Hạ Tông hoàn toàn còn chưa chuẩn bị tâm lý đối với việc tới tiên giới, nhưng dưới sự trấn áp của sư phụ và sư thúc, cũng chỉ đành khổ mặt ngoan ngoãn để Vượng Tài nuốt vào bụng.
Đứng trên không Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật thả đám yêu thú ra nhưng không dám thả Hạ Tông, y lo lắng thả Hạ Tông ra rồi, tính ra chỉ một lát thôi sẽ bị hút thành người khô. Đây vẫn là lần đầu tiên chúng yêu thú bao gồm Du Trạch bước lên Tịnh Lưu giới, mọi người gần như tham lam cảm thụ khí tức thần giới. Cho dù Tịnh Lưu giới vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng sau khi năng lượng trong người họ hình thành vòng tuần hoàn với Tịnh Lưu giới, sinh ra từng tia nguyên khí, tu vi càng cao thì cảm thụ càng rõ ràng.
Tiêu Dật không để ý tới chúng yêu thú chìm đắm trong hình thành nguyên khí, mà bảo Vượng Tài nhả mấy căn nhà ra. Hiện tại chỉ là một cơ sở đại khái, sau này còn cần phải thiết lập những đường ống thiết yếu, thiết lập vài bộ thiết bị chứa nước. Điều đáng mừng là làm những thứ này tại tiên giới tiện hơn làm tại nhân giới, rất nhiều lúc chỉ cần một pháp trận là toàn bộ đã xong.
Khi từng tòa nhà xuất hiện, thành giảo đụng đụng văn dao bên cạnh, thấp giọng nói: “Đây chính là nơi chúng ta sống sau này?”
Văn dao híp mắt, vừa gật đầu phụ họa thành giảo, vừa nhanh chóng tính toán nó nên chọn căn nhà nào, làm hàng xóm với ai.
Thành giảo không nghĩ xa như văn dao, suy nghĩ duy nhất của nó chính là tinh ngọc trong tay lại không đủ rồi. Là một yêu thú, trong mấy ngàn năm sinh sống thành giảo chưa từng nghĩ qua có một ngày tinh ngọc sẽ trở thành vấn đề của nó, nhưng hiện tại nó hối hận vô số lần về việc vung tay hào phóng trước kia, sao nó không tích trữ một kho bạc chứ. Thành giảo ngưỡng mộ nhìn Du Trạch một cái, thầm suy ngẫm có nên cùng Du Trạch đến thú nhân thế giới đào khoáng thạch mấy ngày không. Tiêu Dật nói nơi đó đi đến đâu cũng là khoáng thạch trân quý, tính ra đủ cho nó mua một căn nhà ở đây rồi.
Có lẽ do ánh mắt thành giảo quá trực tiếp, Du Trạch nhạy bén quay đầu lại liếc thành giảo một cái.
Thành giảo lập tức vui vẻ sáp lại, “Huynh đệ, đào khoáng thạch các ngươi còn cần người không?”
Du Trạch, “…”
Thì ra hắn không phải là người nghèo duy nhất, cảm giác thỏa mãn quái dị này rốt cuộc là sao!
Tiêu Dật trở về tiên giới không phải là bí mật gì, động tĩnh của Tịnh Lưu giới cũng hoàn toàn không che giấu ai. Đoạn Lăng Thần và Cố Vũ sớm đã đợi ở Hư Vô hải lập tức tới tìm Tiêu Dật, biểu thị bọn họ đã chuẩn bị xong chuyện thăm dò Tịnh Lưu giới. Vì lần thăm dò này, hai nhà đều bỏ lực rất lớn, chỉ riêng chọn lựa nhân thủ mang theo đã tốn không ít tâm sức. Vì số người được tham gia đội thăm dò, con cháu hai nhà xém chút nữa đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Sau khi đưa người của hai nhà Cố, Đoạn và Tiêu Diêu cung vào Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật chính thức bắt đầu mở cửa tiêu thụ khu Tịnh Lưu một đối với tiên giới. Nhất thời Hư Vô hải sóng to gió giật, các thế lực lớn rầm rộ đi tới chỗ ở của Trì Mu. Địa điểm làm việc của nhà thiết kế Hạ Tông mà Tiêu Dật đặc biệt mướn từ nhân giới qua đặt ở chỗ này. Đối với chúng nhân tiên giới mà nói, nhà thiết kế là cái gì bọn họ không biết cũng không để ý, nhưng nếu đây đã là yêu cầu của Tiêu Dật, bọn họ cũng không định nghịch lại, cứ giành được một căn nhà trước rồi nói.
Trong nơi ở của Trì Mu, Hạ Tông cứng mặt ngồi đó, đối diện với hắn là bột mã không ngừng khì mũi.
Bột mã cao ngạo ngẩng đầu, trên mặt mang vẻ mong ngóng nói, “Ta muốn trong chỗ ở của ta nhất định phải có bãi cỏ dài, các loại cỏ xanh và thủy cỏ đủ loại. Trên tường cũng phải mọc đầy cỏ, giữa lùm cỏ còn phải mọc đầy tử diệp thảo, như vậy buổi tối không cần dạ minh châu, chỉ cần tử diệp thảo thì đủ để chiếu sáng rồi. Đúng rồi, còn giường nữa, trên giường cũng phải mọc đầy cỏ, tiện cho ta lăn lộn…”
Bột mã còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Tông đã lười nghe, hắn trực tiếp ngắt lời bột mã, “Trong phòng không thể nào mọc cỏ, nhưng nếu mày thích, có thể vẽ đầy cỏ trên tường. Còn về giường mà mày nói, tao hiểu rồi, mày xem đống cỏ này có hợp tâm ý của mày không?”
Bột mã, “…”
“Người tiếp theo!”
“Ta muốn đào một hồ nước lớn trong nhà, tốt nhất là mỗi căn phòng đều đào một cái…”
“Trong nhà không thể đào hồ, nhưng tao hiểu ý của mày, mày có thể chọn mua bồn tắm mát xa tiên tiến nhất của nhân giới, mỗi phòng đều bày một cái. Không chỉ thỏa mãn nguyện vọng ngâm mình trong nước của mày, mà còn cung cấp hệ thống tự động tăng nhiệt và chiếu sáng. Mày có thể chọn hai loại vòi phun hoặc mát xa thoải mái, giúp thư thái cảm giác mệt mỏi do cả ngày tu luyện. Đúng rồi, bồn tắm này còn mang công năng sát trùng khử mùi, mày sẽ không phải lo lắng bị yêu thú khác truyền nhiễm phải bệnh xấu cổ quái nào.”
Long quy, “…”
“Người tiếp theo!”
“Người tiếp theo!”
“Người tiếp theo!”
Tối hôm đó, Hạ Tông ném cho Tiêu Dật một tờ danh sách mua sắm. Trên đó viết từ ụ cỏ tới bồn tắm mát xa, từ cây thông noel đến tranh trường phái trừu tượng, từ cặp kính mát tới gương lớn phủ tường, có thể nói là bao la vạn vật thứ nào cũng có. Tiêu Dật câm nín nhìn danh sách nửa ngày, có một vài thứ y đại khái có thể đoán ra khách cần là ai, nhưng có một vài thứ y làm sao cũng không đoán được. Cho tới hiện tại Tiêu Dật cũng không thể không khuất phục năng lực phủ đầu của Hạ Tông, rất nhiều người trong đây tính ra căn bản không biết bọn họ sắp mua cái gì, chỉ cần Hạ Tông mở miệng ra thì sẽ hồ đồ trả tiền đặt cọc. Nghĩ tới Hạ Tông còn có một đám fans ở nhân giới, Tiêu Dật lặng lẽ dựng ngón cái khen ngợi Hạ Tông.
Lượng tiêu thụ của khu Tịnh Lưu một nóng cháy vô cùng, gần như chỉ trong một ngày đã tiêu thụ sạch láng. Hoàn toàn triển hiện cái gì gọi là một nhà khó cầu. Cho dù giá nhà ở khu Tịnh Lưu một rất dọa người, cho dù thầy thiết kế bên trong vô cùng không đáng tin, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhiệt tình mua nhà của mọi người.
Từng đống tinh ngọc chất ở nơi ở của Trì Mu, óng ánh khiến người không mở nổi mắt, đây hoàn toàn là khẩu vị ác của Từ Sắt Nguyên. Là phóng viên đặc phái của đài truyền hình Càn Khôn, Từ Sắt Nguyên nhìn đống tinh ngọc này chảy nước miếng nửa ngày, làm sao cũng không chịu thu tinh ngọc vào túi càn khôn, mà cố chấp muốn để tinh ngọc ở bên ngoài, để hắn được ngủ một giấc trong núi tinh ngọc, thể nghiệm cảm giác nhà giàu mới nổi.
“Tiêu huynh, cùng tới đi.” Từ Sắt Nguyên nhiệt tình gọi Tiêu Dật cùng ngủ.
Tiêu Dật, “…”
Y rất muốn giả vờ như không nghe thấy câu này, nhưng Vượng Tài bên cạnh lại bán đứng y. Không đợi Tiêu Dật quay đầu bỏ đi, Vượng Tài đã ngao ngao ngao ngao lao tới trước núi tinh ngọc, hạnh phúc lăn lộn.
“Tiểu Dật, tiểu Dật mau tới. Sở Mặc không ở đây, Vượng Tài muốn ngủ chung với tiểu Dật.”
“Sở Mặc không ở đây? Hắn đi đâu?” Từ Sắt Nguyên lúc này mới ý thức được hôm nay hình như hắn không thấy Sở Mặc, khó trách hắn cảm thấy bên cạnh Tiêu Dật thiếu đi thứ gì đó.
Tiêu Dật câm nín trừng mắt nhìn Vượng Tài một cái, bình mẻ không sợ nứt nằm bên cạnh Từ Sắt Nguyên.
“Sở Mặc đi Lăng Tiêu thiên rồi. Chuyện của ma pháp thế giới cần nói với tiên đế một tiếng, còn chuyện mở phong ấn biên giới nữa.”
“Mở phong ấn biên giới?” Từ Sắt Nguyên kinh ngạc, “Đây là chủ ý của cậu hay chủ ý của Sở Mặc?”
“Có gì khác biệt sao?”
Từ Sắt Nguyên ngây ra, nhưng rất nhanh ý thức được bất kể là chủ ý của Tiêu Dật hay chủ ý của Sở Mặc quả thật đều không có gì khác biệt. Từ phương diện cá nhân của Từ Sắt Nguyên, hắn cũng tán thành chuyện mở phong ấn biên giới. Sự xuất hiện của Tiêu Dật giống như mở ra một cánh cửa khác cho hắn, trừ tiên giới, hắn nhìn thấy càng nhiều thế giới bên ngoài. Hoàn toàn khác với tiên giới, nhưng cũng là một thế giới tràn đầy sắc màu.
“Trầm Uyên tiên đế sẽ đồng ý sao? Nếu ngài đồng ý, vậy không phải sẽ lật lại chuyện của Sở Kinh Hồng năm đó sao?” Từ Sắt Nguyên chần chừ nói.
Gió tanh mưa máu của ba ngàn năm trước còn ngay trước mắt, tuy tình hình hiện tại hoàn toàn khác năm đó, nhưng rất nhiều tiên nhân nhận chức tại tiên đình hiện tại đều là do năm đó sau khi phe phái của Sở Kinh Hồng sụp đổ mới có cơ hội thượng vị. Sở Kinh Hồng một khi lật án, người theo Sở Kinh Hồng bị lưu đày tới Hư Vô hải năm đó phải an bài thế nào? Trở lại tiên đình? Người tại vị hiện tại tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Tại sao không đáp ứng? Trầm Uyên tiên đế vẫn luôn tìm cơ hội để lật lại án năm đó, ông ấy chỉ mong có người nhờ đề nghị này mà gây chuyện.”
Còn về phần sau mà Từ Sắt Nguyên lo lắng, Tiêu Dật cảm thấy càng không cần bận tâm. Xây dựng Tịnh Lưu giới Tiêu Diêu cung đã bận bù đầu, y không cảm thấy có người sẽ bỏ vùng ven Tịnh Lưu giới mà chuyển tới tiên đình nhận chức.
Tiêu Dật nói khẳng định như thế, Từ Sắt Nguyên nhịn không được bật cười.
“Đúng rồi, Tiêu huynh gần đây cậu sẽ lưu lại tiên giới sao? Nhờ gió đông của Tịnh Lưu giới, ta chuẩn bị mở lại cuộc tuyển tú, cuộc thi chung kết sẽ thực hiện ở biển trong Hư Vô hải, cạnh bên Tịnh Lưu giới được không?”
Thật ra Từ Sắt Nguyên rất muốn trực tiếp đặt hiện trường thi chung kết trong Tịnh Lưu giới, hắn nghĩ nếu là vậy nhất định sẽ oanh động cả tiên giới. Không, thậm chí có thể sẽ oanh động thú nhân thế giới và ma pháp thế giới. Nhưng khi hắn đích thân tự thể nghiệm một phen, chẳng qua chỉ mới một khắc, tiên khí trong người đã chảy mất sạch sẽ. Nếu không phải Tiêu Dật mang hắn rời khỏi kịp thời, tính ra hắn đã trở thành người khô đầu tiên bị Tịnh Lưu giới hút kiệt rồi.
Nghĩ tới những tuyển thủ tuyển tú, tu vi cao nhất cũng không quá bậc năm, Từ Sắt Nguyên chỉ đành bỏ một chọn hai, đặt hiện trường chung kết ở cạnh Tịnh Lưu giới. Đến lúc đó xây dựng một sân khấu thật lớn ở trên mặt biển, nghĩ chắc hiệu quả cũng không kém bao nhiêu.
Từ Sắt Nguyên đề cập chuyện tuyển tú cũng là chuyện mà Tiêu Dật vẫn luôn ghi nhớ. Lâm Thính Hải ở nhân giới học đạo diễn đã gần xong rồi, hiện tại lại có thêm một Hạ Tông, Tiêu Dật cảm thấy ý tưởng quay phim nung nấu bấy lâu của y đã có thể lên kế hoạch. Nam diễn viên thì dễ tìm, mấy người Từ Sắt Nguyên ai cũng có thể được, nếu là nữ diễn viên, Tiêu Dật vẫn luôn dự định tìm kiếm trong tuyển thủ tuyển tú. Vừa hay sau khi tuyển tú kết thúc sẽ bắt đầu quay phim, không cần phải đặc biệt tuyên truyền gì luôn.
Tiêu Dật nghĩ nghĩ, “Gần đây chắc sẽ ở lại đây luôn.”
Chuyện của ma pháp thế giới y đều đẩy cho Louis, y chỉ cần mỗi ngày tìm thời gian qua bên đó xem thử tình hình tiến triển ra sao là được. Trước khi tìm thấy tung tích của Edel, ma pháp thế giới chắc sẽ không có chuyện gì. Còn về thú nhân thế giới, Tiêu Dật nghĩ tới thành giảo đã đi cùng Du Trạch đào khoáng thạch, bất đắc dĩ nghĩ y chỉ cần nhớ đón hai người bọn họ về là được. Tính như thế, thời gian của y cũng coi như tự do, trên cơ bản đều lưu lại tiên giới.
“Vậy được, ngày mai ta sẽ tuyên bố kế hoạch mở lại tuyển tú.” Từ Sắt Nguyên hưng phấn sắp xếp.
Tiêu Dật gật đầu, bị Từ Sắt Nguyên lây hưng phấn, y cũng không còn buồn ngủ, nằm ở đó bất giác nhớ tới Sở Mặc, cũng không biết Sở Mặc hiện tại đang làm gì.
Bên ngoài Lăng Tiêu thiên, bóng dáng Sở Mặc đột nhiên xuất hiện ở hư không, biển mây vô tận vô biên kéo dài xung quanh hắn. Hắn thú vị đảo nhìn xung quanh, xoay thẻ ngọc trong tay, trên mặt lộ ra tia cười lạnh.
“Ra đi, cậu, ta biết cậu ở đó.”
.