Tay của Đồng Kinh Niên đã rửa rất sạch sẽ.
Móng tay cũng được cắt dũa mượt mà, không hề có vết bẩn.
Anh là người có thói quen ở sạch, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt ra thì hầu như trêи người anh luôn không dính bụi trần. Nhưng khuôn mặt lại có những vết thương ứ máu xanh tím, khiến cho dáng vẻ đáng lẽ phải rất ngầu của anh trở nên có hơi buồn cười.
Tô Tâm Đường quả thật cũng đã cười. Ánh mắt của Đồng Kinh Niên càng ngày càng nguy hiểm, anh di chuyển ngón tay đè ép lên âm đế, xem như đây là một sự trừng phạt và cảnh cáo dành cho cô. Cho đến khi cô phải kẹp chặt hai chân mà hét lên thì anh mới tạm dừng lại.
Ánh mắt của Tô Tâm Đường biến thành khiêu khích, ngón tay với khớp xương rõ ràng từng chút từng chút biến mất ở giữa cánh môi đỏ. Cô vừa mυ"t̼ vừa ngậm, bắt chước động tác khẩu giao.
Rõ ràng rất quyến rũ nhưng cũng rất ngây thơ.
Hai người sát lại gần nhau, Tô Tâm Đường cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang dần thay đổi theo động tác của cô, hô hấp của anh càng thêm nặng nề.
Đồng Kinh Niên đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra của ngón tay ở phía dưới, sau đó cởi bỏ thắt lưng.
Phần kim loại đập vào thành tủ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Tô Tâm Đường đột nhiên kêu lên, ngăn cản anh.
“Anh đang bị bệnh, bác sĩ dặn phải kiềm chế một chút.”
Cô cười rất giống với chú mèo nhỏ vừa mới trộm được cá, sao mà Đồng Kinh Niên lại không nhìn ra được ý đồ của cô cơ chứ. Đầu tiên là nhóm lửa trêи người của anh, sau đó đợi đến khi anh bị ngọn lửa tình ɖu͙ƈ đốt cháy thì cô lại xách dép bỏ chạy.
Phản ứng của Đồng Kinh Niên với việc này chính là cầm tay Tô Tâm Đường, để cô bao lấy ɖu͙ƈ vọng mênh môиɠ của anh.
“Tự mình châm lửa, tự mình dập.”
Bàn tay của Tô Tâm Đường khẽ run khi nghe được những lời này, suýt chút nữa đã xúc phạm tiểu Đồng Kinh Niên rồi.
“Anh lại xem thể loại sách kỳ quái gì thế?” Còn trau dồi cả những tri thức linh tinh này nữa.
Nếu không thì tại sao lại nói ra một câu như vậy.
Dưới cái nhìn chất vấn của Tô Tâm Đường, gương mặt tuấn tú nghìn năm bất biến của Đồng Kinh Niên lộ ra vài tia ngượng nghịu.
Anh còn tưởng cô thích nghe những lời giống như vậy chứ.
Chắc là anh đã tính sai mất rồi.
Đồng Kinh Niên phủ nhận ba lần.
Không phải anh, anh không làm, đừng nói bừa.
Thấy Tô Tâm Đường vẫn chỉ đứng yên nắm lấy ɖu͙ƈ vọng của chính mình, Đồng Kinh Niên liền trực tiếp dùng tay giữ chặt lấy bàn tay của cô, dẫn dắt cô chậm rãi chuyển động lên xuống.
Và đã thành công di dời sự chú ý của Tô Tâm Đường.
Khi thấy cô gái không nhắc đến vấn đề vừa rồi và bắt đầu nghiêm túc “chăm sóc” cho anh, Đồng Kinh Niên mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, mà anh cũng dần đắm chìm vào trong niềm vui sướиɠ mà cô mang lại.
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại không xương giống như tơ lụa. Bởi vì hơi nhỏ nên có chút khó khăn khi nắm lấy ɖu͙ƈ vọng bành trướng của anh, thế nhưng bàn tay ấy lướt đến đâu là quân lính liền tan rã đến đấy.
“Ngoan, nhanh lên nào.”
Anh phát ra một tiếng thở dài.
…
Vì Đồng Kinh Niên vẫn đang bị ốm nên bọn họ không thể “làm” thật được, Tô Tâm Đường chỉ có thể dùng tay để giúp anh.
Ngay từ đầu cô còn cho rằng bản thân mình chính là thiên tài, có thể chỉnh đốn được Đồng Kinh Niên.
Nhưng đến khi tay của cô bắt đầu cảm thấy đau mà căn côn thịt dữ tợn kia vẫn chẳng có dấu hiệu muốn bắn, đã thế còn càng lúc càng to lớn, càng lúc càng thô cứng hơn thì Tô Tâm Đường liền muốn quỳ xuống.
Cô sai rồi.
Hối hận rồi, vô cùng hối hận.
Nhưng vậy thì thế nào, cô vẫn phải giúp Đồng Kinh Niên giải quyết cho xong. Người đàn ông dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn cô chăm chú, anh cực kỳ tin tưởng giao “vận mệnh” của chính mình vào trong tay cô. Mặc dù Tô Tâm Đường rất có tác phong của tra nữ, nhưng cô cũng không có cách nào để xem nhẹ ánh mắt mê man kia.
Dùng tay mãi cũng không ra nên cuối cùng chỉ có thể dùng miệng để khẩu giao cho anh.
Cô gái quỳ gối ở giữa hai chân của người đàn ông, bàn tay ôm lấy đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần tây, đôi môi nhỏ nhắn không ngừng phun ra nuốt vào căn côn thịt thô sưng quá cỡ. Đồng Kinh Niên dùng tay giữ lấy đầu của cô, đưa cô tiến lại gần thân thể anh.
Tô Tâm Đường cảm nhận được quy đầu to lớn liên tục chạm vào bên trong cổ họng, miệng cũng bị căng hết cỡ.
Cảm giác chua xót lan tràn bên trong khoang miệng, Tô Tâm Đường chảy nước mắt. Con mẹ nó cô thật đáng thương, cừu non cái gì chứ, anh vốn dĩ chính là một tên sói xám!
Cuối cùng lần này Đồng Kinh Niên cũng chịu bắn ra, và còn vững vàng bắn lên mặt của Tô Tâm Đường, trông rất giống như đang bôi sữa rửa mặt cho cô vậy.
“…”
Tô Tâm Đường hơi muốn giết người.
Cô bị người đàn ông chơi đến mức dại cả hai mắt.
Cũng may Đồng Kinh Niên đã nhanh chóng đưa cô đi rửa sạch mặt mũi, sau đó ôm cô đặt lên trêи giường rồi bắt đầu khẩu giao cho cô.
Tô Tâm Đường làm cho anh, bây giờ anh lại làm cho cô, cuộc giao dịch này cũng rất công bằng với Tô Tâm Đường.
Đây là lần thứ hai Đồng Kinh Niên làm chuyện này. Lần trước anh vẫn còn hơi trúc trắc, thỉnh thoảng hàm răng còn cọ lên phần thịt mềm mại khiến cô thấy đau.
Còn lúc này đây, kỹ thuật của anh đã tiến bộ vượt bậc, môi lưỡi rất linh hoạt, chóp mũi cao thẳng chọc vào âm đế của Tô Tâm Đường. Anh tham lam ɭϊếʍ mυ"t̼ mật dịch chảy ra từ bên trong hoa huyệt.
Cuối cùng cô chỉ có thể phát ra những tiếng rêи rỉ như con thú nhỏ, hình như cô thăng thiên mất rồi.
Nếu trong lúc này mà Đồng Kinh Niên không dụ cô phải xác nhận quan hệ với anh, thì có lẽ Tô Tâm Đường còn cảm thấy sung sướиɠ hơn đấy.
Thời điểm sắp lên đỉnh, cô nghe thấy giọng nói mê hoặc của người đàn ông, ngay lập tức một chút lý trí còn sót lại đã kéo cô trở về.
A!
Chắc chắn anh đang cầm bút ghi âm!
Đồng Kinh Niên quả thật đang cầm bút ghi âm, anh tính toán áp dụng cách cũ để Tô Tâm Đường đồng ý mối quan hệ yêu đương của hai người bọn họ.
Nhưng không ngờ lần này cô lại cảnh giác đến thế.