• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thảo Giang

Tống tiểu nương tử cố ý ăn mặc màu mè rực rỡ, trang điểm sao cho xinh xắn động lòng người chỉ để có thể "ngẫu nhiên gặp" ông chủ Hùng Tráng Sơn của tiệm ăn Đào Hoa Nguyên, không nghĩ tới sửa soạn váy áo xinh đẹp đứng cả buổi lại không thấy được người mình muốn gặp, nàng ta tức giận đến mức dậm chân, đôi môi đỏ mọng như dẩu lên.

Cha Tống để ý thấy động tác nhỏ này của con gái, vốn định mở miệng quát một tiếng, nhưng lại nghĩ tới mấy ngày gần đây không khí giương cung bạt kiếm giữa hai cha con đang hết sức căng thẳng, đây lại đang ở ngoài đường cái, dù sao con gái cũng chưa nói câu nào, cho nên ông ấy lại nhịn xuống.

Cũng có vị khách đến đây để ăn lẩu, kết quả lại thấy cửa tiệm trang trí lại, không khỏi đặt câu hỏi: "Không phải trước đây mấy ngày tiệm ăn này mới khai trương hay sao, cùng lắm mới qua hơn một tháng trong tiệm vẫn rất mới lạ lại lịch sự tao nhã, sao lại phải sửa sang lại nhỉ."

Cẩu Đản chịu trách nhiệm giám sát người làm lúc này cả người đầy bụi bặm đi ra ngoài, trên mặt nở một nụ cười, nhìn rạng rỡ lại tươi tắn, nó dường như làm ra vẻ thần bí nhưng lại không giấu được mấy phần khoe khoang, nhìn qua khó nén được cảm giác vui mừng: "Không phải sửa sang, cửa tiệm này vừa mới khai trương thì còn trang trí gì chứ, tiền của ông chủ bọn ta cũng đâu phải được gió lớn thổi tới đây. Cái này là phòng vệ sinh mà ông chủ bọn ta muốn xây ở trong cửa tiệm. Thấy thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, nếu đi vệ sinh ở nhà xí bên ngoài nhiều trời lạnh cũng không tiện lắm, cho nên ông chủ bọn ta muốn làm một cái ở trong quán."

"Cái gì!" Vị khách vừa hỏi kia hét to: "Ông chủ của các ngươi điên rồi à! Xây một cái nhà xí ở trong tiệm thì còn ăn cơm thế nào?"

"Trời ạ, ông chủ nhà này có phải kiếm tiền đến điên rồi không, lại muốn xây nhà xí ở trong phòng, đến lúc đó bên này ăn cơm, bên kia có người đi vệ sinh...Ọe...Không được, nói không được nữa, không thể suy nghĩ, thật là buồn nôn!"

Tống tiểu nương tử nghe người này miêu tả cảm thấy như mình gặp phải hoàn cảnh đó, vội bịt mũi lại lui về sau mấy bước, không thể chịu được.

Phản ứng của những vị khách này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cẩu Đản, bởi vì lúc trước khi nó nghe Hùng phu lang nói muốn xây phòng vệ sinh ở trong nhà cũng có phản ứng như thế này, nếu không phải từ trước đến giờ Hùng phu lang vẫn luôn nghiên cứu được những thứ đồ kỳ kỳ quái quái, sợ rằng nó đã muốn lôi cậu đi tới chỗ lang trung để khám mất rồi, cho rằng người này tám phần là dở hơi.

Nhưng đến lúc lắp đặt phòng vệ sinh ở trong nhà, nó lại cảm thấy mặt mình hơi đau, nhà xí này với cái mà nó tưởng tượng không giống chút nào cả, tại sao lại không chuyển nhà vệ sinh vào trong nhà được chứ? Cái gọi là bồn cầu kia đúng là thần kỳ quá, hơn nữa lại còn sạch sẽ. Cẩu Đản chắc mẩm thứ này mà bán ra, chắc chắn những quý tộc kia sẽ tranh nhau đầu tiên, bây giờ người nào cũng xem thường, đến lúc đó kiểu gì chả trở mặt sai người đến tận cửa cầu xin Hùng phu lang nhà nó, hy vọng mấy người đang ghét bỏ trước mắt này giữ vững được chính kiến của mình, sau này đừng có mà đòi lắp phòng vệ sinh trong nhà đấy.

Tống tiểu nương tử không nôn được gì ra, nôn khan đến nỗi trên trán toàn là mồ hôi, mẹ Tống đau lòng lấy khăn tay lau trán cho nàng ta.

Tống nương tử bắt được tay của mẹ Tống lập tức vội vàng thành khẩn nói: "Mẹ, người mau bảo cha đến nói với Hùng lang quân chuyện cưới ta qua cửa đi, người xem Hùng gia này không có nữ chủ nhân sắp bị một tên Song Nhi chà đạp không ra bộ dạng gì nữa rồi, vậy mà còn đòi xây nhà xí ở trong nhà nữa, cả nhà cả tiệm mùi hôi thối bốc lên thì còn ăn cơm thế nào được! Đây chắc chắn là ý kiến của Song Nhi kia, ngày tháng tốt lành cũng không biết đường giữ lấy mà hưởng thụ, nếu người gả đi là ta, quản lý nhà cửa, chắc chắn không bao giờ để cậu ta làm như thế."

Cha Tống trách mắng: "Ngươi câm miệng cho ta! Đang ở trên đường cái mà còn nói bậy nói bạ cái gì đó, ngươi và người của Hùng gia không có nửa điểm quan hệ nào, người ta muốn làm cái gì thì làm cái đó!"

Tống tiểu nương tử cầm ống tay áo của mẹ Tống dậm chân nói: "Mẹ..."

Mẹ Tống vội vàng an ủi con gái: "Mẹ biết rồi, lát nữa về sẽ nói với cha con, con đừng có gấp, chúng ta đi đến cửa hàng khác ăn cơm đã."

Tống tiểu nương tử có được lời hứa của mẹ Tống, lúc này sắc mặt mới dịu lại, đột nhiên có một vị nam nhân mặc trang phục của tiểu nhị đón đường, lấy lòng cười nói: "Ba vị đi ăn lẩu sao? Vậy vào cửa hàng của chúng ta đi, món nào Đào Hoa Nguyên có bọn ta cũng có, từ lẩu đến nướng đều có hết." Tiểu nhị kia chỉ vào cửa tiêm Đào Hoa Nguyên đang sửa sang kia bĩu môi: "Các người xem Đào Hoa Nguyên này lại muốn xây nhà xí ở trong cửa tiệm, làm thế sau này có thể ăn cơm được nữa sao, chỉ sợ đến ăn mày đi xin cơm có lẽ cũng không dám xin đồ ăn của nhà bọn hắn!"

Tống tiểu nương tử hỏi: "Vậy cửa hàng nhà ngươi có trứng thực không? Ta muốn ăn trứng thực."

Nụ cười trên mặt tiểu nhị cứng lại, cái này đúng thật nhà gã không có, những món khác mời đầu bếp nhìn bầu vẽ gáo cũng có thể làm cho giống, nhưng món trứng thực này bọn họ làm gì cũng không nghiên cứu rõ ràng được, thậm chí còn từng cho người theo dõi con đường nhập hàng của Đào Hoa Nguyên, kết quả phát hiện Đào Hoa Nguyên cũng toàn nhập trứng gà, chỉ là không biết bọn họ làm thế nào, mà đến khi có thành phẩm lại biến thành trứng thực.

Cửa hàng này cũng chỉ mới khai trương mà thôi, món nào cũng là bắt chước của Đào Hoa Nguyên mà thành, vốn đang lo lắng sẽ không cạnh tranh nổi với Đào Hoa Nguyên. Không nghĩ tới Đào Hoa Nguyên mới kiếm được tiền lời được mấy ngày đã bắt đầu tự mình tìm đường chết, vậy mà lại có ý nghĩ hão huyền xây nhà xí ở trong cửa tiệm, còn không phải tự lao đầu vào chỗ chết hay sao. Ông chủ nhà gã sau khi nghe vậy cười đến suýt ngất, nói ông trời cũng đang giúp ông ta, mở đường sẵn cho ông ta. Gã tiểu nhị kia cũng cảm thấy như thế, nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nhân cơ hội Đào Hoa Nguyên sửa sang mấy ngày hôm nay mà cướp hết khách về nhà mình thôi.

Tống tiểu nương tử nhìn tên tiểu nhị kia là biết ở đây không có, bĩu môi khinh thường, quay người muốn lên xe ngay lập tức.

Tiểu nhị kia vội vàng ngăn người lại, nhiệt tình gấp đôi: "Bên trong cửa hàng của chúng ta mặc dù không có trứng thực, nhưng những món khác cũng không tệ, khách nào sau khi nếm thử cũng nhận xét như vậy, ba vị khách này cũng có thể thử một chút, cái chỗ Đào Hoa Nguyên này về sau không thể ăn được, nhưng cũng đâu thể không ăn lẩu mãi chứ, nó là một món ăn ngon mà."

Tống tiểu nương tử hơi suy nghĩ một chút nói: "Vậy được rồi, nếm thử xem."

Tiểu nhị kia giới thiệu cửa hàng mới mở cách Đào Hoa Nguyên không xa là mấy, hơi chếch chếch nhau, phong cách trang trí trong cửa hàng đến nguyên liệu nấu ăn cũng y như đúc, chỉ trừ một điều là không có trứng thực. Tống tiểu nương tử dựa theo khẩu vị như bình thường chọn món ăn, kết quả chỉ mới ăn một miếng đã xém nôn hết ra rồi.

"Đây là cái quái gì vậy, tại sao mùi của nó lạ như thế, cái này mà cũng gọi là lẩu hả! Còn cái thịt cừu nướng này nữa, tại sao vẫn hôi như vậy chứ, thịt cừu nướng ở Đào Hoa Nguyên không còn một tí mùi hôi nào luôn mà?"

Tống tiểu nương tử hét to khiến cho không ít người vây xem, mấy bàn ở chỗ này đều bị kéo tới đây sau khi muốn tới Đào Hoa Nguyên nhưng ở đó lại sửa sang lại, cuối cùng nhận ra đúng là không ngon, ngay cả một góc của Đào Hoa Nguyên cũng không bằng. Chẳng qua những vị khách này không biểu hiện thẳng thừng ra ngoài như vậy, vì dù sao tiền đã bỏ ra rồi cho dù có nói cái gì cũng không lấy lại được, không bằng miễn cưỡng ăn mấy miếng, lần sau sẽ không tới đây nữa.

Nhưng Tống tiểu nương tử không như vậy, nàng ta ương ngạnh ngang ngược đã quen, cảm thấy như mình bị lừa gạt.

Sắc mặt chưởng quỹ lập tức lạnh xuống: "Ba vị nói vậy là có ý gì, không lẽ tới đây đập phá quán!"

Tống tiểu nương tử một bước cũng không nhường: "Không nuốt nổi chẳng lẽ còn không cho nói!"

Chưởng quỹ lạnh giọng: "Vậy thì ngươi có thể đến Đào Hoa Nguyên xây nhà xí trong tiệm kia mà ăn, có lẽ đấy mới là nơi mà ngươi thích đấy."

Cha Tống cầm đũa ném mạnh một cái, lạnh lùng nói: "Bọn ta là khách vào đây ăn cơm, chẳng lẽ ngay cả quyền nhận xét cũng không có, hơn nữa đồ ăn ở nơi này đúng là không nuốt trôi. Tính tiền, mấy loại đồ này chúng ta thực sự ăn không vô."

Ba người cha Tống về phủ, ban đêm mẹ Tống lại nhắc đến chuyện cũ, cha Tống thở một cái thật dài: "Trước đó ta còn âm thầm bội phục Hùng gia này ở trong lòng, cảm thấy lang quân ở Hùng gia cũng là một nhân vật tầm cỡ. Nhưng sau sự việc xảy ra ngày hôm nay, ta đã biết mình nhìn lầm người rồi, lang quân Hùng gia này cũng thật là liều lĩnh, nhà xí như vậy tại sao lại xây ở trong cửa tiệm được, đúng là mấy hành động ngu ngốc mà."

"Nhưng mà có khi vì nguyên nhân như thế này, mới có thể gả con gái qua đó, đến lúc đấy có ta ở phía đằng sau chỉ dạy, chắc chắn sẽ không cho bọn thanh niên kia tùy ý làm bậy." Cha Tống ý tứ sâu xa nói: "Trước đó không phải là ta không đồng ý gả con gái chúng ta qua đó, ta chỉ sợ lang quân nhà Hùng gia kia là người có nhiều mưu lược, con gái của chúng ta lại có tính tình như thế kia, người mưu trí làm sao có thể chấp nhận, miễn cưỡng nhét vào cũng không có kết quả tốt. Bây giờ nhìn vị lang quân kia của Hùng gia cũng chỉ là người để ý trước mắt mà làm mấy việc hão huyền, dạng người thế này mới dễ kiểm soát, chỉ cần ta nắm lấy việc buôn bán của hắn, hắn cũng không dám đối xử tệ với con gái của chúng ta. Có ta ở đây, sản nghiệp của Hùng gia không dám nói có thể mở rộng, nhưng ít nhất là có thể tiếp tục giữ vững, chuyện ăn mặc của con gái cũng không phải lo. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ mời lang quân Hùng gia đến để nói chuyện này."

Ngày hôm sau Hùng Tráng Sơn liền nhận được thiệp mời của Tống gia đưa tới.

"Tống gia?" Đường Thọ cảm thấy kỳ quái nói: "Chúng ta quen biết Tống gia này từ lúc nào vậy nhỉ, tự nhiên mời mình qua đó ta sợ không phải lừa đảo thì cũng là trộm cắp!"

Hùng Tráng Sơn giành lấy thiếp mời từ trong tay Đường Thọ ném lên bàn: "Chỉ là một chức quan ngũ phẩm, không cần để ý đến ông ta."

"Thiệp mời cũng đã đưa đến nhà rồi, vẫn phải cho người ta mặt mũi chứ, nếu không chúng ta lại thành thất lễ, dù sao binh đến thì tướng chặn, nước đến đất chặn, không có gì cả." Đường Thọ nói: "Chúng ta cứ đến gặp ông ấy đi."

Sau khi đưa thiệp mời ra hai người liền vào Tống phủ, mặc dù gã sai vặt không biết lang quân nhà mình tại sao lại mời hai nhân vật không tên tuổi đến nhà làm gì, nhất là trong đó lại có một vị là Song Nhi nữa, nhưng cuối cùng gã vẫn cung kính mời người vào trong phòng.

Kết quả khi hai vợ chồng Tống gia nhìn thấy có một Song Nhi theo tới cũng ngẩn ra, bọn họ chỉ nghe người gác cổng nói có hai người tới, còn tưởng là Hùng Tráng Sơn mang theo một gã sai vặt phục vụ, không nghĩ tới lại đưa theo Song Nhi ở nhà đến đây.

Mặc dù trên mặt cha Tống không đổi sắc nhưng trong lòng đã cảm thấy Hùng Tráng Sơn quả nhiên là một tên đàn ông ở nông thôn không có giáo dục, kiến thức nông cạn, từ xưa khi đưa nữ tử hoặc Song Nhi đến nhà ai cũng cần báo trước mọt tiếng để chuẩn bị, chủ nhà sẽ có Song Nhi hoặc là nương tử đặc biệt tiếp đãi.

Nhưng mà cha Tống chính là một vị quan, sóng gió gì mà chưa trải qua chứ, không đến mức vì chút chuyện này mà tỏ vẻ ra mặt, chỉ là trong đáy lòng vẫn vô cùng khinh thị.

Ông ấy thản nhiên nói: "Phu nhân, ngươi đưa Hùng phu lang xuống dưới nói chuyện, ta có việc cần phải trao đổi riêng với Hùng lang quân."

Loại lời bảo người ta cưới thê thiếp đúng là không thích hợp nói trước mặt phu lang nhà người ta cho lắm, mẹ Tống gật gật đầu, cười dịu dàng mà cao quý: "Hùng phu lang, mời vào nhà trong của chúng ta."

"Không cần." Hùng Tráng Sơn đứng dậy, sắc mặt đã như phủ ngàn dặm băng tuyết, dường như một ngọn núi tuyết trắng ngần ngàn năm không thay đổi, dùng giọng điệu lạnh đến thấu xương nói: "Phu lang của Hùng mỗ tuy rằng là Song Nhi, nhưng Tống nương tử cũng là nữ tử, vẫn có khác biệt, sợ là không thích hợp ở cùng một chỗ, huống chi Song Nhi cũng không thích hợp tiến vào nhà trong của quý phủ. Có chuyện gì Tống lang quân Tống nương tử cứ việc nói, mọi chuyện ở Hùng gia đều do phu lang nhà ta làm chủ."

Cha Tống hụt hơi một cái, suýt chút nghẹn, trên mặt mẹ Tống cũng lộ rõ vẻ xấu hổ, ấp úng không biết mở miệng thế nào cho tốt.

Một hồi lâu cha Tống mới bình tĩnh lại, thở dài nói: "Nếu đã như vậy ta cũng không có vòng vo nữa, lão phu có một đứa con gái, năm nay mười sáu, muốn ngươi cưới làm thiếp. Chỉ có điều, con gái ta đã được nuông chiều từ bé đến lớn, cho dù đến nhà ngươi làm thiếp thất cũng muốn ngươi đối xử với nó như chính thất."

Đường Thọ ngây ngẩn cả người, cậu không nghĩ tới Tống gia mời bọn họ tới đây để nói chuyện này, cậu lại càng không hiểu nổi cái người Tống gia này cũng chỉ có duyên gặp Hùng Tráng Sơn một lần ở trong cửa tiệm, cũng chẳng phải tình huống vui sướng khó quên gì, tại sao đột nhiên lại kéo đến nước này.

Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ đều nhất thời bị dọa ngạc nhiên đến không kịp mở miệng, cha Tống còn tưởng rằng bọn họ bị chuyện vui này làm cho đầu óc choáng váng, không khỏi có chút đắc ý.

Cũng chỉ là người đến từ nông thôn mà thôi, có thể có kiến thức gì chứ, đoán chừng cũng bị chức quan ngũ phẩm của ông ấy dọa sợ rồi.

Xem ra đây là chuyện dễ như trở bàn tay, cha Tống chỉ cho rằng chuyện này đối với Hùng gia mà nói là chuyện tốt như đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, người này sớm hay muộn cũng là con rể của ông ấy, không khỏi bày ra dáng vẻ ngày thường răn dạy thuộc hạ, tỏ thái độ nói: "Sớm muộn cũng là người một nhà, ta không thể không nói với ngươi, ngươi có thể tạo ra ý tưởng món lẩu mới lạ kia ăn cũng ngon thật, thì nên kinh doanh cho tốt, không phải tự nhiên lại làm mấy cái trò hề xây nhà xí ở trong cửa tiệm như thế kia, còn ăn cơm được sao! Ta khuyên ngươi lập tức trở về phá hủy nhà vệ sinh kia đi, khôi phục lại như lúc đầu, về sau phần buôn bán làm ăn có ta bảo đảm, tất cả quan viên ở trong Đông Kinh này chắc chắn sẽ phải cho ngươi ba phần mặt mũi."

Cha Tống còn liến thoắng không ngừng, Hùng Tráng Sơn đột nhiên đứng dậy, cả sắc mặt lẫn giọng điệu đều lạnh lùng hơn: "Lệnh thiên kim nuôi dễ hỏng, tại hạ chỉ là một lớp người quê mùa vô phúc hưởng thụ, nếu như không có chuyện gì khác xin cáo từ." Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của hai vợ chồng Tống gia, quay qua nói với Đường Thọ: "Phu lang, đi thôi."

"Ừm." Đường Thọ cũng nhảy khỏi ghế, hai người đi ra bên ngoài.

Chuyện này đột nhiên xảy ra khiến cho cha Tống và mẹ Tống không kịp phản ứng lại, nhưng Tống tiểu nương tử bò tới ngoài cửa vẫn luôn nghe lén ở góc tường đã phản ứng kịp vội vàng lao ra, hai tay giang rộng chặn trước mặt hai người.

Nàng ta hung hăng nói: "Ta có gì không bằng một tên Song Nhi chứ, cha ta lại còn là một đại quan ngũ phẩm trong triều, ta..."

"Cút!" Hùng Tráng Sơn chỉ lạnh lùng trả về một chữ, nhưng trên thân lại phủ đầy sát khí như muốn giết người, dọa Tống nương tử sợ hãi.

Lúc này cha Tống mới phản ứng, đưa tay túm con gái trở lại: "Để bọn hắn cút đi, sau này cho bọn hắn hối hận."

Hùng Tráng Sơn nắm tay Đường Thọ dắt ra khỏi phủ, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Cho đến tận lúc trở về nhà mình, Đường Thọ vẫn không thể tin nổi, cậu nhìn qua Hùng Tráng Sơn với vẻ khó hiểu: "Đại quan ngũ phẩm ở Đông Kinh mà lại có trí thông minh như vậy sao, loại người này cũng quá dơ dáy rồi."

Hùng Tráng Sơn cười lạnh: "Không, chẳng qua ông ta cảm thấy chúng ta là nông dân kiến thức hạn hẹp, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn qua, tất nhiên sẽ không đặt ở địa vị ngang nhau rồi. Không phải ông ta ngốc mà là chúng ta ngu xuẩn."

DÀNH CHO BẠN

Hơi thở hôi? Đó là do ký sinh trùng làm! Làm điều này ngay!

Thêm...

233

58

78

"Được rồi, tức giận với bọn hắn làm gì, chờ đến khi bồn cầu của chúng ta nghiên cứu được bán ra, không bán cho bọn hắn là được rồi. Khi đó sẽ biết người nào mới phải hối hận."

Ba ngày sau Đào Hoa Nguyên lại khai trương một lần nữa, lần này so với lần đầu khai trương còn được mọi người chú ý nhiều hơn, tất cả đều muốn biết ý tưởng xây nhà xí ở trong cửa tiệm tạo nên cái thứ ngu xuẩn gì.

Cho nên ngày này trước cửa tiệm Đào Hoa Nguyên được mọi người vây kín.

Chưởng quỹ kéo cuống họng hét to: "Không mở cho tham quan, muốn vào thì phải mất phí."

Cho dù vậy vẫn có người chịu bỏ tiền ra để xem rõ ngọn ngành. Nhưng vừa mới bước vào liền ngẩn ra, mùi vị khác thường như trong tưởng tượng của hắn không có, nhà xí cũng không có. Ngược lại dưới bậc thang mới xây một cái phòng nhỏ, nhìn thấy cửa gỗ không dày lắm kia, ánh mắt người nọ như sáng lên, xem ra phòng này về sau chính là nhà xí, hắn hưng phần tới kéo cửa ra một cái, sau đó lập tức choáng váng.

Nhà xí dơ bẩn không chịu nổi như trong tưởng tượng của hắn không xuất hiện, mà ngược lại là một gian phòng được trang hoàng lịch sự tao nhã lại gọn gàng, sạch sẽ.

Có cái bồn rửa tay bằng gốm sứ mà bọn hắn chưa từng thấy qua, bên trong bồn rửa tay có một cái nút bằng gỗ, có thể mở ra để thoát nước. Bên cạnh có cái thùng gỗ, nhìn là đều biết dùng để múc nước lên bồn rửa tay để rửa. Nhưng bên trong lại là một thứ mà chưa từng thấy qua bao giờ.

"Đây, đây là cái gì...". Người kia choáng váng.

Không phải nói xây một cái nhà xí ở trong nhà sao? Nhà xí đâu! Còn cái đồ vật hình thù kỳ quái này là cái gì?

Lúc này tất cả khách hàng đều chen đến trước mặt, không có ai chạy tới ăn cả, hầu như đến đây chỉ muốn nhìn trò cười. Kết quả trò cười thì không thấy, chỉ thấy đám người đều nghệt cả mặt ra.

Cẩu Đản ung dung chậm chạp qua đó, bình tĩnh nói: "Cái này không gọi là nhà xí mà gọi là phòng rửa tay, cái kia là bồn cầu, dùng để đi vệ sinh."

"Bồn cầu?" Người kia tiến lên nhìn kỹ một chút, lại lắc lắc, sau đó kinh ngạc mà kêu lên: "Cái bồn cầu này đều được cố định trên mặt đất, đổ làm sao được?"

Cẩu Đản lộ ra vẻ mặt ngươi đúng là người kém hiểu biết, tiến lên châm chọc nói: "Cái này cũng không dùng như vậy, ngươi xem." Nó nhẹ nhàng kéo dây thừng nối với bể nước bên trên, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, nước trong bồn cầu hiện lên một vòng xoáy, rồi trôi hết xuống phía dưới.

"Trời ạ! Đây là...Đây là cái gì thế!"

Người vây xem ở chỗ này đều bị dọa sợ, từng người đều trừng lơn hai mắt, hai tròng mắt kém chút như rơi vào trong bồn cầu, theo dòng nước cuốn trôi xuống.

"Ngươi, ngươi làm sao có thể."

Bọn họ nhìn về phía Cẩu Đản cứ như đang nhìn thấy thần tiên vậy, Cẩu Đản bị những cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm thì mặt đỏ tới tận mang tai, sau đó lại nghĩ đến mấy người này tới đây mang tâm thái hóng chuyện, cho nên lập tức dựng thẳng cổ lên, còn kiêu ngạo hơn cả khổng tước nữa.

"Các người ở Đông Kinh vậy mà kiến thức cũng quá nông cạn rồi, cái này mà cũng chưa thấy qua. Phu lang nhà ta đã nói muốn xây phòng vệ sinh trong nhà, khi tỉnh dậy đi vệ sinh vào mùa đông sẽ đỡ lạnh, tất nhiên là sẽ có biện pháp rồi, chẳng lẽ lại chuyển nguyên cái nhà xí bình thường kia vào trong tiệm sao, vậy không phải là kẻ ngốc à."

Trong giây lát tất cả những người có mặt tại đây đều tự cảm thấy mình là đồ đần, chưa từng thấy qua đã đoán mò, rồi còn chê bai khinh thường người ta.

Cẩu Đản tiếp tục nói: "Kiến thức hạn hẹp cũng không hẳn là lỗi của các ngươi, nhớ ngày trước Hùng phu lang nhà ta mang bình giữ nhiệt tới đây các ngươi cũng tỏ ra vẻ ngạc nhiên như vậy, haizz, thực sự là dốt đặc."

Đám người mít đặc kia càng ngẩn ra: "Cửa hàng bán bình giữ nhiệt kia cũng là do phu lang nhà ngươi mở sao?"

"Đúng vậy." Cẩu Đản kiêu ngạo nói.

"Hèn gì, chẳng trách nói như vậy, hóa ra toàn là hàng hóa được làm ra bởi Đào Hoa Nguyên, vậy thì không có gì kỳ lạ rồi. Sản phẩm của Đào Hoa Nguyên cái nào chả kỳ kỳ quái quái, như vậy cũng không thể trách bọn ta kiến thức nông cạn, đoán chừng ở Đông Kinh này cũng không có mấy ai biết được."

"Chắc chắn là không ai biết rồi, nói không chừng đồ tốt này, Hoàng thượng cũng chưa từng thấy qua."

"Suỵt... Đừng ăn nói lung tung."

Mạnh Du đứng trong đám đông đến xem trò vui lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, hắn ngơ người mà nhìn, nhưng vẫn kịp thừa dịp đám người rời đi để vào đó dùng thử, sau đó ghi nhớ lại.

Mạnh Du lập tức đi đến cửa hàng bình giữ nhiệt của Hùng gia tại Đông Kinh, ở đó quả nhiên có bán bồn cầu, nhưng đều phải đặt trước.

"Phía trước người đã có hơn ba mươi người, lô bồn cầu này ngày mai là có thể đến đây, nhưng chỉ có mười cái, không thể sắp xếp cho người luôn được. Nhóm sau thì hàng lại chưa thể chắc chắn được, nửa tháng cũng khó mà nói."

"Ta thêm tiền."

Chưởng quỹ ung dung thở dài: "Đồ vật giá mấy chục lượng mà người ta còn có thể bỏ ra, có ai thiếu tiền đâu?"

Mạnh Du không còn lời nào để nói, vừa bước ra khỏi cửa lập tức liền nghĩ tới một người.

Như một cơn gió, Mạnh Du vọt tới Kim gia: "Kim Cẩm Trình, Kim Cẩm Trình... Lần này cho dù thế nào ngươi cũng phải giúp ta chuyện này."

Trời đã vào mùa thu, vậy mà Kim Cẩm Trình vẫn ngồi nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt rách trong tay, cười nhạo nói: "Ui, Mạnh lang quân vậy mà còn có chuyện phải đến nhờ cậy ta, đúng là hiếm lạ nha."

"Kim Cẩm Trình ngươi đừng chỉ có ngồi đó mà châm chọc, việc này ngươi phải giúp ta, coi như ta nợ ngươi một ân tình, cho dù thế nào ngươi cũng phải giúp ta đặt trước bồn cầu nhà Hùng gia."

Kim Cẩm Trình ngẩn ra: "Bồn cầu? Cái gì bồn cầu?"

Mạnh Du thấy vẻ mặt hắn không giống gạt người, không thể tin được nói: "Vậy mà ngươi không biết, Hùng gia mới bán ra cái gọi là bồn cầu, vô cùng thần kỳ, đi vệ sinh ở trong phòng vô cùng tiện lợi, xả nước một cái thì cái gì cũng trôi mất."

"Hả?" Kim Cẩm Trình càng đơ người.

Mạnh Du gấp gáp muốn chết: "Được rồi, không phải nói gì nữa, ngươi cùng ta đến Hùng gia xem là hiểu ngay, ngươi cũng không được quên ta đâu đấy, nhất định phải để lại cho ta một cái."

—-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK