Cố Mang lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này…”
Mặc Tức nhíu chặt ấn đường, nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng đang lưu chuyển, lắc đầu nói: “Xem trước đi.”
Trong hình ảnh hiển hiện, Thẩm Đường nâng ngón tay tựa sứ ngọc, xoa nhẹ lên vầng trán xù lông của Vụ Yến, y vừa trấn an con tiểu yêu này, vừa truyền linh lực màu xanh cho Vụ Yến đang hấp hối. Cùng lúc đó, cảnh tượng trong quả cầu ánh sáng từ từ lùi ra xa, có thể thấy thật ra bọn họ đang ở trên một hòn đảo biệt lập, nhưng hòn đảo này không phải là đảo Dơi nơi Mặc Tức và Cố Mang đang ở, mà là một hòn đảo hẻo lánh khác.
Hòn đảo này vô cùng quái lạ, không rõ khí hậu thế nào mà nơi nơi đều đơm hoa kết trái, ngày đông mai nở rộ, ngày hè ngát hương sen, ngày thu đỏ màu quế, ngày xuân có mận đào, hoa khoe sắc thắm nở khắp cả mảng đất phì nhiêu. Mà chính giữa hòn đảo này là một đàn tế lớn làm từ một tảng đá khổng lồ, trên đàn tế không có vật gì khác, chỉ có một bệ đàn bằng ngọc thạch, nằm trên đó là một chiếc đàn Tiêu Vĩ năm dây cổ xưa.
Cố Mang quay đầu hỏi Mặc Tức: “Ký ức của ta vẫn chưa đầy đủ lắm, hòn đảo này là nơi nào ở Trọng Hoa hả?”
“Không phải.” Mặc Tức quan sát hòn đảo trăm hoa đua nở kia, nói: “Trong lãnh thổ của Trọng Hoa không hề có hòn đảo này.”
Cố Mang sờ cằm: “Vậy thì lạ thật, Quân Tử Tuệ Thẩm Đường một thân một mình xuất hiện trên một hòn đảo biệt lập không thuộc lãnh thổ của Trọng Hoa…”
Y còn chưa kịp suy xét kỹ càng, bởi vì Vụ Yến dừng một thoáng rồi lại trần thuật tiếp. Giọng nói truyền ra của ả chứa muôn vàn ca thán, buồn bã và yêu kiều.
“Có lẽ mạng của ta còn chưa nên chết, hoặc cách nói lưu truyền trong loài yêu sai rồi. Tiên nhân trên đảo phát hiện ta bị thương cũng không có ý định tổn thương ta, trái lại còn đưa ta về nơi ở của mình, dốc lòng chữa thương giúp ta.”
Thẩm Đường trong quả cầu ánh sáng bế con dơi bị thương, đi vào một gian nhà hỗ trên bờ đá ngầm của đảo nhỏ.
Vụ Yến nói: “Ta bị thương rất nặng, lại vừa gặp phải biến cố lớn, mẹ và a tỷ đều chết trong loạn đấu phân tranh. Lúc chạy trốn ta không có thời gian để đau lòng, bây giờ yên ổn rồi, trong lòng ta khó chịu vô cùng, mỗi ngày mỗi đêm đều khóc lóc, may mà vẫn còn thần tiên đại ca ca trên đảo bầu bạn với ta. Y chẳng những không hung ác như thần tiên mà ta biết từ nhỏ, còn đối xử với ta rất dịu dàng, thường xuyên khích lệ ta, an ủi ta… Dưới sự chăm sóc của y, cuối cùng ta đã chậm rãi hồi phục tinh thần.”
“Ta nghỉ ngơi ở đó suốt một thời gian dài, về sau ta phát hiện, hòn đảo này là một hòn đảo biệt lập biết di động, chưa bao giờ ở lâu tại một chỗ…”
Cố Mang và Mặc Tức nhìn nhau, rốt cuộc đây là đảo gì thế? Trăm hoa đua nở rồi còn biết di động trên biển, quả thật chưa nghe thấy bao giờ.
Vụ Yến nói: “Trên đảo bốn mùa đều như xuân, có lẽ vì nó là nơi ở của thần tiên, thế nên linh khí cỏ cây mới dồi dào vượt trội. Nhưng cỏ cây tuy nhiều, sinh linh biết nói chuyện lại ít —— Bởi vì trên đảo chỉ có ta và tiên nhân cứu mạng ta. Y tốt ở mọi điều, mỗi tội quá thần bí, y không nói cho ta biết rốt cuộc mình là thần thánh phương nào, thậm chí ngay cả tên mình cũng chẳng chịu tiết lộ. Ta và y sống chung rất lâu, thế mà chỉ biết y họ Thẩm.”
Cố Mang lẩm bẩm: “Là Thẩm Đường thật sao?”
“Ta không còn cách nào, chỉ đành gọi y là Thẩm Tiên.” Trên quả cầu ánh sáng, Vụ Yến đã khôi phục một ít linh lực đủ để biến thành hình người đang ngồi bên đàn tế chim kêu hoa nở, bắp chân thon nhỏ vẫn còn quấn băng vải, nhưng ả không quan tâm, đôi mắt sáng ngời ngợi vẫn đuổi theo hình bóng của Thẩm Đường.
“Mỗi ngày Thẩm Tiên đều phải tới đàn tế đánh đàn, tiếng đàn êm tai dễ nghe, mỗi khi đến đoạn du dương trầm bổng, trên trời sẽ có ảo ảnh hoa hải đường rơi xuống. Ta vẫn cho rằng đó là tiên thuật của y, cố nài y dạy ta, y lại thoái thác bảo rằng hải đường rơi trên đảo không phải là vì y, nhưng nếu ta hỏi tiếp là vì sao, y lại chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.”
“Dáng vẻ y cười trông đẹp lắm, mỗi ngày ta nhìn y, chỉ cần y mỉm cười, ta sẽ cảm thấy lòng dễ chịu đến lạ. Cứ thế ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày y chữa thương giúp ta, ta nghe y đánh đàn. Sau đó có một ngày,” Vụ Yến khựng lại: “Ta bất chợt phát hiện thế gian trong mắt ta đã thay đổi.”
“Trước đây trong mắt ta là bầu trời, hoa cỏ, cây cối, và Thẩm Tiên. Tất cả đều rất đẹp, đều khiến ta yêu thích. Thế rồi vào một ngày nào đó, ta phát hiện bầu trời, hoa cỏ, cây cối đều còn đó, nhưng sao mà tầm thường quá đỗi, dường như mọi màu sắc của chúng đã rơi lên người Thẩm Tiên rồi.”
“Lúc này ta mới biết.” Vụ Yến nói: “Ta đã thích y rồi.”
“Y cứu mạng của ta, chữa thương giảm đau giúp ta. Y đã phá vỡ ấn tượng lúc trước của ta dành cho thần tiên…” Nói đến đây, âm thanh phát ra từ thần thức của Vụ Yến nghe cứ như một thiếu nữ bình thường, giọng điệu vô cùng thanh thoát, hệt như quả mọng trên cành: “Dẫu cho y thần bí kiệm lời như thế, dẫu cho y là tiên ta là yêu, nhưng ta vẫn cứ thích y đấy. Ta nhất quyết phải miễn cưỡng bằng được.”
Lại yên lặng giây lát.
“Chỉ là, y chẳng hiểu được nỗi lòng của ta.”
Không lâu sau, màu trân châu của quả cầu từ từ chuyển sang tối sầm, Vụ Yến bụm mặt đứng bên bệ đàn, nước mắt rơi lã chã từ kẽ tay.
Rất hiển nhiên, sự miễn cưỡng của ả không thể lay chuyển được Thẩm Đường.
Lúc âm thanh từ thần thức của Vụ Yến vang lên lần nữa, rõ ràng đã có phần nghẹn ngào, đúng như dự đoán, ả nói: “Y vô cùng kinh ngạc trước tình cảm của ta, kinh ngạc xong còn bảo ta và y chỉ mới ở với nhau mấy tháng, làm sao biết cái gì là thích?”
“Chẳng phải thích là một loại cảm giác sao? Có thể là tế thủy trường lưu, cũng có thể là chuyện đột nhiên ngộ ra được.”
(1) Tế thủy trường lưu: Nước mảnh thì chảy dài lâu, ý nói tình cảm lâu bền.
“Thế nhưng bất luận ta van nài thế nào, y đều mặt không đổi sắc từ chối ta, còn mời ta sau khi thương lành thì rời khỏi đảo tiên trôi nổi vô định này.”
“Ta nói ta thích y, y lại nói chúng ta vốn đã không chung đường. Ta còn nói ta có thể tu luyện tiên đạo vì y, y lại bảo y không phải tiên nhân.” Vụ Yến khựng lại: “Dối trá.”
“Nếu không phải tiên nhân, vì sao có thể ngự đảo mà đi? Nếu không phải tiên nhân, vì sao đánh đàn hoa lại rơi? Ta ném những câu hỏi này cho y, y lại không đáp nửa lời. Cuối cùng ta thẳng thắn hỏi y, phải chăng y thấy ta không đẹp, còn nói cho y biết, y thích dạng nào ta cũng cố gắng thay đổi được, nhưng y chỉ đáp rằng, y một lòng hướng đạo, không có lòng kết duyên.”
Cố Mang ngồi nghe mà âm thầm thở dài.
Tộc dơi lửa không được thông minh cho lắm, tình cảm của loài yêu lại cố chấp hơn loài người rất nhiều, gần như là ngang ngược vô lý. Rõ ràng Thẩm Đường không hề có ý gì với ả, ả lại quyết phải bắt y nói lý do, xem ra lúc đó Thẩm Đường thật sự bị ả quấy rầy đến không biết làm sao.
Chẳng qua “một lòng hướng đạo, không có lòng kết duyên” chính là lý do thoái thác mà tất cả tu sĩ ưa dùng nhất. Thông thường câu này vừa ra khỏi miệng, đối phương có là oán nữ si nam cũng hết lời để nói, huống chi không phải bại bởi tình địch gì, xét về mặt tâm lý ít nhiều cũng dễ chấp nhận hơn.
Quả nhiên, Vụ Yến nói: “Nghe y nói thế, dù rằng lòng không cam, nhưng ta cũng chẳng nói được gì. Lẽ nào ta còn cản y tu hành sao? Cuối cùng ta đành phải rời khỏi đảo tiên… chỉ là trước khi đi, ta lại tùy hứng một lần.”
“Ta nói với y, huynh đã là quân tử, tất phải nói là làm. Huynh bảo hôm nay từ chối ta là vì huynh một lòng hướng đạo, không có lòng kết duyên, vậy huynh không thể gạt ta được. Y nói y không hề gian dối, ta bèn bảo y ngoéo tay với ta, ta dùng yêu pháp của tộc dơi lửa quấn một sợi dây vô hình lên ngón út của y —— Chỉ cần y làm trái lời hứa, ngày sau thành thân với người khác, ta sẽ cảm nhận được —— Vậy thì ta sẽ… ta sẽ…”
Giọng của Vụ Yến trở nên mê man.
Dường như ả cũng không biết nếu Thẩm Đường thành thân, ả có thể làm gì.
Cảnh tượng trong quả cầu ánh sáng lại thay đổi, lần này đã quay lại đảo Dơi.
Vụ Yến nói: “Sau đó ta trở về đảo Dơi, trải qua nhiều biến chuyển, ta đã trở thành nữ vương của đảo Dơi. Thế nhưng ta vẫn nhung nhớ y, hằng đêm ta đều triệu hồi sợi dây trên ngón tay của mình, nhìn sợi dây còn đó, ta biết y thật sự đã tuân thủ lời hứa, chưa từng động lòng với bất kỳ ai khác, sâu tận đáy lòng ta vẫn còn ấp ủ nỗi chờ mong. Thế là ta làm trái lẽ thường, tu luyện tiên đạo… chỉ hy vọng ngày nào đó gặp lại y, y sẽ thấy được tấm lòng của ta, biết ta không phải nhất thời nổi hứng, ta hy vọng y có thể thay đổi suy nghĩ của mình. Ta cứ tu luyện cứ đợi chờ như thế.”
“Mãi đến một ngày.” Quả cầu ánh sáng bỗng dưng tối sầm, Vụ Yến đang nổi trận lôi đình, điệu bộ như rồ dại: “… Mãi đến một ngày, ta phát hiện, sợi dây đó, đứt rồi.”
Cố Mang kinh ngạc quay đầu hỏi Mặc Tức: “Trước khi qua đời Thẩm Đường từng cưới vợ sao?”
Mặc Tức cũng nhíu mày kiếm, ngờ vực nhìn quả cầu ánh sáng, lắc đầu nói: “Không có. Y không vợ không con.”
“Vậy y có anh chị em nào ngoại hình tương tự không?”
“Cũng không.”
“Vậy thì lạ quá.” Cố Mang nói: “Theo sử sách của Trọng Hoa ghi lại, sau khi lấy thân chôn cùng ma, Thẩm Đường đã chết rồi, nói sao cũng không giống lời kể của Vụ Yến.”
Chân mày càng nhíu càng chặt, Cố Mang lẩm bẩm: “Hơn nữa ta cứ cảm thấy mặt của Thẩm Đường trông quen quen thế nào, cảm giác như đã gặp ở đâu rồi. Rốt cuộc người này sao vậy nhỉ?”
Bên này Cố Mang đang suy nghĩ, bên kia, âm thanh từ thần thức của Vụ Yến trong quả cầu ánh sáng vẫn tiếp tục, hệt như sấm rền gió giật trong mưa bão, giọng ả dần dần chuyển từ buồn khổ sang vặn vẹo, đáng sợ ——
“Y thành thân rồi.”
“Y thay đổi suy nghĩ một lòng hướng đạo của mình, nhưng không phải vì ta! Mà vì một kẻ ta hoàn toàn không biết! Không có lòng kết duyên cái gì chứ… Y gạt ta!! Rõ ràng y chướng mắt ta là yêu còn y là thần tiên! Chỉ cần có tiên tử thích hợp theo đuổi y, y sẽ gật đầu sẽ có thể chấp nhận, rõ ràng y gạt ta!! Ta hận không thể lập tức lao tới trước mặt hai người họ, xé xác cái kẻ đến sau kia, nhưng ngay cả con tiện nhân đó trông thế nào ta cũng không hề biết! Rõ ràng là ta tới trước!!”
Giọng nói căm phẫn của Vụ Yến quanh quẩn bên tai bọn họ, sắc lẻm như móng nhọn.
“Rõ ràng là ta quen y trước! Y đã hứa với ta! Là y phụ tình bội bạc, y nói không giữ lời!!”
“…” Cố Mang than thầm, lúc trước y còn tưởng là câu chuyện Trần Thế Mỹ (2), nào ngờ xem ra sự thật lại không phải như vậy. Nữ yêu của tộc dơi lửa này đúng là rồ dại thật, trước giờ Thẩm Đường chưa từng động lòng, sau đó không tiện cự tuyệt, từ đầu chí cuối đều là ả cố ép. Xưa nay tình cảm của con người không thể miễn cưỡng được, cũng không tồn tại chuyện đến trước hay sau. Tuy Thẩm Đường từng hứa với ả sẽ không cưới người khác, đích thực đã bội ước, nhưng nếu nói “phụ lòng” thì cũng nặng lời quá.
(2) Trần Thế Mỹ là một nhân vật gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên, sau đó gã bội tình, phản bội vợ con của mình để kết hôn với công chúa nhà Tống và trở thành phò mã. Khi vợ con vượt ngàn dặm lên kinh tìm mình, gã trở mặt không nhận mà còn phái người giết bọn họ. Cuối cùng gã bị Bao Công xử chém.
“Ta rời đảo tìm người, nhưng không biết giữa đất trời mênh mông, y và con tiện tỳ kia trốn chỗ nào. Còn ta vì nghịch thiên tu tiên nên tổn hao nặng nề, rõ ràng đang tuổi xuân thì mà đầu tóc bạc phơ, già yếu nghiêm trọng, không thể không nhờ Huyết Linh Đan luyện từ máu Vũ Dân để duy trì thanh xuân và tinh lực của mình —— Dựa vào đâu chứ?!”
Trong quả cầu ánh sáng, Vụ Yến đã biến thành một bà già nhăn nheo, điên cuồng nổi trận lôi đình trong cung điện.
Thị nữ nơm nớp lo sợ dâng Huyết Linh Đan, ả ăn vào, hệt như có một bàn tay vô hình vuốt qua nếp nhăn toàn cơ thể, làn da nhăn nheo lại trở nên mịn màng, dung mạo tàn tạ lại xinh đẹp khó bì.
Tuổi xuân của ả có thể dùng cấm thuốc tưới được.
Chỉ có hồn nhiên trong mắt không trở về được nữa.
“Quả nhiên mẹ ta nói không sai. Thần tiên giỏi giết yêu, có kẻ giết thân mà có kẻ giết tâm! Lừa đảo! Lừa đảo…”
“Ta không hiểu được những nam tử không phải tộc mình… ta không muốn dính líu tới những sinh linh này nữa.”
Từ đó trở đi, Vụ Yến rơi vào trạng thái điên cuồng gần như bệnh hoạn. Đằng này ả cảm thấy Thẩm Đường sẽ lại đổi ý, hy vọng Thẩm Đường và mình sẽ gặp nhau lần nữa. Đằng kia lại mang lòng thù ghét cực độ với nam tử ngoại tộc, ả hạ lệnh cấm phong bế cả đảo Dơi, nếu có nam tử ngoại tộc xâm nhập đảo, ả sẽ cho ăn cổ trùng, nặn người đó thành hình dáng của Thẩm Đường, quấn quýt dâm nhục để giải nỗi tương tư.
“Kiểu ‘thích’ này, một người là đủ rồi.”
“Ta không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa… vĩnh vĩnh viễn viễn… đời đời kiếp kiếp… ta cũng không thể quên được, y gạt ta…”
“Y gạt ta…”
Giọng ả yếu dần, tựa như sóng gợn lan trên mặt hồ rồi yên ả trở lại.
“Lừa đảo.”
Quả cầu ánh sáng tắt ngóm, bên trong nhà tranh lặng như tờ.
Cố Mang đứng dậy, một luồng sáng trắng bay vào trong đầu y —— Y đang cộng tình với thần thức của Vụ Yến, tìm hiểu tình hình kết giới của đảo Dơi.
Làm xong mọi chuyện, Cố Mang im thin thít, còn Mặc Tức như bị choáng đầu bởi tình yêu quá đỗi cuồng nhiệt của yêu tộc, chẳng những không mở miệng, trái lại còn nhấc tay xoa mũi và ấn đường của mình.
Mặc Tức ngồi trên đống rơm, đau đầu nói: “… Rốt cuộc sao thế này…”
Cố Mang cũng không biết nói gì, lẽ ra y chỉ định làm rõ nguyên nhân Vụ Yến hạ cổ, không ngờ lại dính dáng đến chuyện xưa của đệ nhất quân tử ở Trọng Hoa.
Y bèn ho một tiếng, nói: “Bộ tộc dơi lửa gần với loài thú, yêu hận của bọn chúng đại khái là thế này: Ta thích ngươi, ta có thể hy sinh và thay đổi rất nhiều vì ngươi, nếu như vậy mà ngươi còn không chịu thích ta, vậy ngươi chính là kẻ phụ tình. Nhưng mà thích hay không thích, trước giờ luôn khó miễn cưỡng được. Đúng không?”
Mặc Tức: “… Ừ.”
Cố Mang nhìn sườn mặt của Mặc Tức, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của đối phương, trong lòng bắt đầu nảy sinh một ý định tàn nhẫn. Y dừng một thoáng, sau đó hào hứng hỏi một câu: “Đệ thì sao. Đệ có từng nghĩ như vậy không.”
Mặc Tức ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hiện vẻ hoang mang: “Cái gì?”
Nhìn ánh mắt ngờ nghệch trong veo như chó con của hắn, Cố Mang ít nhiều cũng thấy không đành lòng. Nhưng y đã nhớ được những chuyện quá khứ xảy ra trong gương Thời Gian, biết Mặc Tức bám lấy mình chẳng có ích lợi gì, thế nên sau khi rời khỏi gương, y thường xuyên khiêu khích Mặc Tức, bắt nạt Mặc Tức, cố tình xa cách hắn, phân rõ ranh giới với hắn.
Cuối cùng y vẫn hạ quyết tâm, đeo nụ cười lưu manh quỷ ghét thần chê của mình lên, giơ tay nâng chiếc cằm đường cong nuột nà của Mặc Tức.
Cố Mang hỏi: “Đệ thì sao. Đệ có từng oán hận ta như vậy không?”
Có lẽ thật sự bị tràng lời của Vụ Yến làm choáng đầu, hoặc bị câu hỏi đầy thâm ý của Cố Mang làm sửng sốt, Mặc Tức lại không hề phản kháng, mặc cho Cố Mang bóp cằm mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt.
“…”
“Đệ có từng cảm thấy, bất luận mình hy sinh thế nào, thay đổi thế nào.” Ngón tay trượt xuống từng tấc một, từ chiếc cằm cứng cáp, men hầu kết phập phồng, xuống đến phần cổ áo, sau đó chậm rãi xuống tiếp nữa.
Cuối cùng dừng trên ngực trái của Mặc Tức.
“Sư huynh của đệ, cũng chưa bao giờ thật sự thích đệ.”
Ngón tay của Cố Mang chỉ vào vị trí kia, vị trí mà y tự tay đâm Mặc Tức một nhát. Nụ cười trên mặt lạnh nhạt như mây mù, ngón tay lại khẽ khàng dùng sức.
Vết thương từ lâu đã lành, nhưng vết sẹo dữ tợn vẫn còn đó.
Cách một lớp áo, nó quặn đau âm ỉ dưới ngón tay của Cố Mang.
Cố Mang giẫm một chân lên đống rơm, cùi chỏ gác trên đầu gối, cúi người nhìn Mặc Tức ngồi trước mặt mình, nhếch miệng hỏi: “Mặc soái, đệ có từng oán hận như ả không?”
Vẻ hoang mang trong mắt Mặc Tức tản đi theo câu chữ này.
Rõ ràng Cố Mang đang cười tủm tỉm, nhưng chẳng khác nào tát mạnh vào mặt hắn. Mặc Tức ăn đau, nhát đâm này đến quá bất ngờ, đau đớn nơi đáy mắt gần như hiện ra ngay tắp lự. Mặc Tức cắn môi quay phắt đầu đi, hồi lâu sau mới gom nhặt xong tự ái của mình, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Mang.
“Thẩm Đường chưa bao giờ nói y thích Vụ Yến.”
“Thì sao?”
“… Nhưng huynh…” Mặc Tức nói một cách gian nan: “Huynh đã nói rồi.”
“Vậy hả? … Vậy coi như ta đã nói rồi đi, nhưng chắc đệ cũng biết, những lời đàn ông nói lúc vui vẻ trên giường không thể xem là thật. Dạo trước ngủ với mấy cô nương kia, ta cũng từng nói yêu nàng, thương nàng, chỉ có nàng. Lúc hứng lên ta còn nói phải lên trời hái trăng cho các nàng nữa kìa.”
Nói đoạn, y thở dài một hơi, đưa tay xoa đầu Mặc Tức: “Đệ nhìn đi, nam tử hán đại trượng phu như đệ, mấy thứ mà tiểu nha đầu thanh lâu còn không tin, sao đệ lại ——”
Nào ngờ y còn chưa nói xong, bàn tay chìa ra đã bị Mặc Tức đánh bay.