• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thảo Giang

"Mấy cái người này tính cách thường ngày là như vậy, chỉ muốn chiếm chút lợi của người ta, tính toán chi li."

Ánh mắt Đường Thọ lấp lóe càng nở một nụ cười hòa ái: "Vị lang quân này, ngươi có biết lai lịch của hắn hay không. Các vị cũng biết ta mới đến còn chưa quen cuộc sống nơi này, nếu như có đắc tội với người có bối cảnh quyền thế, cũng nên sớm tính toán một chút, đến lúc đó có lẽ phải nhờ ngươi đến hòa giải nói hộ bọn ta, tránh tình trạng hai bên náo loạn ầm ĩ. Tất cả mọi người đều là người làm ăn, hòa khí mới sinh tài được."

Người nói chuyện a một tiếng rồi cười: "Ngươi không cần để ý đến hắn, không có bối cảnh gì cả, nếu như có chỗ dựa, lúc nãy sẽ không chỉ lừa ngươi mười túi hàng hóa đâu, có khi phải trăm túi ngàn túi."

Thấy dáng vẻ của người kia không giống như nói khoác, cho nên lúc này Đường Thọ mới chậm rãi yên lòng, có thể người này chỉ là lòng tham trỗi dậy do thấy lợi trước mắt mà quên nghĩa. Như vậy thì có thể xử lý tốt, cậu chỉ sợ đây là người mà Vương gia phái tới.

Hai mắt Đường Thọ lạnh lùng, thời điểm này Vương gia cũng nên ra tay, nếu không cậu cứ phải lo lắng nghĩ cách đối phó hoài, trong lòng cũng mệt mỏi.

"Chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, chúng ta tiếp tục thôi." Đường Thọ kêu gọi mọi người tiếp tục đăng ký nhập hàng hóa, về phần Cẩu Đản, cũng không có ai còn cản trở níu lấy nó nữa.

Cho đến tận khi trời tối, những người ngắt quãng đến mua hàng bây giờ đã hoàn toàn vắng bóng. Tình hình náo nhiệt bên này của Đường Thọ có chút lớn, cho nên kinh động đến nhiều thế lực ở Đông Kinh.

Một gã sai vặt thừa dịp đêm tối lén lén lút lút chạy vào trong ngõ nhỏ sâu, như ma quỷ biến mất trong bóng tối đêm đen, rồi lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ ở xa hoa phung phí - Vương phủ.

"Ngươi nói cái gì, Hùng Tráng Sơn kia còn dám dẫn phu lang của hắn tới Đông Kinh!" Vương n Trạch đập một phát thật mạnh trên bàn sách, bình hoa nghiên mực trong chốc lát lảo đảo ngã. Bình hoa sứ hảo hạng cứ thế mà lăn từ bàn rơi xuống mặt đất, choang một cái vỡ năm xẻ bảy. Cũng không biết hoa cắm bên trong bình sứ là loại hoa gì, vốn dĩ nhìn tươi đẹp ướt át, bây giờ lại lẳng lặng mà nằm giữa đống sứ vỡ vụn, từng giọt nước đọng trên cánh hoa cũng văng ra, lung lay sắp nát.

Vương n Trạch như không thể tin vào những gì hắn nghe được: "Bọn hắn không biết được Đông Kinh này là địa bàn của ai hay sao? Trêu chọc Vương gia ta mà bây giờ còn dám nghênh ngang tới cửa, được lắm được lắm, lá gan đúng là lớn thật đấy, không để Vương gia ta vào mắt thì cũng đừng trách ta không khách khí!"

Gã sai vặt tới báo tin bị dọa đến run bần bật, trộm ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Vương Đại lang, bị sắc mặt đen kịt như giông tố sắp đến kia hù cho muốn nói lại thôi, cuối cùng nghĩ đến thân phận mười năm làm lão bộc của mình, cẩn thận từng li từng tí khuyên nhủ: "Đại lang quân, tên Hùng lang quân kia vừa tới Đông Kinh đã lập tức đi đến phủ của Trấn Bắc vương thăm hỏi, nghe nói còn không phải chờ đợi gì ở cổng, mà được người ra dẫn vào ngay. Nếu hắn thật sự có Trấn Bắc vương làm chỗ dựa, vậy thì chúng ta động vào hắn không tốt cho lắm."

"Trấn Bắc vương, ngươi cho rằng Trấn Bắc vương thực sự làm chỗ dựa cho hắn sao, ân tình dạt dào nhỉ! Hùng gia kia nhất quyết muốn giành lấy quyền kinh doanh giấy cho triều đình từ trong tay Trấn Bắc vương, trên triều đình có không ít người bàn tán đâu, không phải không có người viết hẳn tấu sớ vạch tội hắn lấy quyền dùng việc tư. Hoàng thượng mơ hồ mà cho qua, chẳng qua là vì nể tình bọn họ là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, Trấn Bắc vương là người có công hộ giá, không tốt sẽ bị trừng trị, nhưng bí mật cũng không có thiếu. Trấn Bắc vương là người thông minh, biết lợi thiệt, phải hiểu rõ rằng lúc này nếu tiến vào vũng nước đục đó, sẽ trở thành một vị phật bùn không thể băng qua sông được!"

Tên lão bộc kia còn muốn khuyên giải thêm, nhưng Vương Đại lang đã không kiên nhẫn phất tay ra hiệu đuổi ông ta xuống dưới: "Được rồi, việc này ta tự có tính toán, ngươi đi xuống đi."

Lão nô bộc lên tiếng đồng ý, cúi đầu rời khỏi, vừa đi đến cửa phòng thì suýt nữa đụng trúng Vương Tam lang đang bước vào. Vương Tam lang hoàn toàn không để ý tới lời xin lỗi của lão nô bộc, nhảy qua bậc cửa lập tức chạy vào.

"Đại ca, đại ca..." Vương Tam lang như quỷ khóc sói gào mà kêu: "Ngươi có biết Hùng Tráng Sơn vậy mà tới Đông Kinh rồi không? Hắn còn có can đảm mà đến Đông Kinh thật, ta cứ nghĩ là cả đời này hắn phải yên phận ở cái mảnh đất nhỏ đó không dám đi loạn nữa chứ!"

Vương Đại lang cười lạnh: "Không dám, ta thấy lá gan của bọn hắn đúng là lớn, cho dù dựa dẫm vào tên tuổi Trấn Bắc vương để người khác không dám làm gì bọn hắn, cũng không nghĩ xem thế lực ở Đông Kinh này chia thành từng phái khắp nơi, một tên Trấn Bắc vương có thể dẹp yên được cái gì, làm không tốt thì đến bản thân hắn cũng không tự bảo toàn được."

"Nói rất đúng, nếu ngày trước Hùng gia chịu nghe lời mà giao cho chúng ta đơn điều chế kem đánh răng, thì cũng sẽ tha cho hắn một mạng, ai bảo hắn tự không biết tốt xấu." Vương Tam lang tiến lên phía trước sáp gần lại: "Đại ca, ta có một kế..."

Khi lão nô bộc quay đầu ra ngoài, thở một cái thật dài.

Không chỉ mình Vương gia, mà còn có rất nhiều người đều biết Hùng gia của thôn Hạnh Hoa ở trấn Ngọc Lâm đã đến Đông Kinh, thế mà thế lực ở khắp nơi trước tình hình chưa rõ ràng này, tất cả đều im lặng theo dõi mọi thay đổi, không có một phe nào ngốc đi đánh rắn động cỏ cả.

Sau khi hai huynh đệ Kim gia biết chuyện này, một người thì mặt mày hớn hở, một người lại mặt ủ mày chau.

"Hùng gia đến Đông Kinh, vậy mà ta lại không phải là người đầu tiên biết tin này, nếu không phải có tai mắt đến báo, có khi bây giờ vẫn chưa hay biết gì." Giọng điệu của Kim Cẩm Trình có chút khổ sở.

Không phải người đầu tiên biết cũng chả có gì lạ, từ khi ca của hắn lừa Hùng phu lang nhưng không thành trở về, Kim Cẩm Trình đã cảm thấy ngượng ngùng mất hết mặt mũi, nên không đi qua Hùng gia nữa. Còn về nhập hàng giữa hai bên đã có hiệp ước, vì vậy chỉ cần phái thuộc hạ đến là xong.

Kim Cẩm Minh thong thả mà thưởng thức một ngụm trà, cười nhẹ nhàng: "Hùng phu lang đến Đông Kinh là chuyện tốt, sáng sớm ngày mai ta sẽ qua đó thăm hỏi."

Kim Cẩm Trình cả giận: "Đại ca, ngươi đừng có làm loạn thêm được không!"

"Làm sao gây rắc rối được." Kim Cẩm Minh yếu ớt thở dài: "Nhị đệ, đại ca thật lòng thưởng thức Hùng phu lang vậy mà sao các ngươi không một ai tin."

Kim Cẩm Trình nghiến răng, người này nếu không phải đại ca của hắn, chắc chắn hắn phải đánh cho một trận.

Kim Cẩm Minh nhướn đuôi mày, lộ ra đôi mắt hồ ly: "Biểu cảm của ngươi như thế là ý gì! Nhị đệ, ngươi đừng quên, đại ca là một chính nhân quân tử đấy. Quân tử biết việc gì nên làm việc gì không. Lúc mà trong lòng Hùng phu lang còn chưa có tên đồ tể kia, đại ca ngươi thích cậu ấy, nguyện ý giúp cậu ấy. Đối với cậu ấy mà nói, không cần ở bên cạnh người mà mình không thích chẳng phải như thoát khỏi đau khổ sao. Ngược lại, lúc cậu ấy để tên đồ tể kia ở trong lòng, đại ca ta cũng đâu có ép buộc, làm chuyện gì bất nhân bất nghĩa đâu."

"Ngươi xem, sau khi Hùng phu lang đổi ý, ta đã lập tức thả cậu ấy xuống xe rồi còn gì, cũng không hề làm khó cậu ấy nửa phần." Kim Cẩm Minh cười nói: "Từ trước đến nay ta đều thích ngươi nguyện bán ta nguyện mua, không đồng ý tuyệt không ép buộc, nhưng nếu đã có ý, ta chắc chắn không bỏ qua."

Kìm Cẩm Trình nghĩ, nói cũng dễ nghe thật đấy, chẳng qua con ruồi chẳng bao giờ cắn quả trứng không có vết nứt*. Lúc trước tâm tính của Hùng phu lang đúng là không kiên định, cứ luôn dao động, vậy nên đại ca hắn mới có dịp thừa cơ làm vậy. Nhưng mà trên nửa đường Hùng phu lang lại hối hận, đại ca hắn cũng thực sự không làm khó người ta, chỉ cất giọng hỏi có hối hận hay không, Hùng phu lang kia đáp không hối hận, đại ca hắn liền thả người trở lại, cũng coi như là chưa từng sử dụng biện pháp cưỡng ép nào. Đây cũng là điều khiến Kim Cẩm Trình dù không đồng ý với hành động của đại ca hắn, nhưng cũng không có mãnh liệt phản đối.

*Nghĩa là ruồi chỉ tìm trứng vỡ để cắn, vì chỉ khi trứng vỡ thì ruồi mới có thể cắn, nếu không vỏ trứng quá cứng nên ruồi cũng không thể cắn được. Chắc ngụ ý nói Kim Cẩm Minh kia cơ hội:))

Giống như đại ca hắn nói, hai bên đều là ngươi tình ta nguyện mà mua bán. Giáo huấn của tổ tiên bọn hắn cũng đã dạy là không được làm việc trái với lương tâm, nhưng nếu như hai bên đều có ý, thì cũng không sao.

Cuối cùng Kim Cẩm Trình nói: "Đại ca, mặc kệ như thế nào, lần này cũng không cho ngươi đi trêu chọc Hùng phu lang, ngày mai ta đến để xin lỗi. Còn nữa, mấy ngày này Hùng phu lang ở Đông Kinh, ngươi cũng không được đi tới trước mặt cậu ấy mà lắc lư đâu đấy."

Kim Cẩm Minh ra vẻ có cũng được không có cũng chẳng sao mà nói: "Được rồi, dù sao chuyện làm ăn buôn bán cũng ở ngươi, ta đã rèn luyện dạy dỗ kinh nghiệm cho ngươi rồi, không tiện nhúng tay, việc này coi như kết thúc, ta cũng sẽ không đến hỏi thăm người ta nữa. Nhưng mà đường đường là Đại lang quân của Kim gia, cũng không đến mức trốn tránh ai đi, nếu như ở trên đường gặp phải, thì ta cũng phải hết cách thôi."

Kim Cẩm Trình trừng mắt lườm đại ca hắn một cái, cũng biết chỉ có thể đến nước này, chứ bắt đại ca hắn trông thấy Hùng phu lang mà đi đường vòng, chắc chắn là điều không thể.

Kim Cẩm Trình cũng rất tán thưởng Hùng phu lang, luôn cảm thấy Hùng gia không phải nguồn nước cạn, chắc chắn sẽ có một ngày giương cánh bay cao.

Vì lo lắng khẩn trương khiến cho hắn một đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau lập tức dậy sớm đi đến khách đi.ếm mà Hùng gia đang trọ.

Vốn dĩ khi mặt trời lên cao ba sào Đường Thọ mới dậy nổi, nghe thấy Kim Cẩm Trình đến hỏi thăm, cũng không làm bộ làm tịch, nhưng vẫn ngáp ngắn ngáp dài một cái.

Hùng Tráng Sơn đã mặc quần áo chỉnh tề, cả người u ám như mây đen kéo đến. Đường Thọ đúng lúc trông thấy sắc mặt này của hắn, lập tức cười khẽ thành tiếng. Cậu nghiêng người ra bên giường, quần áo nửa lộ.

"Nhị lang, ngươi vẫn còn ăn dấm vì chuyện lúc trước hay sao?"

Hùng Tráng Sơn từ trên ghế đứng dậy, bước từng bước đến cạnh giường, duỗi bàn tay ra nhéo nhéo bả vai trắng nõn của Đường Thọ, nguy hiểm nói: "Chẳng lẽ không được, ngươi là phu lang của ta!"

Bàn tay đang nắn bóp bả vai kia ngày càng hướng xuống bên dưới, lúc này biểu cảm của Hùng Tráng Sơn càng ngày càng trở nên nguy hiểm, Đường Thọ mới nhận ra tình huống này không đúng lắm, cậu không dám đùa với lửa nữa.

Cho nên cậu thành thật mà giơ tay đầu hàng nói: "Nhị lang, ngươi ăn dấm với hắn làm cái gì chứ, từ đầu tới cuối ta cũng có để mấy người của Kim gia kia trong lòng đâu, bây giờ còn quên luôn dáng dấp hắn như thế nào rồi."

"Lúc trước ta định đi cùng hắn, là bởi vì vẫn chưa nhìn rõ lòng của mình, chỉ muốn lợi dụng hắn để rời khỏi thôn Hạnh Hoa mà thôi, về phần ai là người có thể dẫn ta đi, ta vốn dĩ cũng không quan tâm để trong lòng." Đường Thọ uyển chuyển, không dám nói thẳng là bởi vì muốn thoát khỏi ngươi: "Thật ra để có được hôm nay chúng ta còn phải cảm tạ hắn nữa."

Hùng Tráng Sơn tức đến bật cười: "Cảm ơn hắn? Cảm ơn hắn cái gì, vì đã bắt cóc phu lang của ta à?"

Đường Thọ vội vàng ôm chặt lấy Hùng Tráng Sơn, thức thời mà chôn đầu trong lồng ngực hắn cọ qua cọ lại: "Cảm ơn hắn vì đã để cho ta nhìn rõ được tình cảm chân thành trong lòng của mình. Nếu không nhờ có hắn, ta vẫn nghĩ rằng trong lòng mình không có ngươi, thế nhưng hôm đó đi được một đoạn đường, trên xe ta lại luôn nghĩ về ngươi. Lại sợ sau khi ta rời đi, cuộc sống sau này của ngươi không tốt, ta dạy tay nghề cho ngươi, ngươi lại không học được gì cả, lại sợ ngươi quay lại không tìm thấy ta sẽ phát điên, đả thương người khác. Tóm lại lúc đó trong đầu chỉ toàn là ngươi. Cho nên ta đi được nửa đường, liền chạy trở về, ta đã suy nghĩ thông suốt, rằng trong lòng ta có ngươi."

Ánh mắt Hùng Tráng Sơn bỗng tối sầm lại, đen kịt sâu thấy đáy.

"Nhị lang, ta..."

"Hùng phu lang, Hùng lang quân." Kim Cẩm Trình đứng ở ngoài cửa, ngượng ngùng nói: "Hôm nay ta cố ý đến đây tạ lỗi, chuyện xảy ra lần trước là đại ca ta không đúng."

Đường Thọ bị ngắt lời, nhưng cậu vẫn nắm lấy tay Hùng Tráng Sơn để lên lồng ngực của mình, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của cậu.

"Nhị lang, hai chúng ta cũng coi như là được làm mối lần nữa, chuyện này vậy là xong." Đường Thọ vuốt ve bàn tay của Hùng Tráng Sơn: "Có được hay không?"

Cuối cùng Hùng Tráng Sơn vẫn gật đầu, cho dù yêu cầu vô lý như thế, hắn cũng không nỡ từ chối cậu. Chẳng qua hắn sẽ để ý đến phu lang của hắn hơn, sau này ai cũng đừng nghĩ mang người đi.

Kim Cẩm Trình được mời vào, dưới ánh mắt lạnh như hầm băng của Hùng Tráng Sơn, hắn lúng túng đứng ngồi không yên.

Kim Cẩm Trình khoát tay ra hiệu, gã sai vặt bên người hắn lập tức ôm mấy hộp nhỏ đặt lên mặt bàn: "Ta thật lòng muốn nói lời xin lỗi, đây là chút tâm ý của ta, dưới lầu còn có một ngựa con, ngựa con là lúc để huấn luyện tốt nhất, đợi sau khi ngươi huấn luyện xong, loại ngựa này cũng sẽ chỉ nhận ngươi làm chủ nhân thôi."

Đường Thọ xem xét một chút, đoán được trong hộp chắc chắn toàn đồ tốt, mà thứ làm cậu động tâm nhất chính là ngựa con ở dưới lầu kia, cậu vẫn luôn muốn mua một con ngựa.

"Vậy thì cảm ơn Kim Nhị lang, chúng ta đều là chỗ quen biết từ lâu, nào có cái gì đúng hay không chứ, ngươi đây là quá khách khí rồi."

Hùng Tráng Sơn nhìn thấy bộ dáng ham tiền kia của phu lang nhà mình, vô cùng bất đắc dĩ.

Kim Cẩm Trình cũng thở phào, Hùng phu lang chịu nhận lấy đồ vật của hắn chứng tỏ chuyện này đã cho qua rồi.

"Đúng rồi, tại sao các ngươi lại đột nhiên đến Đông Kinh vậy?"

Đường Thọ cười híp mặt nhìn đồ vật trên mặt bàn, lại nhìn Kim Cẩm Trình, kiên nhẫn nói: "Tới làm ăn buôn bán một chút."

Trong giây lát hai mắt Kim Cẩm Trình sáng lên: "Muốn hợp tác chút không?"

"Cũng không phải mua bán gì lớn, ta chỉ định mở một cửa tiệm bán đồ ăn, một nhà nhỏ ba tầng là đủ rồi, cái này chỉ là buôn bán nhỏ, Kim lang quân còn muốn tham gia không?"

Chỉ là một cửa tiệm ăn uống, Kim Cẩm Trình đúng thật là không có hứng thú. Một cửa tiệm đồ ăn cho dù có kiếm ra tiền, cũng không lọt nổi vào mắt xanh của đại nghiệp đã có trăm năm ở nhà của Kim gia, không kiến thức hạn hẹp tới mức phải phân chia chén canh ở đây.

"Nhưng mà chỗ này của ta có một chút đồ vật, chắc chắn sẽ khiến Kim lang quân hứng thú." Đường Thọ nói xong chỉ chỉ về một cái bình vẫn luôn không được ai chú ý đang nằm trên bàn.

Kim Cẩm Trình cau mày, cái bình này vỏ ngoài là gỗ, phía trên có tai, còn có tay cầm, cả nắp gỗ nữa, nhìn qua cũng giống những loại ấm phổ thông, thật sự không thấy điểm nào đặc biệt cả. Gỗ cũng không phải là loại gỗ tốt, không đáng tiền.

Đối diện với ánh mắt hoang mang của Kim Cẩm Trình, Đường Thọ tự mình làm mẫu cho hắn: "Cái này có thể giữ nước sôi nóng tầm hai canh giờ đến mười canh giờ?"

Ánh mắt Kim Cẩm Trình nóng bỏng: "Thật không? Hùng phu lang, ngươi có muốn hợp tác không?"

Đường Thọ nhẹ giọng cười nói: "Kim lang quân đã chậm một bước, thứ này đã có người hợp tác rồi." Khuôn mặt Kim Cẩm Trình lộ rõ vẻ thất vọng, Đường Thọ lại chầm chậm nói: "Nhưng mà nếu Kim lang quân muốn hợp tác, cũng không phải không được."

Kim Cẩm Trình không kịp chờ đợi mà nói: "Hợp tác thế nào?"

"Ngươi cũng nhìn thấy, hàng của bọn ta không phải đồ tốt gì, bán cho vài khách hàng hạng trung thì vẫn được, chứ không đủ cấp bậc để bán cho những gia đình quý tộc kia. Ngươi có thể cung cấp vật liệu, ví dụ như gỗ, nghĩ đến những loại gỗ đàn hương, gỗ lê, gỗ lim hay các loại quý giá, còn loại khác, Hùng lang quân đều có thể dễ dàng lấy được. Sao ngươi không cung cấp vật liệu gỗ, chúng ta chế tạo, bởi vì vật liệu gỗ là ngươi cung cấp, bọn ta không tham, chỉ lấy giá gia công thôi, như thế chuyển qua tay ngươi cũng có thể bán không chỉ gấp mười lần. Kể từ đó, chúng ta có thể hoàn toàn hợp tác, ngươi bán cho khách hàng cao cấp, ta bán cho khách phổ thông, chúng ta có đối tượng khách hàng riêng của mình, không ai cản trở con đường làm ăn của ai, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Kim Cẩm Trình hiểu được ý định của cậu, nếu không Hùng gia cũng không lấy được những loại vật liệu gỗ trân quý này, không bằng chính hắn lấy vật liệu gỗ, cậu coi như gia công, lại bán cho hắn với giá bình thường. Còn hắn có thể lấy được gỗ quý hiếm, sau này chuyển tay bán đi với giá bao nhiêu do hắn định đoạt. Nói đi nói lại, chuyện hợp tác này hắn vẫn là lợi hơn, hắn nhìn đôi mắt cười như hồ ly của Đường Thọ, lập tức đề phòng, cái người tham tiền này sao lại để hắn chiếm lợi được chứ.

"Ngươi có điều kiện gì?"

"Cũng không phải điều kiện quá khó khăn, đối với Kim gia mà nói chỉ là tiện tay thôi." Đường Thọ nói: "Ta muốn trừng trị Vương gia."

"Vương gia." Kim Cẩm Trình suy nghĩ một chút, lập tức biết Đường Thọ muốn nhắc đến nhà nào, lúc trước khi hắn mới tới Hùng gia, Hùng đồ tể bị quan sai bắt đi, ép buộc uy hiếp giao ra đơn điều chế kem đánh răng, sau đó nhờ có mặt mũi của Trấn Bắc vương thì Hùng Tráng Sơn mới được thả về. Hắn vẫn nghĩ việc này đã xong, cơn giận đó cứ thế mà nhẫn nhịn. Không ngờ tới Hùng phu lang và Hùng lang quân cũng là người lòng dạ hẹp hòi, quân tử báo thù mười năm không muộn nha.

Kim Cẩm Trình chỉ trầm ngâm chốc lát liền đồng ý. Vương gia ở trong mắt của Kim gia đúng là không đáng để tâm.

—-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK