Không ngờ lại nghe được tên cha mình trong câu chuyện xưa này, Mặc Tức nhất thời cũng bối rối không thôi.
Ông chủ nói: “Sở đại cô nương nhiều lần nghe ngóng, biết được trong nhà Mặc Thanh Trì đã có một người vợ, hơn nữa còn cực kỳ ghen tuông, vì vậy cuối cùng đặt mục trên người Mộ Dung Huyền còn độc thân.”
Mộ Dung Sở Y thấp giọng hỏi: “Nhưng mà… tính tình của Sở nhị cô nương cương trực như thế, sao lại chịu nghe theo dàn xếp của tỷ tỷ? Huống chi nếu để Sở nhị cô nương biết tất cả mưu tính và nhẫn nhục của tỷ tỷ đều là vì mình, làm sao Sở nhị cô nương lại bằng lòng trốn chạy sống chui nhủi được?”
“Đúng thế.” Ông chủ nói: “Vì vậy Sở đại cô nương hoàn toàn không định cho muội muội của mình biết chuyện.”
“Nàng hy vọng muội muội của mình không phải đau khổ nữa, có thể vui vẻ sống những tháng ngày sau này. Thế nên có một ngày… lúc vương thất cả thành ra ngoại ô du săn, nàng dẫn muội muội theo bên mình, thừa dịp muội muội không đề phòng, nàng đổ bột thuốc Vong Ưu (quên sầu) mà mình trộm được vào nước uống của đối phương.”
“…!”
“Sau khi uống thuốc Vong Ưu, muội muội của nàng quên sạch chuyện cũ, mê man không tỉnh. Đúng vào lúc này, Sở đại cô nương âm thầm cõng muội muội đến con đường mà Mộ Dung Huyền phải đi qua —— Mộ Dung Huyền trông thấy một cô gái đơn côi nằm thoi thóp bên đường, chật vật mà đáng thương, quả nhiên đã sinh lòng trắc ẩn, sai người cứu nàng về.”
“Làm xong chuyện này, Sở đại cô nương thừa biết mọi dụ hoặc và xu nịnh lúc trước của mình sắp vỡ lở rồi, vì vậy định đánh liều một phen thừa dịp trời tối mà chạy trốn. Thế nhưng chẳng đợi nàng chạy xa, gã hậu duệ quý tộc bắt cóc nàng đã phát hiện ra mưu đồ của nàng, lập tức nổi cơn thịnh nộ, phái người muốn bắt nàng về. Trên đường hoảng loạn trốn chạy, Sở đại cô nương ngã xuống sườn dốc, rơi vào vực Ngũ Độc.”
Mộ Dung Sở Y lẩm bẩm: “Vực trũng tích tụ khí độc dày đặc ở phía Đông thành Trọng Hoa?”
“Phải… Lúc Sở đại cô nương vùng vẫy thoát khỏi đó, do hít phải quá nhiều khí độc nên đầu óc chẳng còn mấy tỉnh táo, bắt đầu trở nên có phần hỗn loạn. Nhưng mà ắt hẳn tiên trưởng cũng biết, hiệu lực của loại khí độc này không phát tác rốt ráo ngay, mà sẽ ngày càng nghiêm trọng theo thời gian dần trôi.”
“Lúc còn một ít ý chí tỉnh táo, Sở đại cô nương ấp ủ niềm hy vọng nhỏ nhoi, muốn trở về thành Lâm An tìm cha và đệ đệ của mình. Thế nhưng chờ nàng đến nơi có vết chân người tìm hiểu mấy phen, tin tức nhận được lại khiến nàng tuyệt vọng khôn cùng, ngày sau điên rồ hơn ngày trước, mà chờ khi nàng phát hiện không ngờ mình đã mang thai cốt nhục của gã quý tộc kia, cú sốc tinh thần này đã lên đến đỉnh điểm —— Nàng gần như đã sụp đổ hoàn toàn.”
Trong gian phòng trang nhã yên lặng đến đáng sợ, đừng nói là bản thân Mộ Dung Sở Y, ngay cả Mặc Tức cũng thoáng chốc hiểu ngay, Mộ Dung Sở Y chính là con trai của Sở đại cô nương và gã quý tộc đã cưỡng bức bà.
Cố Mang nhìn Mặc Tức, dè dặt hỏi: “Sao sắc mặt của ngươi khó coi vậy?”
Mặc Tức lắc lắc đầu.
Hắn thật sự không muốn nghe tiếp nữa, muốn đưa Cố Mang rời khỏi đây. Ngặt nỗi bây giờ đi ra chỉ càng dễ bị đối phương chú ý, mà hắn lại không biết nên đối mặt với Mộ Dung Sở Y của lúc này như thế nào.
Giữa sự tĩnh mịch khiến người ta khó chịu ấy, Mộ Dung Sở Y chợt hỏi một câu nghe không rõ cảm xúc: “Sao bà ấy không phá bỏ đứa bé kia.”
“Chuyện này làm sao nói rõ được.” Ông chủ thở dài: “Chắc chắn chính nàng cũng không biết rốt cuộc mình muốn như thế nào. Chỉ là… cảm xúc của con người vốn dĩ là thứ khó nắm bắt nhất. Chẳng phải có câu nhất niệm thành ma nhất niệm thành Phật (1) sao? Ta nghĩ có lẽ lúc đó nàng cũng giãy dụa giữa phá bỏ và giữ lại thật lâu, do dự tới do dự lui, cuối cùng đến lúc không còn thích hợp để phá bỏ đứa bé nữa. Thế nên sau này nàng mới lại nhen nhóm ý định, đem con đi vứt ở cổng một ngôi chùa.”
(1) Nhất niệm thành ma nhất niệm thành Phật: Thành Phật hay thành ma chỉ trong một ý nghĩ.
Mộ Dung Sở Y bỗng dưng nhắm mắt lại.
Ông chủ nói: “Trước khi lâm chung, Sở đại cô nương nhiều lần nói với ta, lúc đó nàng núp trong rừng cây, nhìn thấy một cô gái ăn mặc sang trọng bế con mình đi, ngoài cảm giác như trút được gánh nặng, nàng chỉ thấy đau lòng. Đau đến không chịu nổi, đột nhiên hối hận muốn giành lại con, tiếc rằng cô gái kia đã ngồi xe đi xa, nàng có đuổi thế nào cũng theo không kịp, có gọi thế nào cũng không ai chú ý.”
“Chuyện đó đã trở thành cọng rơm cuối cùng phá hủy nàng, tối hôm đó, nàng triệt để phát điên.”
Nói đến đây, chính ông chủ cũng thẫn thờ giây lát, thế rồi mới chậm rãi bổ sung: “Về phần con trai út nhà họ Sở… thằng bé kia vẫn luôn giúp việc trên thuyền của ta. Sau này ta lớn tuổi rồi, muốn đổi sang cuộc sống yên ổn hơn nên mới đến Lâm An mở tửu lâu, thằng bé thì lại có tình cảm với thuyền, vì vậy đến nay nó vẫn còn buôn bán ven sông biển, đi theo lối nghề cũ. Trước giờ ta chưa từng kể rõ cho nó biết những chuyện xảy ra hồi nó còn bé.”
“…” Mộ Dung Sở Y cất giọng trầm khàn: “Bây giờ cậu ta sống thế nào?”
“Có vợ có con, cuộc sống yên bình, nói rằng muốn thừa dịp mấy năm nay còn trẻ tuổi hăng sức, kiếm nhiều tiền một chút, qua thêm vài năm nữa sẽ dẫn vợ con về Lâm An mua một gia nghiệp, để con mình được ăn học đàng hoàng.”
Mộ Dung Sở Y lại im lặng, hồi lâu sau mới đáp: “Vậy tốt quá.”
Lát sau hắn lại hỏi: “Chủ quán, ông có biết gã quý tộc lúc trước bắt cóc chị em nhà họ Sở là ai không?”
Ông chủ hơi biến sắc, cặp môi dày mấp máy —— Mặc dù trong quá trình tự thuật, ông ta chưa bao giờ nhắc đến tên của vị quý tộc kia, nhưng rõ ràng ông ta cũng thừa biết, chẳng qua bảo là lời đồn là một chuyện, chỉ mặt gọi tên khai ra gã đàn ông tội lỗi tày trời đó lại là chuyện khác.
Trên đời này, chính nghĩa của mỗi người không hoàn toàn giống nhau, có người chỉ làm được đến đây thì cạn kiệt dũng khí, nhưng chung quy cũng xem như có lòng thiện của mình, không nên cưỡng cầu thái quá.
Mộ Dung Sở Y rất rõ đạo lý này, huống hồ thật ra hắn không cần phải có lời xác nhận, trong lòng hắn gần như đã có đáp án rồi.
Còn là ai được nữa.
Ngay cả Mặc Tức xưa nay không thích lo chuyện bao đồng nhất cũng dễ dàng đoán được thân phận của tên nghiệt súc kia.
Mộ Dung Sở Y nhìn trọn phản ứng của ông chủ vào trong mắt, hắn không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Ta hiểu rồi. Đa tạ ông chủ.”
“Không, ầy, không cần đa tạ… có gì để đa tạ chứ.”
Lại im lặng một lúc.
Đột nhiên ——
“Chủ quán, phiền ông trả lời một vấn đề nữa.”
“Tiên trưởng, ta muốn mạo muội hỏi một câu.”
Hai người gần như mở miệng cùng lúc.
Mộ Dung Sở Y nói: “Ông hỏi đi.”
Ông chủ do dự ấp úng: “Ngài… sẽ không thật sự… là đứa con năm đó của Sở… Sở cô nương… đâu nhỉ…”
“…”
“Thôi, thôi bỏ đi. Ài, coi như ta chưa hỏi, coi như ta chưa hỏi. Nói chuyện của ngài đi, ngài muốn hỏi ta chuyện gì?”
Mộ Dung Sở Y lặng thinh chốc lát rồi mở miệng: “Điều ta muốn hỏi là, khu vực phủ Lâm An này, có phải có rất nhiều người thường xăm một ít đồ đằng lên vai trẻ con không lâu sau khi chúng chào đời không?”
Nghe được câu này, tay Mặc Tức khựng lại, không khỏi ngây cả người.
“Ồ… người Việt thích xăm mình, đúng là có phong tục đó, chỉ là không phải tất cả người Việt đều làm thế.”
(2) Nhắc lại Việt ở đây là phía Đông tỉnh Chiết Giang, không phải Việt Nam nha.
Ông chủ nói: “Thật ra thói quen này còn phải xem tổ tiên. Cụ thể thì ta không rõ lắm, nghe nói là thật lâu về trước, có lão tổ tiên của vài hộ gia đình cung phụng thần hoa, nhận một loài hoa làm biểu tượng trừ tà của gia tộc, sau đó mời một vị đại tu đương thời hạ một ấn ký lên cánh tay của mình. Chẳng hạn nhà nào cung phụng thược dược sẽ hạ một vết tích hình thược dược, nhà nào cung phụng mẫu đơn sẽ hạ một vết tích hình mẫu đơn.”
Mặc Tức càng nghe sắc mặt càng kém, nghe đến đó thì gần như tái mét.
Ông chủ còn nói: “Pháp thuật mà lúc đó đại tu chủ trì việc hạ ấn sử dụng rất tinh vi, loại ấn ký này chẳng những đã hạ lên người những tín đồ năm xưa mà còn có thể di truyền nữa, con của bọn họ cũng sẽ tự động có loại bớt đó lúc chào đời.”
“Chẳng qua do thời đại mà vị đại tu kia thi pháp thật sự đã qua lâu lắm rồi, thực chất ấn ký của mỗi nhà đều đang từ từ phai nhạt, có vài trường hợp hiệu lực không đủ, thật ra không còn thấy quá rõ, đoán chừng truyền thêm mấy đời, loại bớt này cũng sẽ không còn nữa.”
“…” Im lặng giây lát, Mộ Dung Sở Y hỏi: “Vậy năm đó hộ nhà họ Sở kia… có phải bọn họ cũng có một ấn ký truyền thừa không?”
Ngẫm nghĩ một lát, ông chủ đáp: “Có.”
Không khí ngưng đọng đến đáng sợ.
“Là cái gì?”
“Hoa sen.”
Hệt như sấm đánh nổ ngực, hoa mắt ù tai, trước mắt Mặc Tức dần dần tối đen, hắn ngước đầu lên, cách ánh nến lờ mờ của tửu lâu, nhìn gương mặt hồn nhiên không hay biết gì của Cố Mang ngồi đối diện.
Hoa sen… hoa sen…
Rất nhiều mảnh vỡ của quá khứ như đèn kéo quân lướt qua trong đầu Mặc Tức: Lời đồn về Vọng Thư quân quá cố và cô nương Lâm An, thái độ khác thường giữa Cố Mang và Mộ Dung Liên, một ít điểm giống nhau giữa Mộ Dung Sở Y và Cố Mang…
Cuối cùng, một giọng nói thanh nhã từ tốn vang lên trong ký ức của hắn, là trước đó không lâu, Khương Phất Lê từng nói với hắn trong lúc trị bệnh cho Cố Mang ——
“Ơ? Vết sẹo hình cánh sen trên vai y… hình như ta đã thấy ở đâu rồi?”
——
Là Mộ Dung Sở Y.
Nhất định Mộ Dung Sở Y đã vì nguyên nhân nào đó mà nhờ Khương Phất Lê khám bệnh, nên mới bị Khương Phất Lê nhìn thấy vết bớt trên vai.
Sâu trong xương cốt bốc từng luồng khí lạnh, chân tướng như nước biển cuồn cuộn trút xuống trần thế, nhấn chìm Mặc Tức trong đó, khiến hắn không sao thở nổi.
Hắn vùi sâu mặt vào lòng bàn tay, sau lưng nổi gai ốc. Mộ Dung Liên, Mộ Dung Sở Y, Vọng Thư quân quá cố, chị em Sở thị, Cố Mang… và cả… và cả dì Lâm mà Cố Mang từng đề cập với hắn, nhưng lúc đó hắn chẳng hề để ý.
Quan hệ của tất cả mọi người đều bị một sợi dây quấn lại, dần dần trở nên rõ ràng trong lòng hắn, mà vì rõ ràng nên càng thêm đáng sợ, hắn chỉ cảm thấy toàn thân như ngâm trong nước băng.
“Mặc Tức?”
“…”
“Mặc Tức!”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên bị tiếng gọi sốt sắng của Cố Mang kéo ra khỏi mạch nghĩ hỗn loạn, Mặc Tức hoàn hồn ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt thanh tú dưới ánh nến của Cố Mang.
Hắn thất thần quá lâu, Mộ Dung Sở Y ở sát vách không biết đã từ biệt lúc nào, ông chủ cũng đã chậm rãi xuống lầu, vác cái bụng phệ, nặn ra nụ cười, tiếp tục chào đón khách vào quán.
Mọi thứ hệt như một giấc mộng.
Thế nhưng Mặc Tức biết không phải, mọi thứ không phải là giấc mộng.
Khi ngược dòng thời gian về quá khứ, hắn từng chứng kiến lần bái biệt cuối cùng giữa Cố Mang và Lục Triển Tinh, Cố Mang hy vọng tấm thân côi cút này có người thân bầu bạn biết nhường nào.
Hắn lại nghĩ đến những lời Nhạc Thần Tình từng nói, Mộ Dung Sở Y luôn một thân một mình, là một đứa trẻ bị vứt ở cổng chùa, chưa bao giờ biết người thân của mình là ai, có còn trên đời này hay chăng.
Hai người đó một ấm một lạnh, một người hết lòng hy vọng, một người lặng thầm tìm kiếm, thoạt nhìn ngỡ như không có quan hệ gì, thì ra… thì ra…
Mặc Tức run rẩy nhắm mắt lại.
“Mặc Tức, ngươi sao thế?”
“Không có gì…” Hồi lâu sau, Mặc Tức khàn giọng đáp lời, giọng điệu không biết là sầu hay vui. Vui thì không cần phải nói, sầu là bởi vì bây giờ Cố Mang đã ra nông nỗi này, làm sao chịu được cú sốc về thân thế, anh em nhận nhau, chưa kể nếu làm như vậy, đống hổ lốn của nhà họ Nhạc và dòng tộc Mộ Dung cũng sẽ đổ lên đầu Cố Mang.
Lòng hắn nhất thời rối như tơ vò, không biết nên nói gì cho phải, chỉ giơ tay sờ đầu Cố Mang, hỏi: “Nếu huynh… huynh còn người thân nhất trên đời này, huynh sẽ vui chứ?”
Cố Mang hoang mang hỏi: “Đó là gì nha?”
“Là người thân cận nhất với huynh.”
“Vậy chỉ có mình ngươi thôi à.”
“Nếu còn người khác thì sao?”
“Nhưng đâu có ai thân với ta nữa đâu.” Cố Mang mở to mắt: “Nếu như có, tại sao người đó không đến tìm ta?”
“Người đó…”
Sau một thoáng im lặng, cuối cùng Mặc Tức nói: “Người đó sẽ đến.”
——
Trở lại quán trọ, Mặc Tức lại không hề buồn ngủ.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn vầng trăng bên ngoài, sương trên ngói vạn nhà, lòng ngổn ngang trăm mối.
Gã hậu duệ quý tộc năm xưa hại đời chị em Sở thị, nghĩ thôi cũng biết tám chín phần mười là Nhạc Quân Thiên rồi. Dựa theo tính cách của Mộ Dung Sở Y, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, nhưng kết quả ắt sẽ khiến cho cả hắn lẫn nhà họ Nhạc đều tổn thương nặng nề.
Mà nếu muốn ngăn cản Mộ Dung Sở Y bí quá hoá liều đi báo thù, vậy thì nói cho hắn biết, hắn vẫn còn một người anh em máu mủ cần hắn trên đời này, rõ ràng là biện pháp tốt nhất.
Mặc Tức không hiểu quá nhiều về Mộ Dung Sở Y, nhưng ít nhiều có thể nhìn ra Mộ Dung Sở Y cũng rất muốn biết cảm giác có một “mái nhà” rốt cuộc là như thế nào. Giữa khoái cảm báo thù và ấm áp dài lâu, hắn tin Mộ Dung Sở Y sẽ chọn cái sau.
Thật ra như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.
“Mặc Tức.”
Nghe tiếng động sau lưng, Mặc Tức ngoái đầu, phát hiện ra là Cố Mang ngủ say nói mớ.
Cố Mang co mình trên giường, chăn mỏng kéo rất cao, chỉ lộ nửa gương mặt, không biết mơ thấy cái gì mà khẽ chau mày lại.
Mặc Tức đi đến bên Cố Mang, ngồi xuống cạnh mép giường.
Hắn nâng tay vén tóc mái tán loạn trên trán Cố Mang, chợt thấy Cố Mang mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Mặc Tức dịu giọng hỏi: “Đánh thức huynh à?”
Cố Mang lim dim lắc đầu, qua giây lát lại híp cặp mắt xanh, lầm bầm: “Ta thật sự cũng có… ca ca hả…”
Mặc Tức khựng lại, sau đó “ừ” một tiếng trầm thấp.
“Vậy huynh ấy thật sự sẽ đến tìm ta sao…”
“… Sẽ đến.”
“Huynh ấy sẽ thích ta chứ?”
“Nhất định sẽ thích.”
Cố Mang khẽ “hừm” một tiếng, chân mày đang nhíu từ từ giãn ra, mặt mũi đã hiện nét nhẹ nhõm và chờ mong.
Trong đêm dài dằng dặc, Mặc Tức ngồi bên Cố Mang, nhìn y ngủ say sưa, vẫn do dự nghĩ suy. Cứ thế qua thật lâu, cuối cùng hắn cẩn thận nhét góc chăn cho Cố Mang, sau đó đứng dậy lặng lẽ ra khỏi cửa quán trọ, đi về phía nghĩa trang ở ngoại thành.
Hết chương 164
Stormi: Cha nội Nhạc Quân Thiên tạo nghiệp không nhất cũng nhì truyện này quá, tên cũng đẹp mà sao cái nết như quỷ ma, được mỗi cái gene tốt (hoặc biết đâu nhờ gene nhà gái), đẻ 3 thằng con mà đứa nào cũng ngon trai…
Năm xưa Nhạc Quân Thiên cưỡng bức Sở đại cô nương, nhưng tất nhiên ổng không biết Sở đại cô nương đã có con với mình, chính Sở đại cô nương sau này mới biết mà, tuy nhiên dung mạo của Sở Y được miêu tả là rất giống Sở đại cô nương, nên mình không biết mỗi khi nhìn “em vợ” Sở Y ổng có thấy giống “người quen cũ” không @[email protected] Sau này Mộ Dung Huyền muốn cưới Sở nhị cô nương, Nhạc Quân Thiên sợ rằng ngày nào đó Sở nhị cô nương nhớ lại mọi chuyện sẽ tố cáo tội ác của mình với Mộ Dung Huyền nên mới cố tình vu oan giá họa chia rẽ Mộ Dung Huyền và Sở nhị cô nương, cuối cùng dẫn đến bi kịch cho hai mẹ con Mang Mang lẫn hai mẹ con Liên. Mang Mang từ hoàng thân quốc thích thành nô lệ thấp hèn chịu tủi nhục suốt hơn 30 năm cuộc đời, Sở nhị cô nương từ giai nhân tuyệt sắc thành hầu nữ bị hủy dung không thể nhận con mình, cuối cùng chết trẻ, có lẽ vì di chứng của việc bị thí luyện. Triệu phu nhân mất chồng, Liên mất cha, mất luôn quyền theo đuổi ước mơ…
Mà chưa đâu, nghiệp của Nhạc Quân Thiên còn nữa chứ không chỉ nhiêu đây, từ từ kể tiếp…
Đây là hình tóm tắt chùm quan hệ này cho mọi người dễ hình dung =))
- Cố Mang – Mộ Dung Liên là anh em ruột, Cố Mang – Sở Y là anh em họ.
- Sở Y – Dạ Tuyết – Thần Tình là anh em ruột. Mộ Dung Hoàng nhặt trúng con rơi của chồng về nhận làm em trai kết nghĩa…
- Do Mộ Dung Huyền là em trai của Tiên vương nên Cố Mang cũng là anh em họ với Quân thượng và Mộng Trạch.
Góc nói bậy: Mà chúng ta có nên nói là nhờ Nhạc Quân Thiên tạo nghiệp nên mới có Mang Mang cho Mặc Tức yêu không, vì Mộ Dung Huyền kiểu gì cũng phải lấy Triệu phu nhân nên chắc chắn sẽ có Liên, nhưng nếu không có quả nghiệp của Nhạc Quân Thiên thì Mộ Dung Huyền dễ gì có cơ duyên gặp gỡ Sở nhị cô nương… Mặc Tức vẫn sẽ chào đời như thường vì Mặc Thanh Trì có vợ từ trước rồi. Vị chi nếu không có quả nghiệp của ông kia khéo công chúa của chúng ta ế độ quá, còn không ảnh dám yêu ai nữa, yêu Liên để Hi Hòa Vọng Thư thành 1 cặp official à… =)))) Chém liền chứ giỡn!!! (`A´)
Hỏi chớ biết quan hệ vậy rồi còn ai dám đẩy thuyền Tuyết Y nữa không, mình thấy nhiều chị em đẩy thuyền này lắm, giống như pass chương 144 á, hầu như 80% đều bảo là thử cặp Tuyết Y mà không đúng (─‿─)
Nếu ai có gì thắc mắc về chùm quan hệ này cứ cmt bên dưới mình sẽ giải đáp nha, còn nhìn sơ đồ hiểu rồi thì thôi =))