Khi Tiêu Dật đem một trăm linh hai viên giao cho Từ Sắt Nguyên, ánh mắt đối phương nhìn y quả thật có thể nói là nhu tình mật ý.
Tiêu Dật rét run một trận, nhanh chóng ném quyển Playboy trên người cho hắn.
“Cho anh, quà tặng khi mua thuốc.”
“Quà tặng? Đó là cái gì?”
Từ Sắt Nguyên vừa theo thói quen đánh ra một đạo tiên khí ngăn cản phàm khí trong phòng lộ ra ngoài, vừa nhận quyển tạp chí trong tay Tiêu Dật.
Khi ánh mắt hắn nhìn tới bìa quyển tạp chí trong tay, mắt Từ Sắt Nguyên lập tức trừng lớn.
“Đây đây đây!”
Từ Sắt Nguyên kích động nửa ngày nói không ra lời, đương nhiên trong mắt Tiêu Dật là cà lăm không nói nên lời, từ khi hai người quen biết tới nay, Tiêu Dật luôn cảm thấy Từ Sắt Nguyên có tìm chất cà lăm.
Từ Sắt Nguyên “đây” nửa ngày nghẹn đỏ mặt đỏ cổ xong, cuối cùng nói ra một câu hoàn chỉnh. “Đây là cái gì?”
Tiêu Dật giải thích: “Quà tặng đó, anh mua thuốc nhiều, đặc biệt tặng kèm.”
Từ Sắt Nguyên không thẹn là thiếu đông gia của Thiên Y Các, lập tức phản ứng lại, “Vậy tôi lại mua nhiều thêm nữa, có phải còn có thể tặng một quyển?”
Tiêu Dật nghĩ tới biểu tình thương hại của ông chú trong tiệm, kiên định lắc đầu.
Từ Sắt Nguyên thất vọng nhìn Tiêu Dật một cái, đôi mắt nhỏ vô cùng u oán, Tiêu Dật giả vờ không thấy, Từ Sắt Nguyên dưới tình hình ra vẻ yếu đuối vô dụng, ủy ủy khuất khuất ôm quyển tạp chí trong tay một mình co ro tới góc.
Từ Sắt Nguyên đáng thương sinh ra tại tiên giới trưởng thành ở tiên giới, chưa từng thấy qua nữ tử nào hào phóng như trên trang bìa quyển Playboy. Càng huống hồ những nữ tử này y phục mát mẻ, mông đầy nhũ căng, phong thái thướt tha, Từ Sắt Nguyên xem tới không chớp mắt lấy một cái. Quyển tạp chí này quả thật là cánh cửa mở ra tân thế giới vì hắn, hắn cuối cùng phát hiện mấy thứ gọi là xuân cung đồ kinh điển mà hắn lén lén lút lút thu thập rốt cuộc lừa đảo cỡ nào. Vừa nghĩ tới những đường nét trong sáng đó, tranh thủy mặc nhân vật nghiêm túc bước đi, Từ Sắt Nguyên lại nhìn tạp chí trong tay, ánh mắt cứ như tín đồ ngoan đạo nhất nhìn thấy thượng đế.
Quyển Playboy này khiến Từ Sắt Nguyên yêu thích không buông tay, cho dù văn tự ở trên hắn một chữ cũng không biết, nhưng hắn chủ yếu là xem hình chứ không phải xem chữ. Điều duy nhất khiến Từ Sắt Nguyên hơi cảm thấy bất mãn là, nữ tử trên quyển tạp chí này đều là dị tộc nhân mái tóc màu vàng, thỉnh thoảng có một người tóc đen thì lại vẫn có mắt xanh, điều này khiến Từ Sắt Nguyên thẩm mỹ vẫn rất phương đông có chút khó tiếp nhận. Đương nhiên chỉ là một chút khó tiếp nhận thôi, không phải hoàn toàn không thể tiếp nhận. Vì thế, Từ Sắt Nguyên không ngừng lải nhải đòi Tiêu Dật phải giúp hắn lấy một quyển tạp chí có cô nương tóc đen mắt đen, tạp chí cũng là từ mới mà Từ Sắt Nguyên mới học được từ chỗ Tiêu Dật trong thời gian này.
Tiêu Dật bị hắn quấn tới bó tay, dứt khoát biểu đạt đây là một quyển duy nhất, Từ Sắt Nguyên lập tức chỉ vào con số biểu thị trên gáy tạp chí, tuy hắn nhìn không hiểu chữ trên đó, nhưng hắn có thể nhìn được số. Từ con số này có thể nhìn ra, trước quyển tạp chí này khẳng định còn có những quyển tạp chí khác, bảo Tiêu Dật đừng lừa hắn.
Tiêu Dật: “…”
Dưới sự dụ dỗ lừa bịp cộng thêm uy hiếp đe dọa cuối cùng đuổi được Từ Sắt Nguyên ra khỏi nơi ở của mình, Tiêu Dật cuối cùng có thời gian để đến Mặc Hương Các xem sách.
Đối với Tiêu Dật hiện tại mà nói, y không hiểu một chút gì đối với các loại tri thức, quy tắc, thói quen của tiên giới, y có quá nhiều thứ cần học. Nhờ vào quyển Playboy và một trăm linh hai viên thuốc, Từ Sắt Nguyên thành thật an tĩnh được vài ngày. Tiêu Dật có thể mỗi ngày vào Mặc Hương Các, như bông xốp hút nước điên cuồng hút lấy tri thức tiên gới.
Hôm nay, Tiêu Dật đang theo thói quen đi tới Mặc Hương Các, Từ Sắt Nguyên an tĩnh vài ngày lại một lần nữa lò đầu ra.
“Tiêu huynh, tiêu huynh!”
Giọng nói của Từ Sắt Nguyên vẫn luẩn quẩn bên người, người thì không thấy đâu, Tiêu Dật nghĩ tới bộ mê trận mà mình bố trí, hiểu được Từ Sắt Nguyên chắc là bị vây trong trận pháp.
Mấy ngày trước, Tiêu Dật vô tình thấy một bộ trận pháp ngoài chợ, bộ trận pháp này khác với trận pháp lưu hành tại tiên giới, trừ có thể thao túng tiên khí ra, còn có một bàn điều khiển giống như máy giám sát ở nhân giới. Bàn điều khiển chỉ to bằng bàn tay, chính giữa có khe cắm hình chữ nhật, chuyên dùng để bỏ tinh ngọc, để bổ sung năng lượng, như vậy, cho dù không có tiên khí cũng có thể thao túng trận pháp.
Tiêu Dật mới liếc một cái đã lập tức bị bộ trận pháp này hấp dẫn, không nói hai lời móc tiền mua ngay. Khi Tiêu Dật ở lại tiên giới thời gian ngày càng dài, y cũng đã quen với cách làm bố trí trận pháp xung quanh nơi ở của tiên giới, đặc biệt là y khó tránh khỏi sẽ mang tới một vài phàm vật, có trận pháp bảo hộ, ít nhất có thể bảo đảm phàm khí sẽ không tùy ý lộ ra, cũng bớt được nỗi lo sở tuần kiểm.
Trên thực tế, người thiết kế bộ trận pháp này vốn chẳng qua là thử xem, đối phương không ngờ bộ trận pháp này thật sự có thể bán được. Dù sao trận pháp của tiên giới đều là trực tiếp hút tiên khí xung quanh để bổ sung năng lượng, loại trận pháp còn cần phải tiêu hao tinh ngọc này, trong tiên giới căn bản không có thị trường bán. Đương nhiên rồi, tinh ngọc của người ta cũng không phải là gió thổi tới cho, rõ ràng xung quanh đâu đâu cũng có tiên khí, làm gì còn cần phải dùng tinh ngọc để bố trận pháp, đây không phải là chê tinh ngọc nhiều bỏng tay sao.
Nhưng ai ngờ, tiên giới lại có người không có tiên cách trong nội thể như Tiêu Dật tồn tại, bộ trận pháp này quả thật chính là vì y mà làm.
“Tiêu huynh, huynh đệ, ở nhà chứ?”
Từ Sắt Nguyên la lớn hơn nữa, đã có chút gấp gáp.
Tiêu Dật lục lấy bàn điều khiển trận pháp trên người ra, chọc một cái lên lỗ nhỏ ở góc trái bàn điểu khiển, một tia sáng màu lục từ cửa bắn ra, giống như một tấm thảm màu lục kéo dài tới dưới chân Từ Sắt Nguyên.
“Ồ, không chỉ có trận pháp, còn là hàng cao cấp.”
Từ Sắt Nguyên cười tán thưởng một cậu, quay đầu kéo người sau lưng đi vào, “Ta nói với cậu, Tiêu huynh đệ rất dễ ở chung, cậu có yêu cầu gì, cứ việc đưa ra.”
“Ừ!” Một tiếng đáp nhỏ tới khó nghe vang lên, nếu không phải Từ Sắt Nguyên tai thính mắt tinh, có lẽ hắn cũng không nghe được. Nghĩ tới người bên cạnh luôn tính tình như vậy, mỗi lần gặp người lạ đều thế, Từ Sắt Nguyên chỉ hy vọng lát nữa Tiêu Dật có thể đủ kiên nhẫn.
Tiêu Dật đứng trước cửa, nhìn thấy Từ Sắt Nguyên kéo một thiếu niên xa lạ đi vào, tuổi tác thiếu niên có vẻ như bằng Tiêu Dật, làn da trắng nõn, diện mạo thanh tú, có thể coi là mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng. Đặc biệt là thiếu niên này sau khi chú ý thấy sự tồn tại của Tiêu Dật, lén ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật một cái, ánh mắt vô tội mà hoang mang, sau khi vô tình cùng ánh mắt Tiêu Dật giao nhau, thiếu niên lập tức nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt sợ sệt, giống như thỏ con bị dọa.
Tiêu Dật nhìn vẻ mặt thiếu niên đó, bất giác thầm hoài nghi chẳng lẽ mặt mũi y đầy hung sắc, dọa tới thiếu niên sao.
Từ Sắt Nguyên từ xa đã cười, “Tiêu huynh, đây là em họ của ta, ta chưa được cậu đồng ý đã dẫn vào, cậu đừng tức giận nha.”
Tục ngữ nói nghe lời hiểu lời, Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, dưới tình huống bình thường, cuộc sống của hai người sẽ không có bất cứ dính líu gì, nếu không có mấy viên thuốc màu lam đó, quan hệ của hai người cũng sẽ không thân cận tới mức độ hiện tại, hiện tại Từ Sắt Nguyên đặc biệt dẫn em họ của hắn tới, Tiêu Dật không thể không suy nghĩ ý đồ của đối phương.
Từ Sắt Nguyên vui vẻ kéo thiếu niên lại trước mặt Tiêu Dật, giới thiệu: “Nào nào, chính thức giới thiệu một chút, đây chính là Tiêu Dật.” Sau đó lại chỉ thiếu niên, “Đây là em họ của ta, Lâm Thính Hải.”
Tiêu Dật nhìn thiếu niên mỉm cười: “Xin chào.”
Lâm Thính Hải đang lén lút ngẩng nhìn Tiêu Dật, lại thấy y mỉm cười, lập tức đỏ mặt, quay đầu dùng âm thanh của muỗi nói “Xin chào!”
Còn chưa đợi Tiêu Dật kịp phản ứng gì, Từ Sắt Nguyên lập tức cười hô hô: “Huynh đệ, tính cách Thính Hải là vậy, trời sinh dễ xấu hổ, với ai cũng thế.”
Tiêu Dật gật đầu, vẻ mặt làm như không có gì, trong lòng lại hiếu kỳ không thôi. Nhìn dáng điệu thiếu niên, có vẻ tuổi tác tương đồng với mình, nhưng tiên nhân không thể nhìn bề ngoài, mội vài tiên nhân nhìn thì non, nói không chừng đã là lão yêu quái sống mấy ngàn năm, tuổi tác thực tế của thiếu niên khẳng định lớn hơn y. Y làm sao cũng không nghĩ tới đối phương lại xấu hổ tới vậy, hiện tại ngay cả con gái của nhân giới cũng không có ai còn xấu hổ như vậy nữa.
Từ Sắt Nguyên không biết trong lòng Tiêu Dật nghĩ gì, kéo tay thiếu niên vào nhà, đẩy cửa phòng đang đóng, nụ cười khi nhìn sang mặt Tiêu Dật đã trở nên dung tục.
“Thính Hải hôm nay có chuyện tìm cậu, nó tới chỗ tôi thấy thứ cậu đưa tôi, nó cũng muốn mua.”
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt của Tiêu Dật lập tức trở nên cổ quái, vừa nãy khi thấy Lâm Thính Hải xuất hiện, y đã từng nghĩ qua ý đồ của đối phương, nhưng y không ngờ đối phương lại thấy được thứ trong tay Từ Sắt Nguyên. Trong tay Từ Sắt Nguyên trừ loại thuốc đó ra thì còn gì nữa? Lẽ nào thiếu niên nhìn có vẻ thanh thuần xấu hổ này kỳ thật cũng không được?
Ánh mắt của Tiêu Dật bất giác hướng về giữa hai chân thiếu niên mà nhìn, ánh mắt quái dị, nhịn không được nói: “Cậu cũng không được?”
Câu này của y khiến mặt thiếu niên càng đỏ, thiếu niên quay đầu đi không dám nhìn y, thấp giọng nói: “Không phải, ta, ta, ta.”
“Ta” nửa ngày cũng không nói tiếp phần sau.
“Không phải, Thính Hải không phải không được, nó muốn là quyển Hoa hoa công tử đó.” Từ Sắt Nguyên không nói nên lời nhìn bộ dáng cà lăm của Lâm Thính Hải, vội giúp giải thích. (Hoa hoa công tử: playboy, vì dùng trong khúc đối thoại nên vẫn giữ chữ hán)
Tiêu Dật cảm thấy Từ Sắt Nguyên thật ra không bằng không giải thích tốt hơn, y thật sự không cách nào tưởng tượng một thiếu niên đơn thuần xấu hổ như thế lại có vẻ mặt dung tục như Từ Sắt Nguyên, ôm quyển Playboy coi say mê.
Có lẽ do Từ Sắt Nguyên đã nói ra câu mấu chốt, cảm xúc của thiếu niên không còn khẩn trương như trước nữa, sau khi sợ sệt nhìn Tiêu Dật một cái, thiếu niên xấu hổ lấy từ trong tay áo ra quyển Playboy đã cong góc, nhanh chóng lật đến một trang trong đó, chỉ cô em lộ nhũ bên trên thấp giọng nói: “Ta thích loại này, ta muốn mấy dạng giống vậy.”
Tiêu Dật, “…”
Xuất hiện trước mắt Tiêu Dật là một cô em ngoại quốc y căn bản không quen biết, đương nhiên đây không phải vấn đề chính, quan trọng là trên người cô em đó mặc lớp áo da màu đen ít đến đáng thương, đôi giày da màu đen cao cổ ôm lấy đôi chân thon dài, trong tay cô gái đó cầm một cây roi da nhiều gai, vẻ mặt bướng bỉnh bất tuân.
Hai chữ lớn SM lướt qua đầu, lúc này Tiêu Dật mới đặc biệt có cảm giác nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Có lẽ là ánh mắt y dừng lại đó thời gian quá lâu, trên gương mặt như ngọc của thiếu niên phiếm lên rặng hồng, thấp giọng nói: “Ta, ta thật sự rất thích, cậu có thể giúp ta tìm không. Ta, ta cho cậu mười khối trung phẩm tinh ngọc.”
Mười khối trung phẩm tinh ngọc trên tiên giới mà nói đã không tính là ít, nghĩ tới mình còn phải tiếp tục ở lại tiên giới, Tiêu Dật tự nhiên sẽ không từ chối tiền bạc.
Thiếu niên thấy Tiêu Dật gật đầu, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, nhanh chóng bỏ lên bàn mười khối trung phẩm tinh ngọc, thiếu niên nhìn cũng không nhìn Từ Sắt Nguyên một cái, thấp giọng nói, “Ta, ta đi trước, lần sau ta lại tới.”
Còn chưa đợi Tiêu Dật nói gì, thiếu niên đã như một cơn gió biến mất khỏi phòng, chỉ lưu lại Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiêu Dật nghĩ gì, Từ Sắt Nguyên không biết, lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, ta đây là bị qua cầu rút ván sao?