Thông Thông lau nước mắt, bởi vì tay vừa nghịch bẩn nên vuốt một cái, trên mặt đã nhem nhuốc đầy bùn đen, nghẹn ngào nói: "Không cần phải rời xa cha mẹ sao? Có thể ở bên mẹ gọi mẹ sao?"
"Tất nhiên là có thể rồi, chỉ là thay đổi một chút tên tuổi mà thôi." Triệu đại tẩu cười âm trầm: "Trừ cái đó ra thì không có gì thay đổi cả, tất cả vẫn như bây giờ. Nhưng mà khi các con đến nhà Nhị thúc, thì cũng như vào nhà mình vậy, muốn ăn uống lấy cái gì chỉ cần bảo người làm ở đó làm cho các con. Thích mì ăn liền, thì bảo mang về mười mấy hai mươi túi, ăn đến không ăn nổi nữa thì thôi. Mì trà chiên kia ngày nào cũng uống được, uống thay nước luôn."
"Thật sao ạ?" Thông Thông không khóc nữa, con mắt nhìn chằm chằm, thèm ăn đến chảy nước miếng: "Có thể ăn tùy thích thật sao?"
"Có thể, không tin lúc trở về con thử mà xem, chỉ cần không nói cho mẹ các con biết là có thể ăn tùy thích. Mẹ các con da mặt mỏng cho nên ngại đó."
"Ừm, con biết rồi, sẽ không để cho mẹ biết, thẩm thẩm cứ yên tâm, đến lúc đó con sẽ mang cho thẩm thẩm mấy túi." Thông Thông vỗ vỗ ngực bảo đảm.
"Vậy thì tốt, thẩm thẩm sẽ đợi nhé." A, theo tính tình của Hùng đồ tể kia, nếu hai đứa có can đảm quậy phá ngang ngược ở trong nhà của hắn, thì sau này cũng đừng nghĩ dựa hơi nhà Hùng đồ tể nữa, chỉ sợ làm ầm ĩ quá, sau này ngay cả cửa nhà Hùng đồ tể cũng chưa chắc đã vào được.
Triệu đại tẩu nghĩ, không phải ngươi không muốn cho ta nhờ cậy vào Hùng đồ tể hay sao, các ngươi cũng đừng hòng dựa hơi, cũng lắm thì cả hai cùng chịu thiệt thôi.
Khi hai đứa trẻ quay trở lại thôn Hạnh Hoa cũng là lúc trời đã tối, mặc dù trong lòng luôn nhớ nhung việc này nhưng muộn như vậy chắc chắn Hùng đại tẩu cũng không cho bọn chúng ra ngoài chơi, mà hai đứa cũng không dám ra ngoài bởi vì sợ tối. Nhưng chuyện hôm nay khiến cho hai đứa nhỏ trăn trở cả đêm, trong đầu toàn là mì ăn liền rồi mì trà chiên, đến mơ cũng lại thấy mọi thứ y như lời Triệu đại tẩu nói, có thể ăn bao nhiêu mì ăn liền cũng được, uống mì trà chiên đến lúc chán mắc ói thì thôi.
Ban đêm trong lòng canh cánh chuyện đó nên hai đứa nhỏ hưng phấn không ngủ được, mãi sau nửa đêm mới thiếp đi, ngày hôm sau dậy vô cùng muộn. Hai đứa thấy mặt trời bên ngoài đã lên cao, lập tức mặc quần áo vào nhanh chóng chạy đi.
Mẹ Hùng ở phía sau gọi với theo: "Hai đứa đi đâu đấy? Còn chưa ăn cơm nữa?"
"Bà ơi, bọn cháu không ăn đâu." Có mì ăn liền, mì trà chiên, ai thèm ăn cháo loãng chứ.
Hai đứa bé chạy một hơi đến Hùng gia, gặp Vu Thành liền hỏi: "Nhị thúc của ta đâu?"
"Hùng lang quân và Hùng phu lang đi lên cửa hàng trên trấn rồi, không có ở nhà, mấy đứa nhóc có chuyện gì không, nói với ta cũng được."
Nghe thấy Nhị thúc Hùng Tráng Sơn hung hăng kia không có ở nhà, lá gan của hai đứa càng lớn hơn. Thẩm thẩm của bọn chúng nói, làm con nhà Nhị thúc, thì tất cả những gì của nhà thúc ấy đều là của bọn chúng. Cái đình viện lớn này, viện tử xinh đẹp kia, còn có mì ăn liền và mì trà chiên cũng đều là của bọn chúng, có thể ăn thỏa thích.
Nó ăn đồ vật của chính mình, sao lại không tự tin hiên ngang chứ. Thông Thông giống như quý nhân vênh váo hung hăng mà sai bảo Vu Thành: "Ngươi, cầm tới đây mười túi cho ta, à không, hai mươi túi mì ăn liền, còn cả mì trà chiên nữa."
Mì ăn liền và mì trà chiên đều không phải là đồ vật rẻ tiền gì, mỗi loại hai mươi túi, không phải cũng hơn mấy trăm văn à. Tất cả tiền công một ngày của toàn bộ công nhân đấy, hai đứa bé này đúng là lớn giọng, há mồm ra đã muốn nhiều như vậy.
Vu Thành cười ha hả nói: "Là ai ở nhà ngươi bảo ngươi tới lấy?"
Trong nháy mắt hai đứa nhỏ có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh Thông Thông đã bình tĩnh lại, mắng: "Đừng có nhiều lời, đây không phải chuyện của ngươi, một tên người làm, dựa vào đâu mà hỏi chuyện của chủ nhà chứ. Nhỡ kỹ, sau này ta và đệ đệ sẽ là chủ nhân của các ngươi, bọn ta không muốn nói nhiều với mấy kẻ tôi tớ, không muốn bị đánh thì quản tốt miệng lưỡi của mình đi."
Mặt Vu Thành lập tức đen lại. Phu lang nhà hắn còn không coi bọn hắn là người làm, hai thằng nhóc này chui từ đâu ra mà dám dùng cái giọng điệu đấy mà nói chuyện, dựa vào đâu chứ.
Vu Thành ngồi thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống hai đứa trẻ, lạnh lùng nói: "Hùng phu lang bây giờ không ở nhà, chờ Hùng phu lang về đi."
Hai đứa trẻ cũng không sợ hắn, lợi dụng ưu thế người nhỏ con mà lách qua hắn xông một phát vào trong phòng, hai ba bước chạy đến cầu thang lên lầu, tìm được chính xác phòng của Đường Thọ lập tức vào lục tung lên.
"Tìm ngăn tủ, bà có đồ ăn ngon cũng đều giấu ở trong ngăn tủ, chắc chắn hắn cũng giấu ở trong đó, mau tìm!"
Lúc Vu Thành đuổi tới nơi, quần áo đã bị đáp lộn xộn rải đầy đất, như bị kẻ trộm càn quét qua, Đường Thọ còn chưa từng cho phép người ngoài đi vào phòng mà cậu đã dọn dẹp sạch không dính một hạt bụi đâu. Bây giờ người không chỉ xông vào, mà còn lục lọi một trận.
Cái này... Hùng phu lang trở lại hắn biết ăn nói thế nào đây? Hai đứa trẻ này sao lại vô giáo dục như thế chứ? Lần trước cầm giáo chơi đã suýt chút nữa chọc vào mắt Hùng phu lang nhà hắn rồi.
Vu Thành vô cùng tức giận, đưa hai tay túm cổ áo hai đứa, mỗi đứa một bên mà xách xuống lầu.
Thông Thông ở một bên giãy dụa đạp lấy đạp để, còn kêu ầm ĩ: "Thả ta ra, ngươi mau thả ta ra nhanh lên, cái tên nô tài chó chết nhà ngươi, làm phản sao, dám bắt cả chủ nhân ta, nhìn xem lát nữa ta bảo Nhị thúc đánh chết ngươi!"
"Trời sinh số mệnh nghèo nàn, vậy mà học được từ đâu cái loại diễn xuất như thế này, đúng là nực cười."
"Nhị thúc!" Thông Thông kêu lên, Vu Thành ngẩng đầu thấy Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn trở về, vừa bước vào đến cổng, cái tư thế hai tay xách hai đứa trẻ như thế này nhìn qua giống như ngược đãi bọn chúng, vì vậy hắn lập tức buông tay.
Hai đứa bé bị quẳng xuống đất, xoa cái mông đứng dậy, lập tức chỉ vào Vu Thành nói: "Lấy gậy đánh cho hắn một trận, cái tên nô tài chó má này." Nói xong giơ chân lên đá Vu Thành một cái, Vu Thành không dám né. Hắn được sinh ra trong gia đình tôi tớ, trước kia ở nhà chính cũng bị ức hiếp như vậy.
Đường Thọ cau mày: "Vu Thành là thúc thúc của các ngươi, hai đứa không được vô lễ như vậy, mau xin lỗi đi."
"Tên nô tài chó má." Thông Thông chỉ vào hắn: "Là hắn đó."
Đường Thọ cũng không còn tâm trạng mà dạy con cái của Hùng gia nữa, nhất là khi chính đứa bé này trước đây cầm giáo kém chút nữa chọc vào mắt của cậu, cho dù không đâm trúng, nhưng đến trong nhà người khác không được làm loạn hay cầm đồ vật lung tung chính là phép lịch sự cơ bản nhất.
Cậu ngược lại nghĩ tới Hổ Oa Tử và Cẩu Đản bên trong cửa hàng, Hổ Oa Tử còn đỡ, Cẩu Đản cũng chỉ lớn hơn bọn chúng hai tuổi, mà đã phải kiếm tiền nuôi gia đình. Cho bọn chúng một công việc, bọn chúng đã coi Đường Thọ như là ân nhân cứu mạng cả đời rồi. Trong hay ngoài cửa hàng cho dù có phải công việc của mình hay không, có thể làm nó liền lập tức làm.
Ở bên cạnh những đứa trẻ hiểu chuyện như thế, chỉ cần người có mắt thì sẽ không thích mấy đứa trẻ phá phách này của Hùng gia.
"Hai bọn chúng tới đây làm gì thế?" Đường Thọ hỏi Vu Thành.
"Muốn mì ăn liền và mì trà chiên, mỗi thứ hai mươi gói." Hai đứa nhỏ đã bào mòn nốt chút cảm tình còn lại của Vu Thành với chúng, bây giờ Vu Thành đã mệt mỏi với hai đứa này: "Hùng phu lang, ngươi phạt tiền công ta đi, vừa rồi ta sơ ý một chút, không coi chừng hai đứa này nên đã để bọn chúng xông lên lầu, đến lúc ta lên đến nơi, hai bọn nó đã lục loạn lên rồi."
Đường Thọ lập tức kéo Hùng Tráng Sơn lên lầu, cửa phòng ngủ vốn đóng chặt bây giờ bị mở phanh ra, không cần vào hẳn bên trong cũng có thể nhìn thấy trong phòng vô cùng bừa bộn, tiến vào hai bước, thấy rõ toàn cảnh trong phòng khiến gân xanh trên trán Đường Thọ nhảy thình thịch. Hùng Tráng Sơn lập tức quay người muốn đi xuống lầu thì bị Đường Thọ kéo lại.
"Nhị lang, ngươi đừng quản, lát nữa đưa tới nhà đại ca đi." Càng là con cái nhà thân thích thì càng không được thay mặt dạy bảo, nếu không rất có thể hai nhà sẽ vì chuyện này mà xích mích.
"Vu Thành trong nhà nếu còn đủ, cứ lấy đồ theo số lượng bọn chúng nói rồi đưa đến Hùng gia, sau đó kể hết chi tiết mọi chuyện xảy ra cho mẹ và đại tẩu."
"Trong nhà đủ, để ta đi lấy."
Lúc này Thông Thông chỉ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, những vẫn chưa ý thức được họa lớn sắp giáng xuống đầu, nó vẫn nói: "Không cần phải đưa đến nhà ta, ta ăn luôn bây giờ, nấu luôn ở đây."
Nhưng cho dù Đường Thọ hay Hùng Tráng Sơn, kể cả Vu Thành cũng không một ai để ý đến nó, giống như trong nhà không có hai đứa nó vậy.
Vu Thành chuẩn bị đồ vật xong xuôi, mang theo hai đứa bé quay trở về nhà mẹ Hùng, ở ngay trước mặt mẹ Hùng và Hùng đại tẩu nói toàn bộ mọi chuyện không có nửa điểm giấu diếm.
Sắc mặt Hùng đại tẩu lập tức trắng bệch, mẹ Hùng cũng như vậy.
"Ta, để ta lôi hai đứa nó đến tạ lỗi, phu lang của A Sơn không vui, thì cứ đánh bọn chúng, chỉ cần có thể tha thứ cho bọn chúng, thì đánh thế nào cũng được hết!"
Bà là người luôn luôn yêu thương bọn chúng nhất mà lại muốn người ta đánh bọn chúng, lúc này hai đứa bé mới biết sợ. Thông Thông bị dọa đến khóc oa oa lên: "Không được đánh ta, dựa vào đâu mà đánh, thẩm thẩm nói, mẹ muốn đem bọn ta đến nhà Nhị thúc nhận làm con nuôi, chờ sau này tất cả của nhà Nhị thúc đều là của bọn ta, đều là của bọn ta, thì bây giờ ta ăn một chút có làm sao chứ!"
Vu Thành cười lạnh: "Thật xin lỗi, trong nhà còn nhiều việc bận, ta xin cáo từ trước. À, Hùng lang quân nhà ta nhờ ta chuyển lời lại là, hắn thích yên tĩnh chứ không thích gây sự náo loạn."
Làm sao mẹ Hùng không hiểu ý tứ của mấy lời này chứ, rõ ràng là không muốn cho bà đến đó, ánh mắt sắc bén của bà trừng về phía Hùng đại tẩu: "Đây chính là người nhà thân thích tốt đẹp của ngươi đấy, sau này ngươi muốn đi đâu tùy ngươi, đừng có mang cháu của ta đi."
Hùng đại tẩu kéo hai đứa qua liền đánh cho một trận, thấy nhà Hùng Tráng Sơn trong thời gian này càng ngày càng tốt, hai đứa bé sau này có lẽ cũng còn phải nhờ cậy vào Nhị thúc nhà bọn chúng, nên Hùng đại tẩu mang tâm lý không lấy lòng được thì cũng tuyệt đối không đắc tội. Ai mà ngờ được kết quả ngược lại hay rồi, lúc này đã khiến cho bọn họ hoàn toàn mệt mỏi. Hai đứa trẻ này rốt cuộc có biết trò ầm ĩ này bọn chúng làm ra đã làm nên chuyện gì rồi hay không. Nhưng cái khiến nàng tức giận nhất là vì hai đứa trẻ này vậy mà không biết phải trái, không phân rõ trong ngoài, vì bọn hắn mà nàng đã từng ầm ĩ với nhà bà ngoại đến mức không có nhà mà về, vậy mà hai đứa nó lại làm theo, còn hoàn toàn quên sạch, người khác xúi giục cái gì là làm cái đó. Cho dù còn nhỏ nhưng không thể không biết phân biệt tốt xấu như vậy được. Đến cho con còn biết ai đối xử tốt với nó cơ mà!
—------