• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chịu đựng ánh mắt thương hại của ông chú canh tiệm, Tiêu Dật một hơi lao thẳng ra đường cái, vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Y vốn muốn lập tức trở về tiên giới, nhưng nghĩ nghĩ tới giường ngọc thạch trên tiên giới, buổi tối ngủ cứng rêm cả người, so với giường ở trong nhà thì kém xa, lập tức quyết định ở nhà một đêm, rồi về tiên giới sau.

Sáng hôm sau, Tiêu Dật gọi điện cho Bạch Kỳ, dặn dò vài câu mấy hôm nay y không ở nhà, sau đó ném bao thuốc tối qua đi, chỉ để lại sáu viên thuốc nhỏ bên trong. Theo cách nói của Từ Sắt Nguyên, vật phẩm nhân giới càng lớn, phàm khí càng nồng, dù sao hiệu quả của thuốc này chính là viên thuốc, không có bao gói cũng chẳng sao. Vì bảo hiểm, Tiêu Dật lại lấy hộp ngọc đựng đồ Từ Sắt Nguyên cho y, nghe nói như vậy có thể tránh khỏi truy xét của sở tuần kiểm.

Nói ra, cách tốt nhất trốn sở tuần kiểm tra xét là dùng tiên khí bao bọc quanh phàm vật, ngăn ngừa phàm khí tiết ra ngoài, như vậy, sở tuần kiểm tự nhiên không tra ra được. Đáng tiếc nội thể Tiêu Dật không có tiên cách, căn bản không thể nào hấp thu tiên khí.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ, Tiêu Dật suy nghĩ, rồi xuất hiện tại tiên giới, mở cửa phòng ngủ lập tức nhìn thấy gương mặt kỳ vọng của Từ Sắt Nguyên. Còn chưa đợi y đứng vững, Từ Sắt Nguyên đã nhào tới sát bên y. Tiêu Dật bị hành động của Từ Sắt Nguyên dọa nhảy dựng, nhanh chóng lùi lại, “Anh tới hồi nào?”

Từ Sắt Nguyên tự nhiên sẽ không nói với y hôm qua sau khi chia tay Tiêu Dật, càng nghĩ càng gấp, hận không thể lập tức lấy được thuốc Tiêu Dật nói để thử, căn bản không có kiên nhẫn đợi tới hôm sau, khi đó đã trở về tìm Tiêu Dật. Nhưng Tiêu Dật đã không thấy bóng dáng, Từ Sắt Nguyên do quá khẩn trương, thế nên ở lại nhà Tiêu Dật cả đêm.

Cả buổi tối, Từ Sắt Nguyên cào tâm cào phế, một hồi lo lắng vạn nhất Tiêu Dật không thận trọng bị sở tuần kiểm bắt được thì làm sao, một hồi lại lo lắng vạn nhất thuốc không có tác dụng thì sao, trăm mối giày vò, không dễ gì mới thấy bóng dáng Tiêu Dật, lập tức không bận tâm chuyện xoắn xuýt trước đó, trực tiếp nhào tới mắt long lanh mở miệng: “Có lấy được thuốc chưa?”

Tiêu Dật gật đầu, đem hộp ngọc đựng đồ giao cho hắn, đang định nói với hắn một lần một viên, Từ Sắt Nguyên đã như một trận gió lao đi, Tiêu Dật chỉ kịp nghe thấy âm thanh Từ Sắt Nguyên từ xa truyền lại, “Huynh đệ tốt, ta đi thử xem sao, đợi lát ta về nói sau.”

Tiêu Dật không nói nên lời chăm chăm nhìn hai cánh cửa vẫn còn đang lắc lư do Từ Sắt Nguyên lao đi tạo nên, lắc đầu, thu dọn một chút, rồi đi tới Mặc Hương Các. Y còn rất nhiều chuyện chưa kịp hiểu rõ về tiên giới.

Thời gian từng chút trôi qua, Tiêu Dật ngồi trong góc cuối Mặc Hương Các cầm một quyển sách tường thuật tiên giới yêu thú xem vô cùng hứng thú, đột nhiên một trận hương phong ập tới, Từ Sắt Nguyên giống như sói đói lao vào Mặc Hương Các, tóm lấy Tiêu Dật: “Đại ca, cậu là thân đại ca của ta, còn thuốc đó không?’

Tiêu Dật bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa giật nảy, lại nhìn bộ dáng lúc này của Từ Sắt Nguyên, ánh mắt liền mang theo cổ quái. Thực ra lúc này Từ Sắt Nguyên y quan bất chỉnh, xem điệu bộ là vội vàng khoác một chiếc áo ngoài chạy tới, từ trên lồng ngực phanh mở của Từ Sắt Nguyên có thể nhìn thấy lốm đốm hôn ngôn và vết cào, ngay cả trên y phục cũng lan tỏa một mùi hương phấn son nồng đậm.

Từ Sắt Nguyên gấp rút nắm lấy Tiêu Dật, nhanh chóng lập lại, “Thuốc còn đó không?”

Tiêu Dật như ngẫm nghĩ gì nhìn hắn một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: “Có tác dụng?”

Từ Sắt Nguyên liều mạng gật đầu, đừng nói có tác dụng, quả thật là hiệu quả đáng nể! Sau khi hắn một hơi uống hết toàn bộ sáu viên trong hộp ngọc, tiểu Sắt Nguyên mấy ngày nay vẫn luôn mềm rũ cuối cùng cũng đứng lên, không chỉ đứng lên mà còn đại triển hùng phong với mấy tiểu nha hoàn hầu hạ hắn, trực tiếp khiến các nàng đều nhũn thành vũng nước dưới thân hắn.

Từ Sắt Nguyên mắt long lanh nhìn Tiêu Dật, hắn cảm thấy chuyện quan trọng hiện tại không phải là thuốc có tác dụng hay không, mà là còn thuốc hay không, mấy tiểu nha đầu đó còn đang đợi hắn kìa.

Đối diện với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật lắc đầu, ra vẻ không còn thuốc, tiếp theo y không hiểu nói: “Không phải có sáu viên sao?”

Từ Sắt Nguyên vẻ mặt quái dị, “Lẽ nào không phải uống một lúc sáu viên?”

“…!” Tiêu Dật cảm thấy Từ Sắt Nguyên không tinh tẫn nhân vong thật sự là phải cảm tạ thân thể cường hãn của tiên nhân.

Từ Sắt Nguyên tuy không biết Tiêu Dật nghĩ gì, nhưng từ phản ứng của Tiêu Dật cũng nhìn ra được bản thân tựa hồ uống hơi nhiều chút, khi mở miệng thì không còn sức lực nữa: “Hết thuốc rồi sao?”

Tiêu Dật gật đầu, hảo tâm nói: “Loại thuốc này tốt nhất đừng uống nhiều, anh thử xem khi không uống thuốc có được hay không, nếu có thể thì đừng uống thuốc nữa.”

“Không được!” Từ Sắt Nguyên kiên quyết cự tuyệt.

Tiếng không được này chém đinh chặt sắt, dọa Tiêu Dật một trận.

Từ Sắt Nguyên ý thức được mình phản ứng hơi quá khích, cười gian hê hê giải thích: “Đây không phải là loại thuốc dùng rồi sẽ kéo dài hơn sao, cùng là đàn ông mà, cậu hiểu mà.”

Tiêu Dật: “…”

Tiêu Dật bị Từ Sắt Nguyên làm bó tay, không thể không đáp ứng ngày mai tiếp tục mang thuốc cho hắn. Còn về tại sao không phải hôm nay, Tiêu Dật thực sự là không có dũng khí giữa ban ngày ban mặt chạy tới cửa tiệm vật phẩm người lớn, y cũng phải đợi tới tối lén lút đi.

Từ Sắt Nguyên hưng phấn bừng bừng chạy tới chỗ Tiêu Dật, vốn là ôm tâm tình nhìn thử xem sao, xem có thể từ tay Tiêu Dật moi thêm được vài viên thuốc không. Nếu Tiêu Dật đã xác định không còn thuốc nữa, hắn cũng lười về nhà, lập tức sáp tới cạnh Tiêu Dật, nhìn xem y đang làm gì, rồi nhất định ồn ào đòi xem cùng Tiêu Dật.

Tiêu Dật không nói nên lời nhìn bộ dáng phanh ngực lộ nhũ của Từ Sắt Nguyên, cảm thụ được ánh mắt đánh giá ẩn ý xung quanh, không thể không mang hắn rời khỏi Mặc Hương Các trước, trở về nơi ở tại Nhược Thủy châu.

Từ Sắt Nguyên là tiên nhân cấp bốn, ra khỏi Mặc Hương Các vừa lên thang mây đã xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm. Lúc này hắn tâm tình kích động, cường liệt cần có người chia sẻ tâm tình với hắn, không cần hoài nghi, người này khẳng định là Tiêu Dật. Từ Sắt Nguyên tâm tình cao hứng đang muốn mở miệng, vừa quay đầu lại phát hiện Tiêu Dật không ở bên cạnh.

“Hử, Tiêu huynh đâu?”

Từ Sắt Nguyên nhìn quanh trái phải, mất nửa ngày mới thấy bóng dáng bước từng bước của Tiêu Dật. Hắn ngây ra nhìn Tiêu Dật cư nhiên dùng hai chân đi dường, mù mịt mở miệng: “Huynh đệ, sao cậu không dùng tiên thuật?”

Tiêu Dật không hảo khí đảo mắt trắng liếc hắn: “Không biết!”

Từ Sắt Nguyên lảo đảo, xém chút ngã khỏi mây. Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm qua đợi nửa ngày mới thấy Tiêu Dật xuất hiện, thì ra y là đi bộ từ Mặc Hương Các về. Từ Sắt Nguyên nghĩ tới mình hôm qua thầm oán trách Tiêu Dật, thực sự là quá không nên.

Nói ra thì, Từ Sắt Nguyên hiện tại đối với lai lịch của Tiêu Dật càng thêm hiếu kỳ, nào có tiên nhân không biết tiên thuật cơ bản nhất chứ, nhưng Tiêu Dật không nói hắn cũng không tiện truy hỏi, chỉ đành nỗ lực áp chế lòng hiếu kỳ, giả bộ dáng không quan tâm.

Phần đường sau đó, có Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật thoát khỏi khốn cảnh đi bộ bằng hai chân. Mấy ngày ngay khi y đi bộ dưới đất, thực sự bị không ít tiên nhân qua đường vây coi, thực sự là ở tiên giới chỉ sợ một tiên nhân bậc một cũng có mấy chiêu tiên thuật đi đường, nhiều năm nay không còn thấy qua người nào cần đi đường như Tiêu Dật.

Sau một nén hương, hai người về tới nơi ở của Tiêu Dật, Từ Sắt Nguyên suốt đường khen thuốc Tiêu Dật mang tới tận trời, hận không thể tâng bốc thành tiên giới đệ nhất tiên đan, chỉ để Tiêu Dật đáp ứng hắn, ngày mai mang cho hắn một trăm viên.

Tiêu Dật bất đắc dĩ: “Anh cần nhiều như thế làm gì?”

Từ Sắt Nguyên vẻ mặt nghiêm túc tính toán: “Một lần dùng sáu viên, một trăm viên có thể dùng mười sáu lần, còn dư ra bốn viên, không được, phải mang tới một trăm linh hai viên, vừa đúng có thể phân làm mười bảy lần.”

Tiêu Dật đau đầu vô cùng, một trăm linh hai viên, Từ Sắt Nguyên nói thì dễ, bảo y lấy mặt mũi nào đi mua?

Từ Sắt Nguyên nếm được đồ ngon, đang lúc hưng phấn, mắt long lanh nhìn Tiêu Dật, chỉ sợ y nói ra một chữ không, cũng không biết có phải do hôm qua hắn ở trước mặt Tiêu Dật không chút hình tượng khóc lóc một phen không, mà quan hệ của hắn và Tiêu Dật bất ngờ thân thiết hơn rất nhiều. So với bộ dáng đoan chính trước mặt người ngoài, Từ thiếu đông gia ở trước mặt Tiêu Dật triệt để là một bộ vô lại đáng thương.

Tiêu Dật bị hắn ồn ào tới không biết làm sao, chỉ đành gật đầu đáp ứng, Từ Sắt Nguyên cao hứng có thừa, sảng khoái rút ra một trăm linh tám khối trung phẩm tinh ngọc, xem như tiền mua thuốc.

“Tính luôn sáu viên trước đó, một viên một khối trung phẩm tinh ngọc, đủ lòng thành chứ.”

Tiêu Dật mấy hôm nay lang thang ở khu chợ Nhược Thủy châu, đối với giá trị của tinh ngọc cũng coi như có hiểu biết cơ bản. Tiêu Dật cảm thấy giá trị của tinh ngọc nếu chuyển đổi thành tiền tệ nhân giới, vậy thì một khối hạ phẩm tinh ngọc xấp xỉ với một đồng (nhân dân tệ, một đồng = 3.450 VND), mà tương ứng một khối trung đẳng tinh ngọc bằng với một ngàn ở nhân giới. Một trăm khối trung đẳng tinh ngọc chính là mười vạn (100.000) ở nhân giới. Nghĩ lại mấy hôm trước y đem bán thiết kế của Bạch Vi được mười vạn cũng cảm thấy bán được không ít tiền, hiện tại chẳng qua là mấy viên thuốc tráng dương đã có thể bán được giá bằng nhau, quả nhiên là trong mắt đàn ông, không gì có thể quan trọng hơn năng lực.

Nếu Từ Sắt Nguyên đã nguyện ý bỏ tiền, Tiêu Dật cũng không tiện từ chối, dứt khoát thu món tiền này.

Mười giờ tối, Tiêu Dật một lần nữa đội mũ cúi đầu xuất hiện trong cửa hàng vật dụng người lớn trước đó, coi tiệm vẫn là lão Vương từng gặp qua.

Lão Vương thấy có bóng khách xuất hiện trước cửa, vô thức đeo nụ cười lên, nhưng khi ông nhìn rõ là Tiêu Dật, nụ cười trên mặt lập tức hóa thành thương hại.

Ông nhớ hôm qua ông dặn nếu thuốc không có tác dụng thì trở lại tìm ông, không ngờ hôm nay đã nhìn thấy cậu thanh niên này trở lại. Xem ra bệnh của cậu thanh niên không phải nặng bình thường, ngay cả thuốc đặc hiệu của ông cũng không có hiệu quả, thật sự quá đáng thương.

Tiêu Dật không biết trong lòng lão Vương lại một lần nữa thắp đèn thương tiếc cho mình, cúi đầu đứng trước quầy, nhanh chóng nói: “Mua thuốc, lấy mười bảy hộp hôm qua.”

Lão Vương đang muốn mở miệng khuyên giải Tiêu Dật vài câu, nghe thế kinh ngạc không thôi, một mớ lời khuyên giải nghẹn trong miệng, nửa ngày mới phun ra được một câu: “Thuốc cậu mua tối qua đâu?”

Tiêu Dật tùy tiện đáp: “Uống rồi!”

Tay lão Vương run lên, động tác lấy thuốc cũng dừng lại, nhìn Tiêu Dật tận tình khuyên nhủ: “Cậu nhóc, ta biết cậu áp lực lớn, nhưng vấn đề không phải giải quyết như thế, phải từ từ, cậu đừng gấp gáp, làm hư cơ thể không đáng đâu.”

Tiêu Dật: “…”

Chịu đựng ánh mắt quan tâm của lão Vương, Tiêu Dật giải thích cả trăm lần, thật sự không phải y. Nhưng bất luận y giải thích thế nào, lão Vương đều là một bộ “ta hiểu”. Cuối cùng sau khi y lãng phí vô số nước miếng, lão Vương mới gượng đáp ứng bán cho y mười bảy hộp thuốc màu lam.

Nhận hàng, trả tiền, Tiêu Dật đang muốn quay người đi, lão Vương đột nhiên mở miệng: “Đợi đã!”

Tiêu Dật nếu không phải nghĩ tới lần sau không chừng còn phải giúp Từ Sắt Nguyên tới đây mua thuốc, y thật sự không muốn quay người. Trong lòng đã chuẩn bị tốt nghe đối phương tiếp tục giáo dục, ai ngờ lão Vương không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đưa một quyển tạp chí cho y, nói sâu xa: “Bất kể là cậu uống hay là bạn cậu uống, chỉ uống thuốc thôi không được, cầm quyển tạp chí này về xem đi, thư thả tâm trạng.”

Ánh mắt Tiêu Dật đặt lên quyển tạp chí trong tay lão Vương, mấy chữ lớn [Playboy] đập vào mắt.

“…!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK