Mục lục
Vết Nhơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Huynh chờ ta, ta đến với huynh đây.”

Mặc Tức nói xong câu đó, các tu sĩ trên chiến trường ngoài xa chợt nghe một tiếng rống đinh tai, sau đó đất trời như rung chuyển, một con cá voi khổng lồ đột nhiên phóng ra từ lầu gác vương thành, nó gầm rú ầm ĩ, linh thể trông càng hùng vĩ, càng đồ sộ gấp bội những lần trước mà mọi người từng thấy.

Hoa Phá Ám đang giao chiến quyết liệt với Khương Phất Lê chợt ngẩng phắt đầu lên: “Đây là…”

Thôn Thiên bị Mặc Tức hoàn toàn giải phóng không còn là hình thái thần võ nữa, nó từ từ tụ thành chân thân giữa ráng mây tráng lệ, rực rỡ đến tận cùng, ngửa đầu thở một cái, quả nhiên là cả thành đổ mưa, hào quang rọi khắp, che mây lấp trời.

“Thú Thánh Tiên?!!”

Hoa Phá Ám bỗng nhiên biến sắc: “Trọng Hoa luyện được loại linh thú này từ bao giờ!!”

Khương Phất Lê bị thương nặng nề, nhưng vẫn nghiến răng cầm kiếm đâm tới, nói: “Chỉ sợ đã luyện thành từ lâu, Hoa Phá Ám, là ngươi vẫn quá coi thường lòng người.”

“… Lòng người?” Hoa Phá Ám cười gằn, trên mặt phủ một lớp bóng mờ gần như là điên cuồng: “Đời này ta từng làm nô lệ, quân chủ, quốc sư… ta đổi biết bao nhiêu thân phận, nếm đủ mọi tư vị, nhìn hết bất công trên thế gian! Lòng người là cái gì? Chỉ là bôi một lớp phấn vàng lên trái tim của súc sinh mà thôi, ti tiện không chịu nổi!”

Gã nheo mắt lại: “Trước giờ lòng người chẳng khác gì thú vật, thắng làm vua thua làm giặc, cũng vì tổ tiên của ta tính sai một lần mà con cháu phải làm nô lệ suốt mấy trăm năm trời. Vì vậy Hoa Phá Ám ta chỉ tin vào chém giết và máu tươi mà thôi! Ta chưa bao giờ coi thường lòng người, mà ngươi đấy ——! Thẩm cung chủ, là ngươi coi trọng lòng người quá rồi! Ngươi coi trọng đám người kia quá rồi!”

Gã tung một chưởng về phía lồng ngực của Khương Phất Lê, lẽ ra sẽ đánh trúng tim, nhưng rồi ngón tay lại dời đi, đổi sang đánh mạnh vào vai Khương Phất Lê.

Thấy Khương Phất Lê sắp chống đỡ hết nổi, Tô Ngọc Nhu không khỏi kêu lên: “Phất Lê…!”

Sắc mặt của Hoa Phá Ám trông hung ác cực độ, máu tanh sùng sục nơi đáy mắt, khinh miệt liếc nàng ta: “Con tiện nhân kia ngươi câm miệng! Là ngươi lén lút dụ dỗ y phản bội ta, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy!”

Tô Ngọc Nhu buồn khổ nói: “Quốc chủ, xin ngài tha cho chàng đi… năm đó là ta dẫn chàng bỏ trốn, là ta xóa ký ức của chàng, chàng không nhớ gì hết… nhưng vẫn còn nhớ kiếm phổ Đoạn Thủy đã từng tặng cho ngài… Ngũ niên nhất kiếm xuân thu biến, thập niên nhất kiếm nghịch thương tang, thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy, bình sinh nan đoạn hướng quân tâm… không phải chàng phản bội ngài, là ta mà…”

Hoa Phá Ám khẽ dao động, dường như đang chần chờ.

Tô Ngọc Nhu lo lắng cho Khương Phất Lê, thấy Hoa Phá Ám có phần do dự thì vội vàng nói tiếp: “Chàng… trong lòng chàng vẫn luôn nhớ đến ngài, xin ngài đừng tổn thương chàng nữa… xin ngài đấy…”

Khương Phất Lê nghiêm giọng quát: “Nàng không cần xin gã!”

“…”

Lúc này Khương Phất Lê không chịu nổi nội thương, bỗng dưng hộc ra một búng máu, hắn lướt ra sau mấy trượng, dùng kiếm chống đất, ngẩng đầu thở dốc: “Hoa Phá Ám. Ngươi nghe cho rõ đây. Đúng là ta… vẫn có thể nhớ lại những chuyện cũ đứt đoạn, nhưng đó là vì bản thân ta căm ghét ngươi cùng cực, oán hận ngươi cùng cực! Nhớ ngươi, chỉ là vì… ta hận ngươi… đã hận đến tận xương tủy rồi.”

Hoa Phá Ám khẽ nheo mắt, im lặng nhìn đối phương chằm chằm.

Nếu nhìn kỹ ánh mắt của Hoa Phá Ám lúc bấy giờ, thật ra bên trong điên cuồng và tàn bạo còn thấp thoáng chút gì đó lo sợ.

Khương Phất Lê thở hổn hển, nói tiếp: “Cả cuộc đời này, bất luận là Khương Phất Lê hay cung chủ Thẩm Đường, cuối cùng đều chỉ còn một câu dành cho ngươi.”

Nỗi lo sợ đó bất thình lình lóe lên, Hoa Phá Ám biến sắc, phẫn nộ quát: “Câm miệng!”

Gã lờ mờ biết được Khương Phất Lê sẽ nói cái gì, câu nói đó là hàng trăm năm trước lúc Thẩm Đường hồn phi phách tán cũng chưa nói ra miệng, mà suốt thời gian chìm nổi vừa qua, gã lại thường xuyên nghe được trong góc sâu ác mộng.

Tòa thành chực đổ trong lòng gã đã lung lay suốt mấy trăm năm trời, mãi đến ngày hôm nay, dường như cuối cùng tia sấm đó đã đánh nó đổ sập.

Khương Phất Lê đứng nhìn Hoa Phá Ám giữa gió thổi ào ạt, ánh mắt vừa có lạnh lùng của chính Khương Phất Lê, vừa có bi thương chỉ thuộc về Thẩm Đường.

Hoa Phá Ám đột nhiên sởn gai ốc, gần như gân cổ quát: “Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!!”

Răng môi của Khương Phất Lê chạm nhau, câu vĩnh biệt tắc nghẹn mấy trăm năm, cuối cùng vào hôm nay, trước chuyện xưa tái diễn, đã được thốt thành lời.

“Hoa Phá Ám, ta căm thù ngươi đến chết.”

Hoa Phá Ám mím môi, mặt mày vặn vẹo quái gở, dường như muốn phá lên cười lớn, lại như bị chạm trúng vết thương trăm năm qua chưa lành, sắc mặt bỗng tái mét.

Đồng tử của gã co rút, nhìn Khương Phất Lê với ánh mắt khác thường.

Tô Ngọc Nhu thấy vậy thì vội vàng kêu lên: “Phất Lê, đừng nói nữa!”

Khương Phất Lê lại không nghe lời Tô Ngọc Nhu, tiếp tục nói: “Năm đó là Thẩm Đường chuộc thân nô lệ cho ngươi, nhận ngươi làm đệ tử, tặng ngươi cái tên Hoa Phá Ám. Giờ này phút này, cái tên đó, ta sẽ lấy lại thay y.”

“Từ giờ trở đi, ngươi có thể làm quốc sư, quốc chủ, ma đầu bất tử của nước Liệu, có thể làm tất cả những gì ngươi muốn làm hoặc ngươi muốn tự phong. Nhưng mà… ngươi không thể làm Hoa Phá Ám nữa.”

“Dưới trướng của Thẩm Đường, không có loại đệ tử như ngươi.”

Đáy mắt vằn vện tơ máu đỏ tươi, Hoa Phá Ám nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Sư tôn…!”

Khương Phất Lê hờ hững nói: “Ta nhận không nổi.”

“…” Hoa Phá Ám bóp khớp tay răng rắc: “Thẩm Đường! Ngươi thật sự muốn ép ta đến bước này sao?!”

Khương Phất Lê nói: “Ta không phải Thẩm Đường, ta chỉ là xác sống bị ngươi bắt về từ địa phủ. Ngươi cũng không phải là Hoa Phá Ám, ngươi chẳng qua chỉ là một con…” Hắn khựng lại, răng trắng run nhè nhẹ, rồi lại thốt rành mạch từng chữ —— “Chó dữ trong học cung mà năm xưa y tin lầm.”

Khương Phất Lê nói xong câu này, Hoa Phá Ám bỗng dưng cứng đờ, như thể bị roi da vô hình quất một cái thật mạnh. Gương mặt xưa nay chỉ có ác độc sinh trưởng, thế mà lại hiện nét đau thương.

Hồi lâu sau, gã chợt ngửa đầu cười dài, cười hết sức cuồng dại, liên tục rít một tràng: “Được —— Được, được!”

Ba chữ “được” vừa dứt, gã lại nổi cơn thịnh nộ, vừa định tiếp tục tấn công, Thôn Thiên đang khuấy động gió mây trên lầu gác nơi Mặc Tức đang đứng đột nhiên ngửa đầu phóng thẳng lên trời cao, giữa tiếng kêu la thảng thốt của mọi người, nó bộc phát hào quang rực rỡ sáng chói lóa, tiếng rống như nuốt trời, đuôi lớn lấp thái dương, sau đó lao về phía biển máu đang cuồn cuộn dậy sóng!

“Thú Thánh Tiên! Thật sự là thú Thánh Tiên!”

“Mặc soái có thể triệu hoán thú Thánh Tiên!!”

Lúc này Hoa Phá Ám đã gần như cuồng bạo, mỗi một chiêu thức đều cực kỳ tàn ác, nhắm thẳng về phía Khương Phất Lê. Nghe chúng tu sĩ la hét như thế, gã chẳng buồn để ý, điềm nhiên nói: “Triệu hoán được thú Thánh Tiên thì sao chứ? Triệu ra cũng chỉ có thể bảo vệ vương thành Trọng Hoa rồi an phận một góc, tên hậu bối này sẽ không đến mức ——”

Sẽ không đến mức hy sinh vì quốc gia đã không còn người mình yêu.

Sẽ không đến mức chịu chết vì Cửu Châu ngươi lừa ta gạt tranh đoạt cấu xé này.

Sẽ không đến mức, vì quốc gia từng chỉ trích người mình yêu là phản thần tặc tử, mà quyên sinh bỏ mạng, mà đồng quy vu tận.

Ngờ đâu lời này còn chưa thốt ra, Mặc Tức ở bên kia đã phá tan vòm sáng lóa mắt của thú Thánh Tiên, nhảy thẳng xuống biển máu vô bờ!

“Ầm” một tiếng, thế như gió cuốn, đất trời chấn động!

Binh sĩ quân Bắc Cảnh không khỏi kêu thảm thiết: “Hi Hòa quân!!!”

“Mặc soái!!”

Hoa Phá Ám nhất thời ngây cả người, không dám tin vào hai mắt của mình.

Điên rồi ư?!

Người này điên rồi ư?! Tại sao trải qua nhiều gian khổ như thế, mất đi tất cả người thân và người yêu, chịu đựng biết bao bạc đãi của vận mệnh, mà vẫn còn đi con đường thành toàn cho người khác?!!

Để được cái gì chứ? Tại sao lại làm vậy?!!

Người này… lẽ nào không có oán hận, không có tư tâm, không có dục vọng sao?!

Tại sao lại lựa chọn như thế!?!!

Trong lúc Hoa Phá Ám sững sờ, Khương Phất Lê nhắm đúng thời cơ chém một nhát! Hoa Phá Ám tránh chậm một nhịp, bị chém rách vai, máu văng tung tóe! Gã rên đau một tiếng, vội vàng lùi về sau, cúi đầu chỉ thấy một vết thương dữ tợn sâu hoắm dọc đầu vai, có thể thấy cả xương trắng dưới máu thịt.

Giữa gió tanh của trận quyết chiến này, Khương Phất Lê cầm kiếm nhìn thẳng vào Hoa Phá Ám, nhìn ác ma sống trăm năm không chết.

Hắn cất giọng trầm khàn, bờ môi rướm máu khép mở: “… Nghĩ không ra, đúng không? Ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được đâu. Nhưng mà…”

Khương Phất Lê khựng lại, giơ tay lau mũi kiếm, gió mạnh từ từ nổi lên, chuẩn bị cho lần quyết chiến cuối cùng với Hoa Phá Ám. Hắn gằn từng chữ một: “Trăm năm trước, ngươi bại trận bên ngoài thành Trọng Hoa thế nào, hôm nay cũng vậy thôi. Trên đời không chỉ có Thẩm Đường biết ngăn cản dã tâm của ngươi, những người sẵn lòng dùng tấm thân máu thịt để bảo vệ bách tính và nước nhà, từ trước đến giờ… cũng không phải chỉ có mỗi Thẩm Đường!!”

Biển sôi núi lở, khí thế ngợp trời —— Hắn cầm kiếm lao thẳng về phía Hoa Phá Ám!

Cùng lúc đó, máu loãng như che trời lấp đất ở lầu gác bên kia bắn tung tóe khắp nơi, dưới sự bảo vệ của Thôn Thiên, Mặc Tức lặn sâu xuống biển máu.

“Khương dược sư!!”

“Mặc soái!”

Chiến trường đầy tiếng hô hoán.

Mặc Tức lại không nghe được nữa, hắn đã dấn thân vào biển máu. Nói ra cũng ngộ thật, rõ ràng là phút cuối cuộc đời, hắn lại cảm thấy mọi thứ chợt bình yên và an nhiên đến lạ.

Cứ như phúc chí tâm linh vậy, Mặc Tức nhanh chóng tìm được trái tim của thú Huyết Ma chìm dưới đáy biển bốn bề đỏ như máu.

Hắn biết, chỉ cần mình phá huỷ trái tim này, mọi thứ sẽ kết thúc.

Biển máu sẽ biến thành hồ nước trong sạch, Hoa Phá Ám sẽ mất đi sức mạnh, trở thành người phàm có thể bị chém giết.

Chỉ là chính bản thân hắn ——

Lời nói của vị thần canh giữ đá Nghịch Chuyển như kề sát bên tai: “Cửu Châu được bảo vệ, có điều ngươi sẽ đồng quy vu tận với thú Huyết Ma, từ nay vĩnh viễn thoát khỏi vòng luân hồi, không được đầu thai chuyển thế.”

Mặc Tức cười nhạt, không do dự nữa. Hắn vươn tay, chạm vào trái tim nảy thình thịch của thú Huyết Ma.

Cố Mang dung nhập với ma thú, còn hắn là tiên linh.

Nhưng bọn họ chung quy vẫn là trăm sông cùng đổ về một biển.

Mặc Tức từ từ chìm xuống đáy biển máu, nhỏ giọng nói với trái tim kia: “Đây là con đường cuối cùng mà ta chọn. Cố Mang, chờ ta đến với huynh.”

Hai tay đặt lên, ánh sáng phát ra.

Linh lực của Thôn Thiên và Tịnh Trần va vào nhau, nhưng lại không dữ dội ác liệt như dự đoán. Có lẽ vì hai vị ký chủ liên kết với linh thú từng quấn quýt triền miên, nên dẫu cho biển máu có cuộn trào mãnh liệt, gió giật hay sóng gầm, Mặc Tức vẫn không cảm thấy có gì đau đớn cả.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, cơ thể cũng ngày càng nhẹ bẫng, hệt như sự giải thoát đến muộn.

Xung quanh hắn, máu loãng từ từ nhạt thành nước trong, theo trái tim của thú Huyết Ma bị hủy diệt, dòng nước trong suốt như vết mực lan tràn trên mặt giấy.

Dần dần, biển máu không còn là biển máu.

Sắc đỏ cắn nuốt Cửu Châu đã biến thành dòng nước tưới đẫm đất đai màu mỡ.

Mặc Tức bỗng dưng sặc ra máu, linh lực tiêu tán, từ từ thở không thông. Hắn ngẩng đầu lên, biết rằng đây là điểm cuối của vận mệnh, đá Nghịch Chuyển cho hắn hai con đường, một sống một chết, hắn chọn cái sau.

Cố Mang hợp hồn với thú Huyết Ma, vẫn có thể thắp hết ánh sáng của đời mình.

Còn hắn là người dung hợp với thú Thánh Tiên, làm sao… làm sao có thể chịu thua Cố Mang ca ca của mình được…

Mặc Tức nở nụ cười nhẹ nhõm, lúc này nắng trời rọi xuyên qua mặt nước, hệt như vô số dòng mưa vàng óng ánh rơi xuống quanh Mặc Tức, ánh sáng ấy càng lúc càng chói lọi, tựa như một cơn mưa vàng rực đổ xuống giữa đất trời.

Mưa rào rơi nhẹ, mưa phùn mờ sương, tất cả đều yên bình đến lạ ngay vào khoảnh khắc này.

Mà sâu trong màn mưa dịu dàng đó, Mặc Tức chợt thấy một bóng người từ từ xuất hiện.

Mặc Tức sững sờ.

Người đó, bước chân đĩnh đạc, khăn lụa vàng xanh bay phần phật, đến gần sẽ thấy được dung nhan trẻ trung mà anh tuấn, nụ cười sáng ngời ngợi, đôi mắt đen lay láy, toàn thân không thương tích, miệng cười rạng rỡ bước về phía hắn từ nơi sâu nhất dưới biển hồ.

Cố Mang…

Mặc Tức cứ ngỡ mình sẽ không còn cảm thấy đau đớn, khó chịu, hay lưu luyến gì nữa, giờ đây lại bất chợt nghẹn ngào.

Là Cố Mang…

Nhưng Cố Mang không giống như đi tới từ đáy biển, mà giống như lần đầu tiên hai người gặp lại nhau trên chiến trường hơn mười năm về trước, Cố sư huynh bước lại gần hắn từ bên cạnh đống lửa, chìa tay với kẻ đang cô độc lẻ loi.

Vành mắt của Mặc Tức đỏ lên, hắn khàn giọng mở miệng: “Sư huynh…”

Là huynh sao?

Là ảo ảnh của huynh, linh hồn của huynh, hay là ảo giác của ta trước lúc chết?

Không ai trả lời hắn. Cố Mang chỉ giống như thật nhiều năm về trước, giống như thuở đôi bên còn trẻ, đi thẳng một đường đến trước mặt Mặc Tức, chìa tay về phía hắn, dịu dàng nói với người yêu chìm sâu dưới đáy biển:

“Mặc Tức, chúng ta về nhà thôi.”

Chiến tranh chấm dứt rồi, tất cả kết thúc rồi.

Chúng ta về nhà thôi.

Chúng ta về nhà đi.

Hết chương 194

Stormi: Còn 1 chương cuối cùng, rất dài, dài nhất từ đầu đến giờ. Mình sẽ cố làm nhanh. Haizzz, thế là hết rồi, một chặng đường dài, dù biết bữa tiệc nào cũng tàn nhưng lòng vẫn bùi ngùi quá.

vn53

Minh họa cảnh cuối chương!!!

Artist: 葵小小@lofter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK