệm Tôn, Lý tiểu thư chỉ thuận miệng nói vài câu, tôi tất nhiên sẽ không để trong lòng. Tôi đến tham gia tiết mục này là muốn kết duyên, không phải cùng người khác kết oán. Hy vọng quý đài có thể không cần truy cứu Lý tiểu thư vô tâm có lỗi."
Chủ nhiệm Tôn cũng đứng dậy theo, còn muốn giữ người, Dương Quỳnh đã mở cửa, che chở Thẩm Thu Hoa rời đi. Chủ nhiệm Tôn đuổi đến cửa, đã bị Dương Quỳnh quay đầu dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn. Ánh mắt Dương Quỳnh chứa đầy sự lạnh lẽo, khiến hắn sợ đến mức rùng mình, không dám đuổi theo.

"Người này có vấn đề. Hắn đối với em có ý nghĩ không an phận." Dương Quỳnh vừa đi vừa nói.

Thẩm Thu Hoa không thèm để ý nói: "Dù sao về sau cũng không gặp lại." Nàng kéo tay Dương Quỳnh, "Hơn nữa, còn có chị ở đây mà."

"Cho nên chị mới nói chị không thể không bên cạnh em. Bầy sói này....." Dương Quỳnh phải kiên định sứ mệnh bảo hộ của mình.

Khúc nhạc đệm nhỏ này cũng không ảnh hưởng hai người quá lớn, hai người trở về khách sạn cầm hành lý, lập tức bay đến Y thị. Vừa vặn tham gia được buổi khai máy ngày mai. Là một nữ xứng lãnh cơm hộp, Thẩm Thu Hoa tham gia buổi khai máy cũng học theo người khác mang kính râm, cố gắng đứng không chớp mắt. Nàng cảm thấy nhân khí của mình hiện chưa mạnh nên không cần chứng minh quá nhiều, tránh khiến người khác có ấn tượng không tốt.
Cảnh quay đầu tiên sau khai máy đương nhiên là vai chính cùng đạo diễn. Kịch bản cung đấu, nam chủ là Hoàng đế, nữ chủ là Quý phi. Đều là minh tinh hạng nhất, xem khí tràng cũng bất đồng. Fans tới không ít, còn mang theo lễ vật tiếp ứng.

Cùng ngày, phòng quan hệ công chúng của công ty quản lý chính thức tuyên bố, Nguyên Hương cùng Quý Như Quyên sẽ tạo thành nhóm LH để xuất đạo. Ca khúc đầu tay tên "Năm đó" phát hành lúc 0 giờ sáng.

Hai bên đều có tin tốt, Dương Quỳnh trong nhóm phát bao lì xì 888 NDT. Chỉ là sau khi phát bao lì xì, không một ai đoạt lấy. Dương Quỳnh bất đắc dĩ nhìn nương nương đang xem kịch bản. "Thu Hoa, chị trong nhóm phát bao lì xì. Em không lấy, hai nha đầu kia không dám lấy."

"Chị cầm điện thoại em lấy là được rồi mà." Mí mắt Thẩm Thu Hoa cũng không giương lên.
"Này, chú ý chị chút đi." Dương Quỳnh giả đáng thương.

"Ngoan." Nhìn thấy điện thoại trước mắt, Thẩm Thu Hoa lấy đến bấm một chút. Sau đó.... khi nàng vừa lấy bao lì xì xong, chưa đến một giây, Như Quyên cùng Nguyên Hương cũng đoạt lấy bao lì xì.

Dương Quỳnh bên kia nhìn thấy nương nương mở to hai mắt vẻ mặt kinh ngạc, che miệng cười đến nói cũng không được.

Thẩm Thu Hoa suy nghĩ một chút, cũng cười. Sau đó nàng phát một tin nhắn thoại. "Sau này hai đứa muốn cướp bao lì xì cứ trực tiếp cướp là được, không cần chờ chị. Dương Quỳnh phát bao lì xì, chị đoạt còn có ý nghĩa gì."

"Nương nương, đoạt bao lì xì là điềm báo có tiền. Ai phát cũng không quan trọng. Người xem, Dương Quỳnh phát bốn bao lì xì, bản thân chị ấy cũng muốn cướp. Như vậy mọi người đều sẽ vui vẻ." Như Quyên phát tin nhắn thoại.
Lúc này Thẩm Thu Hoa mới chú ý đến còn một bao lì xì. Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh, "Vừa phát bao lì xì lại tự mình đoạt, sao chị lại nhàm chán như vậy?"

Dương Quỳnh thật vất vả ngừng cười nói, "Như Quyên nói đúng, chính là mọi người đều vui. Mau xem chúng ta đoại bao nhiêu tiền."

Click vào để mở, Dương Quỳnh trong nhóm nhắn dấu ba chấm. Như Quyên cùng Nguyên Hương cũng phản hồi. Bao lì xì 888 NDT, ba người cùng nhau đoạt không đến 200 NDT. Còn lại gần 700 NDT đều là của Thẩm Thu Hoa.

Không thể không nói, nương nương chính là nương nương, vận khí cũng không ai đuổi kịp.

"Nương nương quá đỉnh!" Như Quyên trên giường lăn lộn.

"Đua về vận khí chúng ta chỉ có thể cam bái hạ phong." Nguyên Hương bất đắc dĩ lắc đầu.

Ba ngày khai máy, Thẩm Thu Hoa đều không có cảnh diễn. Nhưng nàng vẫn như lần trước, mỗi ngày đến trường quay sớm học tập người khác diễn xuất. Dương Quỳnh cũng bên cạnh nàng, nỗ lực tạo quan hệ tốt với nhân viên công tác.
Lần trước nàng cùng chỉ đạo võ thuật làm quen nên có kinh nghiệm, lần này vẫn xuống tay với chỉ đạo võ thuật đầu tiên. Vừa vặn chỉ đạo võ thuật Tạ Chúng cùng chỉ đạo võ thuật Từ Đan của "Nhân Gian Tháng Tư Vị Thơm Tẫn" là sư huynh đệ đồng môn, nên hai người trò chuyện không ngừng.

Người tập võ tính cách hào sảng. Lúc trước Tạ Chúng có liên hệ với Từ Đan, nên biết được Dương Quỳnh. Nói đây là hạt giống tốt. Hơn nữa động tác dứt khoát, lực đạo, tốc độ cũng tốt.

"Lão Từ nói, nếu cô chịu đóng phim, chính là phúc lợi lớn của chỉ đạo võ thuật chúng tôi. Thế nào, diễn nhân vật nào?" Tạ Chúng tận lực khuyên bảo.

Dương QUỳnh vội vàng xua tay. "Tạ chỉ, tôi thật không có ý định đóng phim. Nếu nói về đánh nhau, tôi chưa từng sợ. Nhưng nếu quay trước ống kính, tôi thật sự không làm được. Phỏng chừng lúc đó cái gì cũng không biết."
"Nghe cô nói kìa. Cô đừng nghĩ đến máy quay là được rồi." Tạ Chúng vẫn không muốn buông tay.

"Làm sao tôi có thể không nghĩ được? Anh xem ánh đèn, microphone, máy quay, bản phản quang, thêm một đống thứ, làm sao có thể đánh?" Dương Quỳnh mỗi ngày đi theo Thẩm Thu Hoa nhìn người khác diễn, cảm thấy diễn viên thật không dễ dàng. Một cảnh quay đi quay lại nhiều lần, phải xem đủ tư cách diễn còn phải diễn nhiều thay đổi. Diễn thường đã miễn cưỡng nhưng nếu là diễn võ, quay đi quay lại căn bản không thể được. Thứ nhất không đủ thể lực, thứ hai không có khả năng mỗi lần diễn đánh nhau đều giống nhau, rất dễ lộ tẩy.

"Cô a, sao lấy cớ nhiều như vậy. Ai, nếu không tìm ai đó luyện cùng cô đi." Người tập võ trực tiếp, cũng không đợi Dương Quỳnh gật đầu đã đi an bài.
Dương Quỳnh quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa bên kia, thấy nàng nghiêm túc nhìn người khác diễn xuất, lúc này mới gật đầu. "Chúng ta đánh vừa đủ thì dừng."

"Yên tâm." Tạ Chúng tìm một nam nhân gầy nhưng rắn chắc nói: "Tiểu Trương, cùng cô ấy luyện đi."

Tiểu Trương không cao, làn da ngăm đen. Cười nhìn Dương Quỳnh, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: "Trợ lý Dương, Tạ chỉ là sư phụ tôi, chúng ta đơn giản bàn luận một chút."

Hai người không nhiều lời vô nghĩa, chọn một bãi đất trống động thủ. Một nhóm người không đóng phim vây lại xem, bởi vì sợ quầy rầy đạo diễn quay phim nên không dám lớn tiếng chỉ có tiếng nhỏ giọng trầm trồ.

Tiểu Trương đứng trong chốc lát, phát hiện Dương QUỳnh không có ý động thủ trước, hắn bước lên, đánh một quyền. Dương Quỳnh lắc người né đi, đồng thời theo hướng hắn vừa đánh mà vung quyền, thừa dịp khoảng cách hai người gần, một con dao đánh vào khớp xương của tiểu Trương. Cô không dám dùng lực nhiều, nhưng dù vậy, tiểu Trương vẫn cảm thấy cánh tay tê rần, tiếp theo thì không tốt lắm.
Tạ Chúng nheo mắt lại. Là người trong nghề. Hắn đến giúp đỡ tiểu Trương hoạt động vài cái, cánh tay tiểu Trương mới có thể động.

"Trợ lý Dương, cô... từng tham gia quân ngũ sao?" Đây là công phu điểm huyệt. Tạ Chúng thấy qua, chỉ là không nghĩ đến sẽ thấy ở đây.

"Tôi từng là bộ đội đặc chủng." Này đương nhiên không nằm trong chương trình học của bộ đội đặc chủng. Đây là truyền thụ kiếp trước của Âu Dương Đình. Dương Quỳnh không có lực đạo cùng nội lực giống Âu Dương ĐÌnh nên chỉ có thể dùng dao đánh vào khớp xương, dù sao vẫn đủ dùng. Những việc này đương nhiên không thể nói với Tạ Chúng. Hiện tại những kỹ năng không thể giải thích của cô đều bị đẩy cho huấn luyện đặc thù của bộ đội đặc chủng. Dù sao nhóm người này cũng chưa ai tham gia bộ đội đặc chủng. Dù cho có người tham gia, cô cũng không sợ, bộ đội khác nhau hạng mục huấn luyện cũng khác nhau, không ai dám nói cô nói hươu nói vượn.
Bên kia những vai võ phụ nhìn nhau. Chỉ một chiêu, này cũng quá khoa trương rồi. Trong số họ, tiểu Trương là người có thân thủ tốt nhất nhưng hắn lại bị hạ bởi một chiêu, vậy bọn họ thì sao?

"Quả nhiên lợi hại! Khó trách lão Từ vẫn luôn nhớ mãi không quên cô." Tạ Chúng cảm khái.

"Ai! Tạ chỉ, lời này của ngài, rất dễ khiến người khác hiểu lầm!" Hù chết Dương Quỳnh! Cái gì mà nhớ mãi không quên? Làm như cô cùng Từ Đan thật sự có gì.

Tạ Chúng vỗ trán, "Tôi nói sai. Hẳn phải là canh cánh trong lòng."

Dương Quỳnh mí mắt giật giật, bỏ đi, so với nhớ mãi không quên vẫn tốt hơn. Cô nói chuyện với những người khác, đôi mắt luôn nhìn Thẩm Thu Hoa, thấy Thẩm Thu Hoa đứng lên, cô lập tức đi theo.

Dương Quỳnh vừa đi, Tạ Chúng liền lấy cây quạt gõ từng vai võ phụ. "Thấy không? Có thấy không? Ngày thường kêu mọi người tập luyện nhiều một chút không làm. Nhìn trợ lý người ta xem một chiêu đã hạ mọi người, mọi người cảm thấy sao? Cố gắng nâng cao kiến thức cơ bản, bằng không sớm muộn cũng sẽ ném bát cơm."
Nhóm vai võ phụ bên cạnh Tạ Chúng thời gian dài, vẫn cợt nhả như cũ. Tiểu Trương xoa cánh tay nói: "Sư phụ, người ta xuất thân bộ đội đặc chủng, liều mạng. Tụi em đều là diễn viên thế thân, chỉ cần động tác đẹp là được. Chiêu của cô ấy, hữu dụng quả thật hữu dụng, nhưng tụi em có thể sử dụng sao? Một chiêu chế ngự địch, vậy thì nên quay gì?" Không thể không nói, lời của tiểu Trương có đạo lý. Diễn võ chính là muốn xem hoa, chiêu thức sạch sẽ lưu loát, không thích hợp xuất hiện trong phim, đặc biệt là trong phim cổ trang.

"Vậy đi luyện tập đi!" Tạ Chúng giải tán mọi người, mọi người bắt đầu thiết kế hôm nay muốn quay động tác đánh võ nào.

"Lại động thủ với người khác." Cảnh quay vừa xong, Thẩm Thu Hoa đứng lên đi một chút để hoạt động thân thể. Động tĩnh bên Dương Quỳnh, nàng đã sớm chú ý, chỉ là chi tiết gì đó vì nguyên nhân khoảng cách nàng không rõ.
Dương Quỳnh cười hì hì. "Lâu rồi chưa động thủ, chị có chút ngứa tay."

"Bạo lực!" Thẩm Thu Hoa đưa ra kết luận. Hai người đi ra khỏi trường quay. "Bắt đầu từ ngày mai, em theo chị chạy bộ."

"Sao cơ?" Dương Quỳnh hoài nghi mình nghe lầm. Nương nương trước đây đều không tham gia vận động thể dục. "Vì sao?"

Thẩm Thu Hoa vậy mà lại ngượng ngùng. Dương Quỳnh bám riết không tha, tiếp tục hỏi, cuối cùng nàng nói: "Em chỉ muốn mình khỏe hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK