"Tại sao lại như vậy?"
Hắn dùng inh thần lực thăm dò xuống dưới thì phát hiện cái hồ này rất sâu, với tinh thần lực của Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong ít nhất cũng hai trăm dặm nhưng quét xuống dưới đáy của cái hồ này như đá chìm đáy biển.
Ngô Phong bay lên trên mặt đất mà sắc mặt lạnh lẽo, bốn tên đệ tử đó chính là con cháu của những trưởng lão trong tông môn, từ nhỏ chỉ biết tu luyện, mà lúc trước hắn có dịp ra ngoài rồi được sự ủy thác của mấy trưởng lão dẫn bốn người này đi ra ngoài rèn luyện tăng thêm kiến thức và kinh nghiệm chiến đấu, không nghĩ tới bị Du Vân một chưởng chụp chết.
Ba ngày sau, Ngô Phong lại từ dưới hồ ngoi lên, ba ngày này cứ mỗi vài tiếng là hắn lại xuống dưới dò xét, hắn đã xuống rất sâu dưới hồ nhưng ở dưới đó càng sâu càng lạnh, ngay cả một vị Kết Đan kỳ cũng không chịu nổi. Ngô Phông nổi lên mặt nước rồi bay lên không trùng chờ đợi, theo hắn dự tính thì lúc trước hắn truyền âm thông báo cho tông môn thì chắc bây giờ cứu viện sẽ đến đây, nhưng trên mặt của hắn không có vui mừng mà là lạnh lẽo, như không kết thù với một tên Kết Đan hậu kỳ rồi để hắn giết con cháu của những trưởng lão trong tông môn.
Không lâu sau, ở phía xa bay tới hai người trung niên, sắc mạnh lạnh lẽo mà nhìn Ngô Phong.
"Ngô sư huynh, ta tin tưởng ngươi mới giao cháu của ta cho ngươi...."
Một người trong đó nói ra, sắc mặt nhìn rất khó coi.
Ngô Phông chỉ có thể cười khổ mà thôi, ai biết tên kia mạnh như vậy, bằng tu vi mà một lần đánh bốn người mà chỉ bằng một chiêu, nếu hắn không ở ngoài thấy một màn đó thì cũng không tin, Ngô Phong đem sự việc đầu đuôi nói ra cho hai người một lần.
"Ta cũng không muốn như vậy đâu! Haizz...."
Ngô Phong kể xong thì cũng thở dài một hơi, mà hai người kia nghe xong thì đùng đùng nổi giận mà lao xuống hồ tìm kiếm, nhưng một tiếng sau nổi lên cũng không thu hoạch được gì.
"Cái hồ này sâu như vậy?"
Hai người này bay lại chỗ của Ngô Phong nói ra.
Mà trong lúc ba người đang tìm kiếm thì Du Vân giờ phút này đang hôn mê và bị đóng băng ở dưới đáy hồ.
Thời gian đổi mắt trôi qua một năm, nhưng ở khu vực tuyết trắng này không có ban ngày và ban đêm, mà chỉ dựa vào độ ấm để phán đoán, dưới đáy hồ, một tượng băng nằm ở đó, bỗng nhiên "rắc rắc", tượng băng nứt ra mà vỡ vụn, từ trong đó hiện ra một người thanh niên sắc mặt tái nhợt đang nhanh chóng trồi lên, Du Vân không biết mình hôn mê bao lâu nhưng bây giờ phải nhanh chóng tìm một chỗ bế quan chữa thương, tuy bị đóng thàh băng điêu không có nghĩa là vết thương sẽ khỏi, trồi lên không biết bao lâu thì Du Vân thấy ánh sáng trắng trắng, hắn mừng rỡ mà lấy ra Lưu Tinh Kiếm chém lên chỗ mặt băng tạo ra một cái lỗ mà chui ra.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên làn da nhợt nhạt của Du Vân làm cho hắn cảm thấy ấm áp, hắn nhìn khắp nơi xung quanh nhưng không phát hiện ra ai, nhíu nhíu mày, chẳng lẽ hắn dễ dàng bỏ qua sao. Chẳng qua ba tháng trước ba người đó đang tìm kiếm và bắt đầu lặn sâu xuống dưới rồi dùng tinh thần lực bắt đầu kiểm tra, nhưng sắp tìm được Du Vân thì nhận được lệnh của tông môn trở về gấp.