Du Vân sau khi xem xét kỹ sau đó lựa chọn ngôi nhà gần nhất bước vào, nhưng khi đụng phải màn sáng thì bị đẩy ra, dù có làm cách gì cũng không vào được, Du Vân thử dùng Lưu Tinh Kiếm chém một phát trên màn sáng như cũng bị văng ra, mà trên màn sáng không có một dấu vết gì.
Mà khi Du Vân đang thử vòng phòng hộ của mấy ngôi nhà thì mấy người Trần Cảnh cũng đi vào, quần áo của họ được thay bằng bộ đồ khác, mặt mày mệt mỏi và tái nhợt, có vẻ chiến đấu quá kịch liệt và bị thương nhưng sâu trong con mắt của mỗi người đều mang chút vui mừng, có lẽ họ đã thu hoạch được thứ gì đó.
Sáu người này bước đến chỗ tấm bia đá, đọc xong những lời trên đó thì cau mày.
"Chắc chắc đường đi lên núi sẽ không dễ dàng...."
Lam Hải đọc xong nội dung trên tấm bia đá thì nhìn những bậc thang dẫn lên đỉnh núi mà nói.
"Đi lên sẽ biết thôi!"
Mọi người riêng phần mình chọn một chỗ mà bắt đầu đi lên.
....
Du Vân thử xong hết lại tiếp tục đi loanh quanh, hắn đã vào bảy tám ngôi nhà nhưng những màn sáng luôn ngăn hắn lại, điều này khiến Du Vân tức tối, hắn đi tới những ngôi nhà sâu ở bên trong, ở trong này có ba ngôi nhà xây cạnh nhau, hắn bước vào ngôi nhà bên phải, Du Vân nhắm mắt lại mà bước đi vào, hắn cũng không muốn nhìn thấy cái cảnh bị màn sáng đẩy đi ra nữa.
Nhưng mà Du Vân cứ bước đi như vậy nhưng không thấy bị màn sáng đẩy ra nữa, mà dưới chân thì cảm giác không còn đi trên mặt đất mà là đi trên những tảng đá, hắn kinh ngạc mở mắt ra, ở trước mặc hắn là cách cửa đi vào ngôi nhà, hắn quay đầu lại thì thấy cách mình vài trượng màn sáng vẫn bao phủ xung quanh.
Du Vân mừng rỡ mà đẩy cửa ra bước vào bên trong, trong căn phòng trống trải không có bố trí bàn ghế hay thứ gì khác cả, chỉ có một bức tranh to được treo ở trên vách tường.
Bức tranh được vẽ trắng đen chứ không tô thêm một màu nào cả, Du Vân bước lại gần để nhìn kỹ hơn, trong bức tranh vẽ một người thanh niên trẻ tuổi, khoảng hai bốn hai lăm gì đó, nhưng khuôn mặt thì vẽ không được rõ lắm, mà Du Vân nhìn vào thì giống như đã thấy ở đâu rồi.
Trong bức tranh, người thanh niên này đứng trên một đỉnh núi, tư thế hiên ngang, tay trái để thõng xuống, còn tay phải thì ngón tay trỏ chỉ về phương xa, Du Vân nhìn ngón tay sau đó nhìn theo phương hướng của ngón trỏ thì thấy một ngọn núi bị vỡ nát giống như là bị ngón trỏ chỉ trúng mà sụp đổ vậy.
Du Vân hít một hơi khí lạnh, Hỏa Ấn của hắn trông có vẻ đồ sộ như thế nhưng vẫn chưa làm tới được mức này, mà người này chỉ dùng một ngón tay có thể làm sụp đổ một ngọn núi.
Quá kinh khủng!
Du Vân lấy tay mà sờ lên bức tranh, mà khi bàn tay chạm tới thì bức tranh như có sinh mạng, uốn éo giãy dụa sau đó hóa thành một tia sáng bắng thẳng vào trán Du Vân.