Tô Tâm Đường không ngờ cô sẽ nghe được một câu như thế, cô tự hỏi liệu lỗ tai của mình có phải hay không có vấn đề, hay là Đồng Kinh Niên phát sốt rồi.
Không những không trốn tránh lời đề nghị giống như ban thưởng của Đồng Kinh Niên, mà cô còn bước đến gần anh thêm một bước.
Khoảng cách giữa anh và cô vốn đã rất gần, theo động tác của cô càng khiến cho hai người gắt gao dán chặt vào nhau. Tô Tâm Đường có thể ngửi được mùi hương gỗ tuyết tùng ở trên người của anh, cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ những sợi vải trên bộ tây trang.
Cô nhón mũi chân, khuôn mặt kiều mị ngẩng lên giống như muốn dâng lên một nụ hôn.
Đồng Kinh Niên vẫn luôn chăm chú nhìn cô từ trên cao, anh không chủ động và cũng không cự tuyệt.
Tô Tâm Đường vèo một cái liền rút lui, nghiêng đầu.
“Anh cho rằng tôi muốn hôn anh?”
Cô cười nhạt, đồng thời cũng trả lại cho anh một đáp án.
NO!
Cô từ chối, từ chối đề nghị của anh!
Nhìn thấy gương mặt dần đen sì của người đàn ông, Tô Tâm Đường vui vẻ giống như giành lại được sân nhà của chính mình.
“Ý của anh là Tư Nam đơn thuần, vậy chẳng lẽ tôi không đơn thuần sao?”
Quả thật ý tứ của anh chính là như vậy đấy, hơn nữa còn có thể nói khó nghe hơn.
“Một người đàn ông lịch thiệp, có địa vị sẽ chê bai một cô gái như thế sao? Dù sao thì cô gái này cũng chỉ đang trải qua một đoạn tình cảm bình thường mà thôi.”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông. Tô Tâm Đường mặt không đỏ, tim không đập mà nhẹ nhàng bâng quơ tẩy trắng cho chuyện tình của mình. Đã vậy cô còn chĩa mũi kiếm quay ngược về phía anh.
“Vẫn là câu nói kia, anh cho rằng mình tốt đẹp lắm chắc?”
“Mở miệng ra là một câu anh em tốt, hai câu cũng anh em tốt, thế mà đến cả nón xanh anh cũng giúp bạn anh đội lên đầu. Thiếu gì nữa không nhỉ?”
“À, còn đóng khung ảnh chụp của bạn gái cũ rồi trưng ở trong nhà…”
“Easy boy.”
Đôi môi ửng đỏ tặng cho Đồng Kinh Niên một lời đánh giá.
Easy boy.
Huyệt thái dương của Đồng Kinh Niên đau âm ỉ, cơn tức giận quét qua toàn thân.
Anh há miệng thở dốc, trầm giọng hỏi: “Tô Tâm Đường, em có biết là em đang nói cái gì không?”
“Cho em một cơ hội lập tức thu lại những lời này, ngay bây giờ.”
Anh có thể bỏ qua chuyện cũ không chấp cô.
Tô Tâm Đường: “Easy boy, easy boy ~”
La la la.
Không những không thuận theo ý của Đồng Kinh Niên, mà thậm chí cô còn nhấn mạnh hơn, đem hai chữ này hát thành một bài ca.
Đồng Kinh Niên: “…”
Anh muốn khống chế Tô Tâm Đường, muốn cô phải ngậm miệng lại, muốn…
Đè lên cô.
Dường như Tô Tâm Đường đã sớm nhận ra ý tưởng của anh nên khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cô liền tranh thủ hét lên: “Anh làm gì thế, đồ lưu manh!”
Đợi mãi cũng có người tới!
Vị cứu tinh đây rồi.
Sau đó thừa dịp Đồng Kinh Niên vẫn đang sững sờ, cô liền cúi người chui qua từ bên dưới cánh tay của anh, mở cửa chạy ra ngoài.
Chuồn thôi!
…
Đồng Kinh Niên đứng im một lúc, vừa rồi Tô Tâm Đường ở đây nên anh không có cảm giác gì với mùi hương ở nơi này, bây giờ thì anh cảm nhận được rồi.
Cho dù đã cọ rửa sạch sẽ nhưng vẫn không tránh khỏi việc có mùi.
Thật sự không nên nán lại lâu ở nơi này.
Đồng Kinh Niên vừa mở cửa bước ra thì đúng lúc chạm mặt với một cô gái.
Suy đoán thời gian thì chắc hẳn đây là người đã mở cửa khi nãy.
Cô nàng bắt gặp một người đàn ông ở trong WC nữ nên hiển nhiên đã bị dọa sợ, cả người cô giống như sắp nhảy lên, hét lớn.
“Biến thái a a a a!”
Đồng Kinh Niên lạnh lùng nhìn sang, ngay lập tức cô nàng im bặt tiếng, chỉ có thể cứ đứng nhìn anh như vậy.
Đồng Kinh Niên thu hồi tầm mắt, sải bước đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi người đàn ông biến mất, cô nàng mới bình ổn được tâm tình nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh.
Một mặt là vì hoảng sợ, mặt khác là vì ánh mắt không tồn tại một chút tình cảm của người đàn ông đó. Vừa rồi cô nàng còn hoài nghi nếu mình vẫn tiếp tục hét lên thì khả năng sẽ trực tiếp được đi gặp Diêm Vương.
Nhưng cũng chính vì ánh mắt của đối phương nên cô mới lập tức im miệng, đến bây giờ cô nàng mới có cảm giác như đang sống lại.
Hơn nữa anh ấy thực sự rất đẹp trai, nói anh là biến thái thì đúng là hơi quá đáng.
…
Thời điểm Đồng Kinh Niên quay trở lại phòng bao thì Tô Tâm Đường đã sớm ngồi ổn định ở bên cạnh Tư Nam rồi. Cô còn nhìn anh với một biểu tình “Anh đã trở lại rồi nha” nữa chứ.
Dường như việc hai người gặp nhau và cả những lời nói khi nãy đều là ảo giác.
Tô Tâm Đường biết bản thân mình diễn rất giỏi, nếu cô mà theo học diễn xuất thì có khi còn làm điên đảo giới giải trí luôn ấy chứ. Thế nhưng cô không ngờ kỹ thuật diễn của Đồng Kinh Niên cũng chẳng kém.
Nên làm cái gì thì làm cái ấy. Gương mặt đã khôi phục như thường, không còn đen sì nữa.
Tô Tâm Đường ra về cùng với Tư Nam, cô không nghĩ sẽ nhận được tin nhắn Wechat của Đồng Kinh Niên. Theo như suy đoán thì 99% là giáo dục tẩy não và lên án mạnh mẽ hai chữ cô tặng anh.
Tránh đi tầm mắt của Tư Nam, Tô Tâm Đường click mở khung chat, ấy thế mà cô lại nhận được một câu không thể tưởng tượng nổi —-
[ Tại sao lại không muốn kết giao với tôi. ]
[ Cho tôi nguyên nhân, lý do. ]
Tô Tâm Đường chớp chớp mắt, không nhịn được mà kề sát ngón tay lên môi, cô dùng hàm răng khẽ cắn.
Đây hoàn toàn không giống với những lời mà đối phương có thể nói ra được. Hôm nay Đồng Kinh Niên đã cho cô thấy không ít điều bất ngờ, anh còn muốn thêm nữa à?
Mọi chuyện càng thú vị hơn rồi đấy.
“Đường Đường, em không nghe anh nói gì sao?”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông bên cạnh vang lên.
“Hả?”
Lúc này Tô Tâm Đường mới thoát ra khỏi những suy nghĩ về Đồng Kinh Niên.
Đối diện cô là một khuôn mặt ôn hòa, tuấn tú.
“Anh vừa hỏi em có khát không, anh mua đồ uống nóng cho em.”
Hắn không hề có một tia thiếu kiên nhẫn lặp lại lời nói vừa rồi, cũng không tra hỏi Tô Tâm Đường đọc tin nhắn của ai mà lại chăm chú đến vậy.
“Cảm ơn.”
Tô Tâm Đường vươn tay nhận ly đồ uống, cô không tiếp tục nghĩ đến Đồng Kinh Niên nữa.
Ở một nơi khác, Đồng tiên sinh vừa mới gọi điện thoại dò hỏi trợ lý. Sau khi tin nhắn được gửi đi một lúc lâu mà vẫn không nhận được đáp án, anh liền ngồi ở trên sofa xụ mặt giận dỗi.
…
Tô Tâm Đường cảm thấy Đồng Kinh Niên thật sự có suy nghĩ rất kỳ quái. Những ngày kế tiếp luôn xảy ra những chuyện không bình thường với tần suất rất cao, mà đều có sự góp mặt của Đồng Kinh Niên.
Trên cơ bản toàn xảy ra vào thời điểm cô và Tư Nam ở bên cạnh nhau.
Ví dụ như lúc ăn cơm, Đồng Kinh Niên sẽ bất ngờ gọi điện cho Tư Nam, sau đó nói chính mình cũng chưa ăn gì. Cuối cùng lại biến thành bữa liên hoan ba người.
Lại ví dụ như lúc Tư Nam nói hắn mới mua một chiếc du thuyền, Đồng Kinh Niên cũng thình lình xuất hiện ở trên chiếc du thuyền ấy. Tư Nam mang theo ý xin lỗi nói với cô rằng Đồng Kinh Niên cũng muốn đến xem qua một chút, hắn không thể từ chối nên đành phải đi cùng nhau.
Tô Tâm Đường: Ha hả.
Mấu chốt ở đây là Đồng Kinh Niên rất quỷ dị. Làm gì có ai lên du thuyền không ngắm phong cảnh, mà lại rất đứng đắn mang theo cả notebook đến làm việc hay không?
Nếu không phải cô đã từng lên giường cùng với anh, thì cô xin khẳng định anh không thể “thẳng” nổi. Thậm chí còn cảm thấy Đồng Kinh Niên và Tư Nam mới đúng là một đôi.
—————————————————-
Editor tự bổ não sau nhiều ngày qua:
Niên Niên: Muốn ăn cua.
Nam Nam: *Gắp cua đặt lên đĩa*
Niên Niên: Sao Nam Nam còn chưa bóc vỏ?
Nam Nam: …
Niên Niên: Muốn thảo luận tình hình kinh tế với Nam Nam.
Nam Nam: …
Niên Niên: Muốn ăn cơm trưa cùng với Nam Nam.
Nam Nam: …
Niên Niên: Muốn được lên du thuyền mới của Nam Nam.
Nam Nam: Niên Niên đến đây.
Đường Đường: Mẹ nó!