“Vậy là, em yêu anh?”
Tô Tâm Đường vừa bước vào tòa nhà thì điện thoại ở trong túi bỗng vang lên, khi cô mở Wechat liền thấy được dòng tin nhắn mà Đồng Kinh Niên gửi tới.
Tô Tâm Đường:
Thang máy không ngừng đi lên, Tô Tâm Đường đã có suy nghĩ ở trong lòng, nhưng chắc không trùng hợp đến vậy chứ!
Khi đến tầng cô ở, Tô Tâm Đường một bên soạn tin nhắn trả lời Đồng Kinh Niên “Anh đang nói mê sảng cái gì thế.”, một bên tìm chìa khóa để mở cửa phòng. Ngay lúc đó, phía sau lưng vang lên âm thanh của thang máy cùng với cả tiếng bước chân.
Phàn ứng đầu tiên của Tô Tâm Đường chính là Tư Nam không cam lòng nên đuổi theo cô, trái tim bỗng đập nhanh hơn. Nhưng khi cô còn chưa kịp xoay người thì giọng nói của người đàn ông đúng lúc vang lên.
“Là anh.”
Vẫn là giọng nói trầm thấp ấy, trước kia cô cảm thấy nó ngạo mạn vô cùng, còn bây giờ nghe vào lại rất kiên định.
“Sao anh lại ở đây?”
Trái tim cũng trở về vị trí cũ.
Dựa theo đúng tình huống thì sau khi đưa cô đến đây, Đồng Kinh Niên phải về nhà rồi chứ.
Người đàn ông vẫn mặc một thân tây trang giày da đứng cách đó không xa. Tô Tâm Đường dựa người vào cửa, trừng mắt nhìn anh.
Thật ra chỉ là liếc mắt một cái thôi, nhưng lại càng giống như đang hờn dỗi, mắt đẹp lóng lánh.
“Sợ em gặp nguy hiểm nên anh bảo tài xế đưa anh vào trong.”
Tâm tình của Đồng Kinh Niên nhìn qua cũng không tệ lắm, tuy rằng anh không cười nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận thấy.
Tô Tâm Đường dùng ánh mắt không quen biết nhìn anh: “Anh cũng biết nói lời âu yếm cơ à.”
Đồng Kinh Niên nhíu mày, có vẻ không hiểu cho lắm.
Anh nói lời âu yếm lúc nào nhỉ?
Tô Tâm Đường cũng không bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, coi như anh chưa nói gì với mình: “Vậy là, anh đều nhìn thấy hết rồi.”
Thấy cô tát Tư Nam, thấy cô cùng với hắn đôi co.
…
Thật ra Tô Tâm Đường có hơi tiếc nuối khi bị anh bắt gặp.
Cô rất thích nhìn Đồng Kinh Niên tự đắm chìm trong suy nghĩ bản thân mình đã cắm một chiếc sừng lên đầu của bạn thân, rất thích nhìn anh tự xem mình là người thứ ba. Thật lâu trước đây, người đàn ông cao cao tại thượng này vẫn luôn không coi ai ra gì, thế nên cô mới dùng thân phận ấy để trêu đùa anh.
Không ngờ đã bị phát hiện rồi…
“Ừ.”
Đồng Kinh Niên lên tiếng.
Anh bước tới gần Tô Tâm Đường, đôi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, mùi hương tuyết tùng đã tràn đầy vào trong cõi lòng. Người đàn ông từ trêи cao nhìn xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh vốn rất sắc bén nhưng bây giờ lại cực kỳ dịu dàng, giống như đang ẩn giấu dòng nước ấm áp ở bên trong.
Hai chân của Tô Tâm Đường không tự giác mềm luôn, môi đỏ phát ra một tiếng “ưm”.
Được thôi, sắc đẹp cũng đã bày ra trước mắt, dù có bị anh phát hiện cũng chẳng sao…
“Đánh Tư Nam để xả giận cho anh à?”
Cả người Đồng Kinh Niên tràn ngập nhu tình, anh không ngờ Tô Tâm Đường sẽ vì anh mà làm ra chuyện đó.
Anh được bảo vệ.
Được bảo vệ bởi một cô gái mềm yếu, một người mà vốn dĩ anh cần phải bảo vệ mới đúng.
“Không sao đâu, anh không đau mà.”
Đồng Kinh Niên cúi đầu, thân mật kề trán của mình lên trán cô.
Đây là lần đầu tiên anh làm hành động giống như thế này, không tham khảo cũng không cố ý, chỉ vì người trước mặt là cô nên mọi thứ cứ tự nhiên vậy thôi.
Tô Tâm Đường đón nhận sự thân mật của anh, trêи trán hiện rõ đầy dấu hỏi chấm.
Phát hiện chuyện lớn nha!
Hiện giờ cô ngẫm lại mới hiểu ra tình huống lúc này. Cô không biết Đồng Kinh Niên đi theo phía sau, vậy khẳng định là anh đứng cách đó một khoảng khá xa.
Nhưng cũng vừa đủ để nhìn thấy từng cử chỉ và hành động của cô và Tư Nam.
Còn cả câu yêu hay không yêu mà Tư Nam rống lên với âm điệu cực lớn kia nữa…
Tình huống chính là như vậy đấy.
…
Hai người đứng ở cửa quấn quít một lát, ngoài ôm ra thì cũng không làm gì cả, mặc dù chỉ đơn giản là ôm nhau nhưng anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Cuối cùng Đồng Kinh Niên cũng buông cô gái ở trong ngực ra, tự phụ mở miệng.
“Cửa nhà em cũng đã đến rồi, không tính mời anh vào uống ly trà sao?”
Tô Tâm Đường: “… Anh cũng đã tự chen vào đến đây, em còn có thể nói không được chắc?”
Cô không nhịn được mà cười.
Người đàn ông lập tức trả lời: “Không thể.”
Tô Tâm Đường: “Nhà em không có trà.”
“Anh có thể uống nước.”
Tô Tâm Đường: Nhất định phải thế à!
Kỳ thật cô cũng không muốn trêu đùa Đồng Kinh Niên, nhưng mấy người yêu nhau thường hay làm ra mấy chuyện ngốc nghếch như vậy đấy.
Đồng Kinh Niên tiếp tục bổ sung: “Ngày mai anh mang trà đến đây cho em.”
Sao ngay cả trà mà cô cũng không có thế.
Tô Tâm Đường cảm thấy anh lại bật chế độ người bố thân yêu rồi.
Đồng Kinh Niên thuận lợi nghênh ngang bước vào nhà, đầu tiên anh tiến hành đánh giá căn hộ của Tô Tâm Đường, sau đó còn dùng ánh mắt cực kỳ mê người nhìn cô chăm chú.
“Thì ra em thật sự rất yêu anh.”
“Thừa nhận đi.”
Cái gì mà không đồng ý ở bên nhau đều là rụt rè cả thôi. Thực tế cô rất yêu anh nên mới vì anh mà đánh Tư Nam, như vậy chính là yêu rồi còn gì nữa.
Đồng Kinh Niên cảm thấy chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà anh đã bước đến đỉnh cao của cuộc đời.
Đầu tiên là ngả bài để bản thân mình có thể quang minh chính đại ở bên cô, sau đó còn làm cho Tô Tâm Đường vì anh mà động tay động chân với Tư Nam.
Có vẻ như đây chính là đỉnh cao của tiểu tam rồi nhỉ?
Thật ra cũng hơi ngượng ngùng và hổ thẹn, nhưng Đồng Kinh Niên phải thừa nhận rằng cảm giác sung sướиɠ chiếm nhiều hơn.
Cảm ơn.
Tô Tâm Đường mỉm cười một cách khó chịu: “Thừa nhận cái quỷ!”
“Không phải anh đang bị sốt à, hay là nóng đến mức hỏng cả đầu óc luôn rồi. Nhà em không có thuốc đâu nhé, anh về đi thôi.”
Tươi cười trêи mặt Đồng Kinh Niên tiêu tán, anh không biết mình đã chạm vào ngòi nổ nào của Tô Tâm Đường mà lại khiến cô bực mình như thế.
Có lẽ là do tâm trạng của con gái rất dễ thay đổi.
“Anh uống thuốc ở trêи xe rồi.”
“Hôm nay như vậy là đủ, nếu không khỏe thì có thể bảo người đưa tới đây.”
Đồng Kinh Niên tỏ vẻ, rời khỏi đây là chuyện tuyệt đối không xảy ra.
…
Trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, hormone bắn ra tung tóe. Nếu như không xảy ra chuyện gì thì đúng là phải xin lỗi nhan sắc và vóc dáng của cả hai người.
Tô Tâm Đường bị người đàn ông đặt lên trêи tủ đựng đồ, đôi chân thon dài quấn quanh vòng eo rắn chắc của anh.
Hai tay của cô để ra phía sau, vất vả chống đỡ sức nặng cơ thể.
Cần cổ nhỏ xinh ngẩng lên, đôi môi bị hàm răng của chính mình chà đạp, ánh mắt lấp lánh mê ly.
Tuy là thế nhưng vẫn có không ít âm thanh phóng đãng khiến người ta mặt đỏ tai hồng tràn ra từ giữa đôi môi quyến rũ kia.
“Đừng tự cắn mình.”
Người đàn ông vốn đang dùng ngón tay cày cấy bên trong tiểu huyệt của cô gái bỗng ngước mắt, mở miệng.
Tô Tâm Đường thở hổn hển, cô hé mắt nhìn anh. Đồng Kinh Niên thì biết gì chứ, cô không cắn chính mình thì cắn ai?
Sau đó Đồng Kinh Niên đưa bàn tay sạch sẽ còn lại của anh đến bên cạnh đôi môi của Tô Tâm Đường, ngón trỏ đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô.
“Cắn vào đây.”